Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Bính nhìn Ngụy Triết Minh cầm dao khua tay múa chân với Nhất Chi Hoa cả buổi trời, trong đầu chỉ toàn là những lời mà Ngụy Triết Minh nói với y.

Thì ra Khưu Khánh Chi chưa từng quên đi quá khứ của hai người, chưa từng quên đi những lời thề đó, hắn một mình đi trên con đường dài như vậy, bên cạnh chẳng có lấy một người để tin tưởng. Không dễ gì chống đỡ được đến khi người quan trọng nhất trở về, lại phải đối chọi gay gắt, thậm chí buông lời tổn thương lẫn nhau, hắn đã đau lòng biết chừng nào...

Là một công dân tốt với tinh thần luôn tuân thủ pháp luật đã khắc sâu vào DNA, Ngụy Triết Minh thật sự không thể nào xuống tay khứa cổ người ta được, cuối cùng chỉ đành rạch một đường trên đầu ngón tay Nhất Chi Hoa, ép ra tí máu, rồi băng bó thắt nơ cho vết thương.

"Đừng có nhe răng nữa, ta sẽ không giao ngươi ra đâu, đợi tới lúc đại điển, Vĩnh An các không có ai Trần Thập sẽ dẫn người tới cứu Trần Cửu, ngươi phụ trách nói ra chân tướng."

"Sao ta phải nghe theo ngươi? Đây là trò chơi của ta, chơi thế nào phải do ta nói mới tính." Nhất Chi Hoa nhe răng ra cười hi hi.

"Ta có thể để ngươi mãi mãi làm một quái vật, cũng có thể khiến ngươi chết tại nơi đất khách này. Giống như việc ta có thể bắt được ngươi một lần, thì có thể bắt được ngươi lần thứ hai vậy."

Có lẽ vì là người đã diễn vai Khưu Khánh Chi này, vậy nên dáng vẻ bây giờ của Ngụy Triết Minh thật sự khiến Nhất Chi Hoa nhớ lại lần gặp mặt ở Hoàng Sa cốc, lập tức không còn hi hi nữa.

Hóa ra cảm giác thuần hóa mèo là như thế này, Ngụy Triết Minh hài lòng gật đầu, ngước mắt lên nhìn Lý Bính còn đang xuất thần, lệ long lanh đọng trên khóe mắt.

Khưu Khánh Chi, chú nhìn thấy chưa? Thấy người ta đau lòng bao nhiêu hối hận biết bao nhiêu chưa? Đây là cách mà chú bảo vệ một người đấy à? Lý Bính cậu ấy không có uống thuốc của chú, cậu ấy không chết được, y bất tử, cho nên thứ chú để lại cho cậu ấy đó là sự hối hận tiếc nuối muôn đời muôn kiếp.

Tôi kính phục chú, nhưng mà xin lỗi nha, anh đây không làm như vậy đâu.

"Yên tâm, chắc chắn hắn sẽ sống mà."

Lý Bính hoàn hồn, lau mắt, lại còn bày ra vẻ ta chẳng sao cả: "Ta có sao đâu."

Bảo sao thành một đôi được, không đứa nào biết miệng có thể dùng để nói hết à?

Kệ đi, bây giờ không phải là lúc phụ đạo tâm lý cho trẻ nhỏ. Ngụy Triết Minh bảo Lý Bính đánh ngất Nhất Chi Hoa, sau đó nói cho y sắp xếp của mình: "Ta đến Vĩnh An các lừa mấy lão già kia tham gia đại điển, Trần Thập cứu Trần Cửu xong thì đưa người giam vào Đại Lý tự đợi ngươi về xử lý, ta đã hạ nhuyễn kinh tán rồi, Trần Thập cũng ở đó, hắn không chạy được đâu. Nhóm Vương Thất sẽ đi triệu tập mọi người, trong cung đã có ta lo liệu rồi, Lai Trọng Thư không có ở đây, phòng ngừa bọn chúng nhận mệnh ép cung."

Ò, mấy đứa hỏi Lai Trọng Thư đi đâu rồi á? Lúc bắt được Nhất Chi Hoa không may bị mũi tên bắn trúng, tạch gòi.

Haiz, Kim Ngô vệ nhiều người như thế, có một hai người bắn tên không giỏi cũng là chuyện bình thường thôi.

Thật ra Ngụy Triết Minh có nghĩ là sẽ giao người xấu cho pháp luật trừng trị, nhưng mà trong kịch bản hắn đi bán muối thiệt mà, phần này mình nên tôn trọng kịch bản thì sẽ tốt hơn, tiện thể ấy mà.

Lai Trọng Thư: Mọi người ơi ai hiểu cho em, đang đi công tác mà bị sếp mình gài đồng nghiệp bắn chớt...

"Nà, đây là mật tín của Khưu tướng quân. Xử lý mọi chuyện xong trước đã, những chuyện còn lại, đợi hắn về rồi nói sau."

Ngụy Triết Minh biết bây giờ đưa thứ này cho Lý Bính tàn khốc cỡ nào, nhưng hết cách rồi, Khưu Khánh Chi không chịu nói, anh chỉ đành ủn một cái thôi.

[... Tất cả đều là công lao của Đại Lý tự Thiếu khanh Lý Bính, thần chỉ có tội]

Khưu Khánh Chi à...

Lý Bính xem xong mật tín chỉ cảm thấy trái tim mình như bị khoét sâu một mảnh, đau đến nghẹt thở, nhưng cũng không sánh bằng nỗi đau của Khưu Khánh Chi khi nghe mình nói ra những lời nặng nề ấy. Nước mắt ba năm nay đã sắp cạn khô, y mơ hồ nhìn thấy bóng lưng người ấy quay lại vẫy tay với y khi y tiễn người đi tòng quân, cuối cùng phun ra một ngụm máu, ngã quỵ xuống đất.

Khưu Khánh Chi tựa hệt như một ngọn núi băng, vững chãi, tĩnh lặng, lại dường như chẳng hiểu tình người là gì. Chỉ một khi đối diện trước Lý Bính, ngọn núi băng này mới nở ra một đóa galsang xinh đẹp nhất.

(Hoa Galsang: Trong tiếng Tây Tạng, "galsang" có nghĩa là "thời gian tốt đẹp" hoặc "hạnh phúc", cho nên hoa galsang còn được gọi là hoa hạnh phúc, biểu tượng cho sự khao khát hạnh phúc và may mắn của người dân Tây Tạng)

Tấm lòng của hắn với lão binh quốc chiến, với dân chúng Thần Đô, đến tình yêu của hắn với Lý Bính, hắn bỏ ra không hết thảy không tiếc giữ lại gì.

Khưu Khánh Chi mãi mãi là chàng thiếu niên năm ấy.

Những chuyện còn lại đều thuận lợi xảy ra đúng như dự đoán của Ngụy Triết Minh, chỉ tới lúc cùng ngắm pháo hoa với đám người Đại Lý tự thì xảy ra chút vấn đề.

Mới bắt đầu còn đang bình thường, sau đó anh nhìn thấy quá trời quá trời pháo hoa, chiếu sáng cả Thần Đô, sáng hoa cả mắt, vội vàng mò mẫm túm lấy Lý Bính ngay bên cạnh.

"Bánh ơi, hình như ta... sắp phải quay về rồi..." Nói xong cái là trợn mắt, ngã vào lòng Lý Bính.

Lại sướng nhất anh Khưu rồi nhé.

Mấy người luýnh quýnh vội vàng nâng Khưu Khánh Chi vào phòng, định hỏi chuyện thì bị ánh mắt của Lý Bính đuổi ra ngoài.

"Nếu như ngươi sắp quay lại, vậy có phải là hắn... cũng sắp quay về rồi đúng không?"

Ngụy Triết Minh đang dần mất đi ý thức: Được lắm Lý Bính, không thèm nhớ đến bổn thế thân này một giây nào luôn.
 


  
Khi Khưu Khánh Chi tỉnh dậy lần nữa, ánh mắt cảnh giác của hắn đụng phải Lý Bính thì lập tức dịu đi, chứa đựng sự ẩn nhẫn.

Lý Bính hiểu ngay, đây chính là Khưu Khánh Chi. Ánh mắt của hắn bây giờ y đã nhìn thấu được rồi. Y xích lại đỡ lấy người đang ngồi dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?"

Khưu Khánh Chi vẫn duy trì nét mặt lạnh lùng, hỏi: "Đại Lý tự? Sao ta lại ở đây? Ta không sao, khiến Lý thiếu khanh nhọc lòng rồi."

Lý Bính thấy người trước mặt thật sự không sao, y bĩu môi: "Khưu Khánh Chi ngươi nói chuyện đàng hoàng được không đấy?"

"..." Trầm lặng như Minh Kính đường đêm nay vậy.

"Khưu tướng quân vẫn không chịu nói gì đúng không?" Lý Bính ném một tờ giấy qua: "Ngài tự xem đi!"

[Chào Khưu tướng quân nha, ta là chuyển thế của ngươi Ngụy Triết Minh đây. Mấy chuyện của ngươi bọn ta làm xong cho ngươi cả rồi, thuốc ta cũng đã nấu lên cho y và Nhất Chi Hoa uống rồi. Hiệu quả kém tí, nhưng mà bây giờ bọn họ đã trở thành hai con mèo bình thường không khát máu cũng không còn trường sinh nữa rồi.

Con mèo Hoa gần đây đi theo Viên tiên sinh học xem bói. Còn Bính meo của ngươi đang lật lại mấy bản án cũ kia đợi ngươi về nhà. Thần Đô chắc là tạm thời không có chuyện lớn gì đâu. Hai người ấy nha, có muốn bái đường thì bái đường muốn động phòng thì động phòng đi, tiền mừng cưới của ta ghi nợ cho Alibaba nha.

Cuối cùng, miệng mọc ra không phải để gắn răng lên cho ngươi nhổ đâu, đã không biết nói chuyện mà còn không biết hôn luôn hả 😅]

Tức là bây giờ... Hết chuyện rồi? A Bính cũng biết được tâm tư nhỏ của hắn rồi? Hắn lén nhìn Lý Bính, meo meo ngại ngùng quay mặt đi, vành tai đỏ ửng.

"A Bính, qua đây." Khưu Khánh Chi đã thấu suốt mọi chuyện, vẫy tay với y như lúc trước, Lý Bính ngoan ngoãn xáp lại. Sau đó cảm nhận được gò má có gì đó mềm mềm đụng vào.

"Chụt"

Lý Bính đứng hình, rồi liền xù lông: "Khưu Khánh Chi!"

Khưu Khánh Chi thay đổi hình tượng núi băng cao ngạo thường ngày, nét mặt đáng thương chỉ vào tờ giấy để lại cho hắn nói: "Ngụy huynh nói như thế đó..."

Lý Bính trừng mắt nhìn hắn mấy cái rồi xoay ngươi chạy ra ngoài.

"A Bính, đi đâu vậy?" Khưu Khánh Chi sốt ruột suýt nữa lăn hẳn xuống đất, bị Lý Bính ấn về lại giường, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau: "Đi đâu nữa? Muốn một thánh chỉ, cùng ngươi thành gia."

(*Thành gia lập thất ó)

---
(Còn 1 chương Tiểu Đinh xuyên + 2 chương Ngụy Đinh xuyên qua tham dự đại hôn nữa)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net