Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Hyung – Dong Woon ở đằng sau khẽ gọi

Seob quay lại nhìn Woon với khuôn mặt đẫm nước mắt, khẽ thì thào:

- Kwangie...cậu ấy bỏ đi mất rồi...

- Anh ấy bảo em đến đón anh. Thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, em nghĩ anh ấy cần thời gian suy nghĩ...

Seob vẫn đứng lặng thinh, trái tim cậu hiện giờ trống rỗng...hình như cậu bỏ lỡ điều gì mất rồi...

Trên đường về, Dong Woon kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện... Yo Seob chỉ yên lặng nghe, mặt cúi gằm che giấu nỗi buồn...

Đây là cái tết dài nhất mà cậu từng trải qua, hình như ai ai cũng vui, chỉ mỗi cậu thấy một ngày dài như cả thế kỉ... Cậu chưa bao giờ cảm thấy mình vô tâm vô tính đến thế, từ trước đến giờ lúc nào cũng chỉ có Ki Kwang lo cho cậu, chăm sóc cậu, bảo vệ cậu, còn cậu chưa từng làm gì cho cậu bạn ấy. Không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu, có khỏe không, chân bớt đau chưa, liệu có đói không, có lạnh không? Cậu gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cũng gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng Ki không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn.

Điện thoại bàn bất chợt đổ chuông,Yo Seob vội vàng chạy ra:

- Kwangie, cậu đang ở đâu?

Đầu dây bên kia có tiếng thở dài khe khẽ:

- Seobie, là anh...

Cậu cũng không khỏi thất vọng, nhẹ nhàng đáp:

- Vâng.

- Anh đang ở trước cửa nhà em.

- Đợi em một chút.

Yo Seob xoa xoa đôi mắt đầy quầng thâm, chạy ra mở cửa. Nhìn thấy Jun, cậu mìm cười. Anh bước tới ôm cậu vào lòng, xoa xoa mái tóc mềm...

- Sao mới mấy ngày không gặp mà em gầy thế?

- Em thực sự lo lắng cho cậu ấy lắm... - Seob thủ thỉ

- Ki Kwang đâu phải trẻ con, sau khi suy nghĩ kĩ mọi chuyện, cậu ấy sẽ quay lại thôi.

- Vâng.

- Em không định đi học à?

Lúc này Seob mới chợt bừng tỉnh. Hôm nay là ngày đầu đi học sau kì nghỉ lễ, mọi năm đều là Ki Kwang nhắc cậu. Nhóc vội gõ lên đầu mình một cái, chạy biến vào nhà, hét lên với Jun:

- Đợi em một lát!!!

Suốt cả tuần trời đi học, Seob thực sự chẳng có một chút niềm vui, may mà còn có Jun Hyung bên cậu, không thì cậu sẽ chẳng thiết làm gì mất. Thiếu đi rồi mới thấy, Ki Kwang quan trọng trong lòng cậu như thế nào. Có những lúc cậu còn vô thức viết tên Ki Kwang kín cả trang vở, có những khi lại còn buồn đến mức cúi đầu xuống thấp hết mức có thể khẽ lau đi giọt nước mắt. Mà Jun lại là người chứng kiến hết mọi chuyện...

- Đi đây với anh một chút. – Jun khẽ nói

- Nhưng em còn có tiết.

- Cúp học 1 buổi cũng không sao.

Seob gật đầu, nhanh chóng thu sách vở đi theo anh. Jun dẫn cậu đi công viên giải trí, cậu cũng bần thần nhớ cậu và Ki từng chơi rất vui nơi này... Anh đưa cậu đi ăn tokkboki, cậu cũng nhớ Ki cũng thích món này...

- Yo Seob à – Jun gọi

- Dạ?

- Em nhắn tin cho Ki Kwang chưa?

- Em đã nhắn rất nhiều...nhưng cậu ấy không trả lời...

- Em có nhắn cho cậu ấy là em thích cậu ấy chưa?

- Em á?

Anh cười, xoa đầu cậu:

- Hai đứa em đều rất ngốc. Rõ ràng là em thích cậu ấy, sao không nhận ra?

Seob ngây người. Cậu buồn như vậy, là vì cậu thích Ki Kwang sao? Cậu nhớ cậu ấy như vậy là vì bản thân mình thích cậu ấy sao? Sau khi suy nghĩ một hồi, Seob cúi gằm mặt lí nhí với Jun:

- Anh...em xin lỗi.

Anh lắc đầu rồi mỉm cười đầy bất lực, búng trán cậu một cái.

- Anh viết giấy xin phép nghỉ học cho em một tuần... Em đi tìm cậu ấy đi...

- Nhưng em không biết cậu ấy đi đâu cả.

Jun khích lệ:

- Em nghĩ kĩ xem.

Seob gãi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó đôi mắt sáng rực lên, túm lấy hai bàn tay anh lắc lắc:

- Em nghĩ ra rồi. Jun, cảm ơn anh. Cảm ơn anh nhiều lắm!

Nhìn theo bóng dáng cậu nhóc vui vẻ chạy một mạch không quay đầu lại. Anh nghĩ chắc mình đã làm một hành động đúng đắn.

Seob ngồi trên chuyến tàu về quê Ki, trong lòng đầy háo hức, cậu đã quên béng đi mất, chắc chắn 100% Ki sẽ về nơi này, vì anh từng nói với cậu đối với anh, đây là nơi an toàn nhất...

Vừa bước chân xuống con đường làng nhỏ hẹp đầy đất đỏ, Seob đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi nhìn cánh đồng, ánh mắt bình thản đến lạ.

- ĐỒ TỒI LEE KI KWANG – Giọng cậu lanh lảnh giữa cánh đồng.

Ki sững sờ quay đầu lại. Tại sao Seob lại tìm đến đây được?

Trong lúc anh đang còn bận ngạc nhiên, Seob đã lao đến ôm chặt lấy anh, đầu cậu nhóc rúc vào ngực anh, bắt đầu nức nở:

- Ai bảo cậu bỏ đi như thế? Ai dạy cậu nói lời tạm biệt kiểu đó? Ai cho cậu bỏ lại mình? Oàaaa

Ki không nói được lời nào, chỉ biết ôm lấy Seob, vỗ về.

Tiếng khóc mãi mới nhỏ dần, Seob lúc này mới lấy được bình tĩnh... Cậu ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt. Trong mắt lại ánh lên tia phẫn nộ, cậu bắt đầu đấm anh, mỗi cú đấm tuy rất nhẹ nhưng đầy trách móc:

- Đồ ngốc, ai bảo cậu bỏ nhà đi. Mẹ cậu lo cho cậu lắm đấy.

- Đồ suy nghĩ thiển cận, tự nhiên làm cả nhà mất cả một cái tết.

- Đồ lưu manh. Ai...cho cậu hôn mình – Nói đến đây, giọng Seob nhỏ dần, khuôn mặt trắng đỏ lựng lên, đỏ đến tận hai mang tai.

- Mình...mình xin lỗi – Mãi đến bây giờ Ki mới lên tiếng. Bàn tay dịu dàng lau nước mắt cho Seob.

- Xin lỗi là xong à – Seob trừng mắt lên, bộ dạng đanh đá như con nhím nhỏ xù lông. – Chỉ một câu xin lỗi á?

- Thế...bây giờ cậu muốn làm sao?

- Mình chỉ xin nghỉ học được 1 tuần thôi. Mình ở đây với cậu một tuần thôi, sau đó...về với mình nhé?

Ki trầm ngâm không nói, đôi môi hơi mím. Dường như anh đang đấu tranh nội tâm dữ lắm.

- Cậu cướp nụ hôn đầu của mình, cũng lấy luôn nụ hôn thứ hai của mình...Cậu...phải chịu trách nhiệm chứ? – Seob đỏ bừng mặt, nói càng ngày càng nhỏ.

Ki cũng đỏ mặt...mãi lúc sau mới lên tiếng:

- Mình không dám hứa. Nhưng mình sẽ suy nghĩ về vấn đề này.

Lại lảm nhảm

Chào các bạn, hôm nay mình vừa lướt lại cmt của các bạn ở fic này và cả các fic trước...Đã lâu lắm rồi mình không viết bất kì một fic nào, nhưng vẫn thấy có bạn cmt nói sẽ đợi và ủng hộ. Mình thấy rất vui...thực sự cảm ơn các bạn rất nhiều.... Mình sẽ trở lại và chăm chỉ viết fic, coi như bàn đạp để tiếp tục nuôi dưỡng ước mơ... Mong các bạn tiếp tục ủng hộ. Một lần nữa cảm ơn các bạn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kiseob