MẤT EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nội, 00h15. 11-8-2021.

"Em nhớ mình từng nói rất thích ngắm mưa rơi. Còn anh thì chỉ cầu nguyện được trở thành mưa để đến bên em mỗi khi buồn…"

Mấy hôm nay Hà Nội mưa đêm nhiều quá. Ngan ngát mùi đất nồng ẩm lại cay đắng khi nhớ lại vài lời hứa đã xa…

Tiếng mưa va đập trong lòng tan thành nhiều mảnh vỡ không thể xếp gọn gàng. Mưa dò dẫm trong hồn trí về đống kỉ niệm tàn cũ, mưa tí tách xoa dịu lên trái tim đã hóa vô tri từ thuở nào.

Có lẽ mình đã chết, đã chết từ rất lâu rồi…
Em vẫn thường vu vơ suy nghĩ, có lẽ anh thật giống mưa. Nhẹ nhàng mà bất chợt. Đối xử với em thật nhẹ nhàng và ra đi cũng thật bất chợt.
Thi thoảng thích thú lại ghé về hỏi thăm không báo trước, rồi lại lặng lẽ phiêu du đến những miền đất mới.

Cứ như thế, ta chợt bỏ lỡ nhau…

Sao em vô dụng quá, chẳng thể kéo nổi cơn mưa, cũng chẳng giữ mãi nó về bên mình. Tình yêu vốn là sự tự do, nếu em chỉ đăm đăm giữ anh về bên, chắc chắn người sẽ chẳng tài nào chịu nổi sự ngột ngạt ấy.

Rồi cứ thế, mình bỏ qua nhau…

Đêm nay trằn trọc khó ngủ, là do em không ngủ được hay chỉ muốn thưởng thức trọn vẹn một cơn mưa?

Cuộc đời nổi trôi, ta lăn lộn với hiện thực. Hiếm lắm em mới có thời gian ghé lại hưởng một cơn mưa, như cách ngắm nhìn anh đến bên thật dịu dàng, rồi ra đi thật tàn bạo như thế…

Em không thể níu giữ những thứ thuộc về mình, hoặc là đơn giản anh chưa từng thuộc về em…

Cứ đi đến những nơi người muốn đến, cảm nhận những cơn mưa người đã qua. Cho đến khi quay đầu lại, anh nghĩ xem anh đã mất gì?

"Mất em."

Đông Dung-bông hoa không tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net