ĐÓA HOA KHÔNG NỞ VỘI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi những cơn nắng hiu hiu đang chườn mình lên đóa hoa ly mới tỏa.
        Hôm ấy Hà Nội vào thu,
Làm người con gái thủ thỉ lặng câm.

Gió phả lau hạt sương mù đóng bám kính cửa. Có cô gái nhỏ đứng yên lau cửa sổ, di từng vết bám thật kĩ càng nhưng không hiểu nó không hề sạch sẽ hơn. Hóa ra hôm ấy cô gái chia tay.
Gió đưa thoang thoảng, dịu dàng mùi hoa sữa, ngào ngạt đong đưa, đôi khi hơi đậm vị, cũng trong dòng chảy lịch sử ấy, một anh chàng cũng vừa mới chia tay. Quán cà phê hôm nào còn đưa đón người thương bây giờ lại chầm chậm,thong thả không chút vội vàng như buổi mưa rào rạc hôm ấy, lạnh cũng được, buốt cũng chả sao chỉ cần ta có nhau thế là đủ.

      Hôm ấy mưa tuôn rào rạc
Muôn đời mình cũng chẳng ngại lạc. nhau.
Hay:
       Hôm ấy mưa tuôn rào rạc
Làm chàng trai ấy xào xạc qua tim.

Ngồi quán cà phê lạnh ngắt không ai qua ai qua lại, gió thu heo heo thổi đón đông sắp về. Cắt da cắt thịt, vào hôm nắng đẹp như thế này chỉ tiếc là ta chẳng có nhau.

Ly cà phê nóng hổi, hương đắng ngọt pha chát rung rung mềm mềm,khói nóng tỏa ra như màn sương mỏng vào Hà Nội mùa đông năm ấy. Cầm lên tay, ngước nhìn từng dòng người đang vội qua chậm rãi, nhưng trong thâm tâm anh chàng lại vô tình gió cuốn, lạnh lẽo chạy đi. Bản nhạc Lạ Lùng-Vũ vội vang lên. Đau lòng thật!

Cô đơn? Cái giá mà người trưởng thành nào cũng phải chịu đựng đó là cô đơn. Người con trai đau qua tim, người con gái khóc thành tiếng. Thanh xuân vốn là để bỏ lỡ, chuyến tàu tuổi trẻ chầm chậm đón đưa những vị khách trẻ trên chuyến xe trưởng thành, khi ấy có qua gian cô đơn.
Một mình cầm ly cà phê đắng ngắt như thuốc Bắc, một mình lau bụi bẩn khung cửa kính bỏ không. Đó gọi là cô đơn.

Trên chuyến xe trưởng thành ấy vô tình ta gặp thật nhiều thứ, có lẽ vì chú tâm đến những thứ ấy quá mà quên một vật gọi là "trẻ con". Ngày trước chỉ mong mình trưởng thành, ghét mấy đám con nít trong xóm hay đùa vui dưới chân cầu Long Biên, khi lớn lên lại mong mình bé lại cho khuây khỏa nỗi buồn của người lớn. Độc lập-một mình, đến khi thất tình lại cảm thấy nặng nề hơn.
Ngày ấy mong ước trưởng thành
Bây giờ bé lại trước ngày cô đơn.

Giá như ông trời có thể lắng nghe nỗi buồn người trẻ một chút cũng không ra nông nỗi thế này. Cuộc đời người con gái giống như một bông hoa hồng đang kì đẹp nhất sẽ nở hương rực rỡ, ong bướm qua lại. Hết kì, ong đi, còn lại lá xơ xác,tàn úa. Hoa mang nhiều thứ ong quá, quên không giữ lại riêng mình. Ong tham lam quá, vơ hết về bên. Em ngây ngơ quá, trao hết tình cho anh, anh vô tâm quá ôm hết trọn phía mình.

Có lẽ cho đi không có nghĩa là sẽ nhận được lại. Cho đi là mãi mãi không nổi một hồi âm.

Nếu biết quen nhau khó đến vậy, sao còn không trân trọng nhau? Mối tình đầu dễ đến, mà cũng thật dễ quên. Nếu biết vẫn còn yêu, sao còn quyết định chia tay? Lại là do không hợp...

Nhâm nhi cốc cà phê gần hết, trời Hà Nội lại không chiều lòng người, đúng lúc anh chàng định về mưa lại tuôn rơi. Như đúng lúc anh quyết đi gặp cô gái có cái gì nặng trĩu cản lại. Cũng đúng khi cô gái vứt giẻ lau xuống gặp chàng trai của đời, ra đến hiên cũng bị trời mưa buông lại, vốn dĩ đã còn gì đâu mà phải lưu luyến? Không chịu quen với cô đơn, làm bạn với bóng tối. Gió hôm ấy lành lạnh, như chiếc áo sứt chỉ không khâu được nữa giờ lại rách thêm? Nên đi tiếp hay dừng lại? Khoảng cách giữa níu và buông gần ngay sát. Mưa ngày càng to hơn, dòng chảy con người lướt qua nhau mang đến cơn gió vô tâm lạnh lẽo, người vô hình trong thế giới này hóa ra là người cô đơn. Những ngón tay đan vào nhau chạy trú mưa qua những dọc phố bán rong, mưa rơi lả tả trên từng ngọn cây, tán lá, đang im lìm không hiểu chuyện gì xảy ra mà ồ ạt tát xuống. Cơn mưa tuổi trẻ đau lòng lắm, không hề dễ chịu, như hất xô nước lạnh vào mặt không thương tiếc. Nhưng người trẻ dù cô đơn cũng gan lì lắm muốn được thêm xô thứ hai đến khi nào biết được trân lý khiến ta tồn tại là gì?

Sống mà như không sống,ngày ngày ngân nga bản tình ca thảm thiết của Vũ, ưa bóng tối, thích những cơn mưa rào rạc.

Cô gái cầm đóa hoa ly đẫm sương,căng tràn sự sống. Đi ngược với nghịch lý cuộc đời, người ta chạy chốn hiện thực, còn cô chấp nhận cay đắng như chấp nhận sự khắc nghiệt của thanh xuân. Đi đến nửa đường, chỉ biết gục xuống bên đường mà khóc, bất lực quá, bao nhiêu áp lực từ nhiều phía đặt lên, tự nhủ phải cố lên, chui vào trong chăn ấm áp, dù có ấm nhưng gốc trái tim thì ngày ngày xơ héo, không có nguồn nước thần nào chữa lành được. Lúc em buồn, Hà Nội cũng buồn theo em,gió Đông Bắc đang tràn về thật gần, cuối cùng cũng không thấy mặt trời nữa, mặt trời của em đi đâu mấ…t rồi? Mặt trời của em biến mất đột ngột như mối tình đầu em coi là chán xít như quả me chưa đến mùa. Nhưng dù có chán vẫn muốn thử thêm lần nữa.

Có biết bao con người bước qua cuộc đời chúng ta, có người thật dễ quên, có người dùng cả tâm trí cũng không delete được. Ai cũng có khoảng trời riêng giấu kín, ngày thì ta mơ, đêm về nằm khóc. Buồn thật, đau thật, nhưng khó nói lắm em ạ, thế sự vô thường. Thanh xuân cũng có cái giá phải trả. Thả uống một ly cà phê đắng ngắt còn hơn nhạt toẹt cũng giống như anh chấp nhận yêu một người đặc biệt, còn hơn chả có vị giác gì đúng không?
Vết bẩn trên cửa không lau được vì đã dính quá lâu. Cũng giống như em không buông được vì đã yêu quá nhiều.

Cô đơn là vậy đấy em ạ,hết chuyến tàu đó, lại sang toa Bỏ lỡ. Hôm nay em đã lãng phí một chuyến tàu tốc hành thanh xuân, thật ra cũng không phải tốc hành đâu, nếu muốn tốc hành em phải qua gian từ bỏ kí ức, cô đơn, bỏ lỡ, chấp nhận. Cơn mưa thanh xuân có muôn vàn nỗi đau, muôn vàn nhát dao đâm trúng người. Tôi biết em không nỡ, em đã thảm khốc lắm rồi, có muốn số chuyện không phải như nguyện tâm nguyện ý, sẽ có rất nhiều người bước qua đời em,bất giờ giống như pháo hoa vậy. Mới đầu thật nhẹ nhàng, đoạn giữa thật hoành tráng, nhưng cuối cùng lại kết thúc một cách tiếc nuốt, nhanh chóng không ầm ừ. Mà em …cũng là người mới trải, sẽ không khỏi đau lòng mà khó vượt qua. Ai đã vô tình lướt qua đời em xin hãy cất riêng làm kỉ niệm. Không quên được thì nuông chiều bản thâ một chút, nhớ anh ta đi, nhớ người buông tay bạn trong buổi lạnh cắt hôm ấy đi.

Còn anh? Anh yêu cô ấy nhưng lại muốn tốt cho cô ấy, anh rời xa cô khi trái tim đang non yếu có lẽ anh là chủ đường tàu toa bỏ lỡ. Anh đến bên và dạy cô cách trưởng thành đầy khắc nghiệt.

Chúng ta vốn chỉ là những đứa trẻ cô đơn, gặp gỡ được nhau cũng là do ý trời đã định,không thể trách được, toa chấp nhận dần mở cửa. Có lẽ ta nên yêu nhau, gặp nhau vào một thời điểm em đã trưởng thành, hiểu về cuộc đời nhiều hơn. Hiểu được cách không có ong, hoa hồng vẫn khoe hương vạn sắc,hiểu được chân lý không có hoa hồng, ong sẽ đi chọn loài hoa khác trong tức thì.

Nếu là duyên, xin chấp nhận. Chỉ hỏi một câu là: Nếu biết quen nhau không dễ dàng, sao vẫn buông bỏ nhau?

                                   23:54. 20-2-2020.
Sáu phút nữa sang ngày mới, 20 thành 21 cũng giống như chỉ còn ít toa nữa thôi, em sẽ trưởng thành, thoát khỏi vỏ bọc yếu mềm,nguyện đẫm mưa thêm lâu từng hạt để cảm nhận rằng mình đang đau lòng đến từng giọt nào.

     Bỏ lỡ một người-bỏ lỡ một đời
Hôm ấy trên trời vỡ một nhành hoa...

Đông Dung-bông hoa không tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net