Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Tại căng tin

- Ki Kwang oppa - Cô bé cúi gằm mặt gọi, đưa cho Ki một hộp cơm - Đây là tấm lòng của em, oppa nhận được không?

- Kìa, nhận đi, tấm lòng của người ta đó - Seob hích tay Ki

    Anh đưa tay cầm hộp cơm, mỉm cười nhìn cô bé

- Cảm ơn em. Nhưng từ nay em đừng làm thế nữa nhé.

- Dae - Cô bé gật đầu rồi quay người đi thẳng

- Oa, trứng cuộn, kimbab, cả sườn nữa, ngon quá đi - Hai mắt Seob sáng ngơig, bốc vài miếng bỏ vào miệng

- Cầm luôn đi

- Ật ao? - Cậu ngậm thức ăn đầy miệng, hỏi

- Thật. Ăn từ từ thôi, xấu hổ chết đi được

       Seob hớn hở ngồi ăn hộp cơm ngon lành. Các nữ sinh trong trường rất thích anh. Trong ngăn tủ hay hộc bàn những ngày lễ thường xuyên có đầy ắp thư và quà nhưng anh chưa bao giờ đồng ý. Anh luôn kiên nhẫn ngồi trả lời từng bức thư một, anh nhận quà nhưng luôn kèm theo câu: Từ nay đừng như thế nữa nhé. Cách từ chối của anh chưa bao giừo làm họ bị mất mặt hay tổn thương, vì vậy nữ sinh tỏ tình với anh rất nhiều. Anh đúng là một warm boy chính hiệu. Seob cười gian, chỉ có mình cậu là ngư ông đắc lợi. Qùa người ta tặng anh, cậu thích cái gì lấy cái đó, chưa kể đến việc có nhiều người đút lót cho cậu vì cậu là bạn thân nhất của anh

- Nghĩ gì mà cười ghê thế?

- Không có gì - Seob xua tay, tiếp tục cắm mặt xuống hộp cơm

          Vừa vào lớp, Seob đã thấy dưới gầm bàn Jun có hộp quà. Jun vừa vào lớp. cậu đã chỉ xuống dưới gầm bàn

- Qùa của cậu kìa

          Jun hờ hững chẳng thèm lôi ra cũng không thèm đọc lá thư đính kèm, coi như là việc đã quá quen rồi

          Seob lắc đầu, chặc lưỡi, chả bù cho Kwangie của cậu, Jun đúng là cold boy mà

         Trong giờ học, Ki nằm lăn ra bàn ngủ ngon lành, cậu không hiểu vì sao anh luôn ngủ trong giờ học mà đi thi vẫn được điểm cao, nhìn Ki chán Deob lại quay sang nhìn Jun, anh cũng kkhông thèm nghe giảng mà đang nhìn chăm chăm ra  ngoài cửa sổ. Tim cậu cứ đạp thình thịch, bây giờ Seob dám khẳng định là mình đã thích Jun rôig

- Sao nhìn tôi mãi thế? - Ánh mắt Jun vẫn đang hướng ra ngoài cửa sổ

- Không...không có gì - Cậu lắp bắp

- Lát đi chơi không?

- Đi đâu?

- Đi ăn, tôi mời

- Hôm nay là ngày gì sao?

- Không có, tự nhiên thích thì rủ cậu đi thôi. Đi không?

           Seob gật đầu

        

         Vừa hết giờ, Ki gọi

- Seobie à, về thôi

- Xin lỗi, Kwangie à, mình có hẹn với Junie rồi

- Vậy à? - Tâm trạng anh chùng xuống rồi lại nhanh chóng nở nụ cười - Đi chơi vui vẻ

       Seob ngốc nghếch không nhận ra điều đó, vui vẻ đi chơi với Jun. Một mình anh đi trên con đường quen thuộc, cô đơn, trống trải. Anh nắm chặt tay, anh nhất định sẽ tỏ tình với cậu vào ngày sinh nhật

       Tại quán fastfood trong trung tâm thương mại

- Cho em 1 khoai tây lắc, 1 cơm gà, 1 đùi gà nướng tẩm sốt, 1 côca, á, 1 spagetti nữa

- Cậu gọi nhiều thế sao 2 chúng ta ăn hết?

- Chỗ đấy chỉ đủ cho mình tôi thôi

       Jun tròn mắt

- Người nhỏ con như cậu mà sức chứa lớn vậy?

- Kệ tôi. Cậu ăn gì thì gọi đi kìa

- 1 gà sốt, 1 côca

        Đồ ăn vừa bê ra, Seob cắm đầu cắm cổ ăn ngon lành

        15ph sau, trong khi Jun vẫn đang thong thả ăn từng miếng thig Seob đã ăn xong và ôm bụng thở

- Sao cậu ăn lâu vậy?

- Không phải tôi ăn lâu mà là cậu ăn nhanh. Như heo ý

- Cậu là heo thì có

- Sao cũng được

         Seob bĩu môi

- Cậu đúng là làm người ta mất hứng mà

- Lát muốn đi đâu không?

- Đi đâu?

- Muốn xem nhà tôi không?

        Cậu nghĩ ngợi 1 hồi rồi gật đầu

        Jun đưa Seob đến căn biệt thự của anh

- Oa, nhà cậu giàu thật đó

       Cậu vừa nhìn quanh vừa ca thán, cái miệng nhỏ không khép lại được. Căn nhà sơn màu vàng chanh, xung quanh không có lấy một hạt bụi, đồ đạc trong nhà đều đắt tiền, ti vi hay tủ lạnh đều bóng loáng

- Nhà cậu chắc đông người lắm nhỉ

- Tôi sống một mình

- Một mình? Trong căn nhà lớn thế này?

- Ừ

- Thế thì cô đơn lắm nhỉ?

- Tôi quen rồi

       Seob trầm lặng. May mà cậu còn có Kwangie. Ba cậu luôn bận rộn, đi công tác cả ngày. Từ ngày mẹ cậu mất căn nhà luôn vắng vẻ, nếu không có Kwangie thì chắc chắn cậu không chịu nổi. Khi cậu đau lòng và suy sụp vè cái chết của mẹ, anh đã ở bên chăm sóc, an ủi cậu, đã đở cậu đứng dậy trở lại thành con người vui vẻ. Thế mà Jun phải sống trong cảnh này, cô đơn và lạnh lẽo, tự nhiên cậu cảm thấy thương anh. Anh lạnh lùng như thế này có lẽ cũng phần nào do cuộc sống tự lập từ bé.

- Sao tự nhiên im ắng vậy

- Không có gì. Thôi tôi về đây

- Để tôi đưa cậu về

- Không cần đâu, trời còn sáng mà

- Vậy để tôi tiễn cậu

      Seob thong dong đi ttên con phố quen thuộc. Trời đang tối dần. Cậu rất ít khi đi đường này một mình, từ trước đến giờ đều là Ki đi cùng cậu. Cậu tự hỏi có phải là cậu đã ỷ lại vào anh quá nhiều? Liệu cậu có thể sống tốt mà không có anh? Đột nhiên Seob nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng dưới ngọn đèn đường. Anh dựa vào tường, hai tay đút túi quần, dường như đang suy nghĩ gì đó

- Kwangie à - Seob lên tiếng

       Anh nhìn cậu mỉm cười

- Về rồi sao? Sao về muộn thế?

       Seob ngây người, nụ cười của anh lúc nào cũng ấm áp đến lạ thường, nó luôn ở bên cậu lúc cậu mệt mỏi, quan tâm cậu mỗi lúc cô đơn

- Đợi mình sao?

- Ừ. Ba cậu vừa đi rồi, ông bảo không gọi được cho cậu. Giờ cậu về nhà hay ở lại nhà mình

- Mình không muốn về nhà, cô đơn lắm.

- Vậy đi nào - Anh ôm lấy vai cậu, bóng hai người trải dài dưới ánh đèn đường mờ nhạt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kiseob