TRÍCH DẪN TRUYỆN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌼Không phải là sưu tầm, đều do mình viết ra nhé các cậu.

Năm ấy chúng ta ( Đông Phong Tư Hoài )

Có rất nhiều người vô tình lướt qua cuộc đời chúng ta, nhưng cuộc đời là một chuyến tàu sinh ly tử biệt, cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, chẳng muốn nhưng dặn lòng phải biết chấp nhận sự thật,tuyết cứ rơi. Lòng người cứ khóc. Ngỡ là sẽ nhớ mà lại chẳng thể nào quên...

Trong mỗi con người, thật ra ai cũng có bi kịch, buồn đau,khổ sở và buồn nhất, là ta chẳng có nhau... Có lẽ cũng là cái số cho tất cả mọi chuyện.. Đẹp đẽ chỉ có trong ngôn tình thôi, còn thực tế, khốc liệt lắm...

Sáng hôm sau, nhìn mình trước gương, cô gái với mái tóc ngắn ngang vai, bờ môi cherry đỏ đỏ, đôi mắt như sao xa vẫn còn dính cọng nước mắt..
Lau bờ mi ướt, tự nhụ rằng: Nếu cuộc sống đã rất bất công thì em phải tự công bằng với chính mình, cô gái ạ.

Thời gian giống như một chum cà muối, càng để lâu, cà mới lên men, đủ chua, đủ ngọt. Chưa lâu ăn chưa thấm nếu đến độ, ăn ngấm đến tận chân răng.
Cuộc đời có muôn vị:mặn, ngọt , chua, cay nhưng hương vị đau thương nhất lại là cô đơn.
Gió có xuôi về phương nào, chảy xiết ngõ ngách nào đi chăng nữa, cũng chẳng kéo ta về bên nhau.
Sóng gió cuộc đời như một thước phim quay chậm, từ từ bắt ta niếm trọn vị đau thương...
Năm 18 tuổi đến như một cơn gió xuân, đau thương, chết chóc.

Thời gian đong đưa theo những cơn gió xuân, xuân về hạ qua vốn cứ theo một lý luận riêng của nó, vậy mà con người bất giác lạc đi, vô định trong dòng chảy vạn dặm. Thanh xuân như đám mây lơ lửng giữa khoảng rộng xanh ngắt trơ trọi, như thiếu vắng một thứ gì đó,ngày ngày đám mây đó chỉ lẳng lơ không xuôi theo dòng được...
Tiếng gió im ỉm kêu vang, trống trường lại dậy, tiếng lòng thổn thức. Năm đó chúng ta 18 tuổi và cũng năm đó chúng ta nợ nhau hai thứ gọi là mãi mãi..

Dòng chảy luân hồi đưa ta vào bi kịch. Thanh xuân có nhiều hơn bao nhiêu cơn mưa? Cơn mưa nào cũng thảm khốc. Tại sao tại buồn? Tại sao lại khóc? Không ai giải đáp được. Cơn nắng ngày hạ lúc nào đã không thể trở về được nữa, chúng ta không có nhau? Thì phải chấp nhận.

Thanh xuân vốn là để bỏ lỡ, không muốn cũng phải chấp nhận, chiếc xe buýt kia từ lúc nào đã xa trạm chính, chiếc xe kia sau một sự chờ đợi ngắn hạn cũng đành rời xa đèn đỏ. Cậu cũng vậy, một người cố níu giữ sợi dây mềm mỏng, một người lại cố tình cắt đứt. Cơn mưa hôm ấy có một người chịu lạnh, còn một người được xe ô. Cậu có đau lòng không?

Khi những cơn gió xuân lướt qua, nhường chỗ cho mấy đám mây mùa hạ, tháng năm đến nhanh như sao băng xiên ngang giữa bầu trời dài và rộng. Kì thi đại học? Cái cuộc thi quyết định những năm tháng con người ta tự bước đi trên chính cuộc đời mình, lựa chọn khổ đau hay hạnh phúc cũng là do mình cả thôi.

Có lẽ trong cuộc đời mỗi đứa trẻ, sau khi nó lớn lên, ngồi trên con tàu gọi là thanh xuân, khó mà đi qua toa "Cô đơn"...
Người trẻ có vô vàn con đường, tiếc là không có tên đường : Ta có nhau.

Cô đơn? Cái giá mà người trưởng thành nào cũng phải chịu đựng đó là cô đơn. Người con trai đau qua tim, người con gái khóc thành tiếng. Thanh xuân vốn là để bỏ lỡ, chuyến tàu tuổi trẻ chầm chậm đón đưa những vị khách trẻ trên chuyến xe trưởng thành, khi ấy có qua gian cô đơn.

Hôm nay em đã lãng phí một chuyến tàu tốc hành thanh xuân, thật ra cũng không phải tốc hành đâu, nếu muốn tốc hành em phải qua gian từ bỏ kí ức, cô đơn, bỏ lỡ, chấp nhận. Cơn mưa thanh xuân có muôn vàn nỗi đau, muôn vàn nhát dao đâm trúng người. Tôi biết em không nỡ, em đã thảm khốc lắm rồi, có muốn số chuyện không phải như nguyện tâm nguyện ý, sẽ có rất nhiều người bước qua đời em,bất ngờ giống như pháo hoa vậy. Mới đầu thật nhẹ nhàng, đoạn giữa thật hoành tráng, nhưng cuối cùng lại kết thúc một cách tiếc nuốt, nhanh chóng không ầm ừ. Mà em ...cũng là người mới trải, sẽ không khỏi đau lòng mà khó vượt qua.

Trên đời này có rất nhiều loại vô tình, mà loại đặc biệt nhất lại dành riêng cho tôi. Cố ý hay cố tình?

Mặc dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng cơn gió thanh xuân vẫn chứng nào tật ấy không một chút mệt mỏi gì cả.

Có lẽ chỉ là ta quá mong manh.

Giáo viên làm tất cả những gì tốt đẹp nhất cho đứa con tinh thần của họ, những người nghiêm khắc thật ra mới là những người dễ dàng thông cảm và thấu hiểu nhất cho con cái. Chắc chắn không thể y nguyên 100%, nhưng ít ra cũng đáng để đồng cảm. Vậy mà hiếm cô cậu học sinh nào yêu quý những cha mẹ vĩ đại như thế. Ba năm cấp ba ngắn lắm, y như cơn gió xuân tràn về đột ngột, hãy biết gìn giữ những người bạn, những người thầy cô xung quanh bạn, những người nguyện vì bạn mà làm mọi thứ. Bởi khi chào đón thế giới xã hội khắc nghiệt, chẳng ai thừa sức hi sinh cho bạn mà không cần trả phí đâu.

Tôi nghĩ là những bạn đang đọc được những dòng này, có một số người sấp sỉ chào đón thanh xuân, có một số người thanh xuân đã qua hoặc giống như tôi đang trải qua nó, dù kể cả thế nào đi nữa cũng hãy trân trọng nó, hãy níu giữ nó, đừng để nó chập tắt, bởi vì chúng ta sẽ không biết được rằng mai này liệu chúng ta còn như những ngày trẻ chỉ biết ăn chơi học tập vô lo vô nghĩ đến sự đời nữa không? Có một câu nói tôi rất thích: "Thanh xuân là giai điệu đẹp đẽ nó đẹp đến mức không ai có thể chơi lại lần thứ hai trong đời..." Và bạn, bạn đã làm được gì cho tuổi trẻ của mình chưa? Không cần phải làm một điều gì đó thật to tát chỉ cần chúng ta mang một trái tim đầy nhiệt huyết, cùng nhau nắm bàn tay trải qua, chiến đấu tận hưởng một điều gì đó, đơn giản đó gọi là thanh xuân, không cần cao cả, không cần to lớn chỉ cần phi thường, thanh xuân sẽ qua nhưng kí ức của tôi và các cậu chẳng thể nào phai mờ...

Vốn dĩ khi còn trẻ chúng ta có rất nhiều những câu hỏi được đặt ra, tại sao và tại sao? Đôi khi các cậu có cảm thấy mệt mỏi vì những thứ xung quanh không? Ví dụ như không muốn đối mặt hay không muốn tận mắt chứng kiến hay thậm chí không muốn trải qua? Tôi cũng như thế, chúng ta giống nhau nhưng chỉ cầu mong rằng khi các cậu cảm thấy mệt mỏi bất lực nhất hãy khóc đi, đừng như tôi lúc đó luôn phải chịu đựng luôn phải che giấu, các cậu sẽ cảm thấy yên bình hơn rất nhiều, xin đừng chịu đựng một mình nếu được hãy tâm sự cho người bạn yên tâm nhất hoặc là vất nỗi buồn đó và quẳng đi thật xa..
Tuổi trẻ cũng là thế đó, nhiều lúc ngây dại ngu ngốc và thật khó hiểu, các bạn đã bao giờ giống tôi thích một người mà lại không biết tình cảm đó là gì, liệu mình có thực sự nghiêm túc với nó không chưa? Đừng lo thời gian sẽ phơi bày ra tất cả, mọi chuyện sẽ có lời giải đáp thôi
Thanh xuân rất ngây thơ dù biết là chọn con đường ấy sẽ rất khó khăn, nguy hiểm tại sao chúng ta lại muốn chọn nó như vậy? Chỉ đơn giản là hiếu kỳ thôi sao? Tất cả đều có lý do của nó
Số mệnh của mỗi con người là khác nhau và số mệnh của tớ là "cậu"... "Cậu" mà tôi nói rồi các bạn cũng sẽ biết sớm thôi
Thanh xuân là một bài hát, và mỗi chúng ta đều là một nhạc sĩ, sáng tác lên nó bởi những trải nghiệm thực sự của tuổi trẻ, trải qua nó, viết lên nó, và hát lên nó...

Khoảnh khắc hai con người 16 tuổi ngồi bên giá sách của thư viện sẽ mãi mãi không bao giờ tan trong tâm trí tôi, tôi nghĩ rằng chúng tôi rồi sẽ không bao giờ thuộc về nhau, chỉ đơn giản là chút tương tư của tuổi trẻ, chúng ta gặp nhau vào cái thời điểm còn non trẻ nhưng lại không biết níu giữ lấy tình yêu, gặp nhau khi lớn hơn một chút thì đánh mất nhau không hối tiếc...
Nếu trái đất có thể ngừng quay thì thật tốt, tôi không muốn khoảnh khắc này như bông hoa kia bị gió cuốn bay đi trăm ngả, càng không muốn phải đối mặt với những thứ mình không muốn chứng kiến...
Tôi ghét trưởng thành, nó làm cho con người phải vứt bỏ những thứ quan trọng nhất của đời mình, quên đi những gì mình đã một thời trân trọng nhất, học cách chấp nhận và từ bỏ không dễ dàng, thật ra nó phải mất một quá trình, quá trình đấu tranh giữa sinh và tử, giữa con người và con người...
Đúng vậy, mỗi người đều có một số mệnh khác nhau, có người luôn luôn được hạnh phúc viên mãn, có người thì lại phải chịu đựng trăm ngàn đau khổ mới đến được bên nhau, có người phải trả giá bằng mạng sống của mình, có người phải dành cả thanh xuân để chờ đợi, rốt cuộc ông trời mang đến tình yêu cho nhân loại là có ý gì đây? Chẳng lẽ để trưởng thành ta đều phải trải qua những điều tồi tệ này sao? Tôi thực không muốn điều đó.

Ái tình là mộng ảo, khi duyên hết thì tình cũng dứt, trả hết nợ một đời thì đừng nên luyến tiếc mà càng thêm đau khổ. Vì con người mê đắm trong "Tình" nên cần phải ngộ được chân lý này mới có thể thanh thản giữa các kiếp luân hồi...

Có phải mọi cuộc hội ngộ thanh xuân đều được sắp đặt trước hay không? Suy cho cùng tất cả những cuộc gặp gỡ và chia ly trên thế gian này đều vướng bẩn hai chữ duyên phận. Chiếc lá phong bé nhỏ kia nằm gọn gàng trên bàn tay tôi bốc chốc vụt bay ngoài cửa sổ nó nghiêng mình ra cánh cửa kia ,nó cố níu lấy từng sợi gió mùa thu đang rì rào trên những tán lá...Gương mặt chàng thiếu niên ấy ưu sầu nhuộm vài sợi nắng đỏ thẫm của hoàng hôn,gió chiều thu thổi nhè nhẹ kéo theo tấm màn rèm mỏng tung bay xen màu nắng gương mặt cậu thoát ẩn thoát hiện, ánh mắt cậu đượm buồn, hình như chúng tôi đã từng gặp nhau nhưng ở một hoàn cảnh tâm trạng nào đó tôi kì thực không thể nhớ được.

🌼XÍCH LINH ( Đông Phong Tư Hoài )

Trong một khoảnh khắc nào đó, những mảnh kí ức sẽ đột ngột chạy về hỏi thăm. Con người ta cố gắng trốn chạy, nhưng vẫn không địch nổi quá khứ. Chính bản thân mình còn không biết gì về nó, lai lịch không biết, xuất thân lừa gạt, vốn dĩ không còn gì để luyến tiếc. Đau, phẫn, bi, uất chỉ là những từ miêu tả cảm giác, vốn chả có nghĩa lý gì cả. Mỗi ngày lại một bí mật, rốt cuộc ta như bị cả thế giới lừa gạt, một con người ngốc nghếch như vốn chẳng thông sự đời, ai muốn hành hạ thì cứ việc? Cuối cùng thì, ta còn bị lừa như thế nào nữa đây? Cuối cùng trước khi kết thúc tất cả mọi chuyện có lẽ ta còn bị lợi dụng kinh khủng gấp bội. Thế sự vô thường, thời gian của cái chết, và xác người phân hủy, không kiểm soát được suy nghĩ của bản thân, đáng phải chịu một cái chết nhục nhã nhất. Coi như kiếp trước đã bạc bẽo, kiếp này lặp lại...

Phía xa chân trời đã có chút phảng hồng như ám chỉ rằng bình minh đang đến, xua tan đi một mùi mưa chán xít, không còn nặng nề từng giọt đến gộp thở nữa, nhưng vẫn day dứt như một nỗi niềm chưa thể giải tỏa, tan vào mây khói. Nơi cuối chân trời mây và biển bên nhau hạnh phúc ...Ngạo nghễ ngang tàn khắp một cõi, tưởng chừng lòng không chút lay đọng nhưng lại khuất phục trước nàng. Là duyên số và cũng là lòng người, thiếu một chút, một chút nữa thôi vậy mà đã hóa hư không.

Chia ly trong cuộc sống này là thế đấy, cuộc vui nào cũng tàn, không ai hạnh phúc mĩ mãn mà chẳng phải bỏ mạng. Suy cho cùng bi, thương, ngược, tâm chỉ làm con người đau khổ mà thôi. Sống sao cho trọn một kiếp người? Sống sao để không bị ghen ghét? Chẳng biết nữa, thế gian một dãy người đang bi lụy vì tình, một mình ngắm giang sơn, đau lòng không tả xiết, Tây Thi? Điêu Thuyền? Dương quý phi? Xinh đẹp như thế nào, cũng có một nỗi đau khó nói, đâu phải ai gặp cũng rung động như một con điếm? Đâu phải nhan sắc chỉ mang ra làm hòa giải? Mang ra làm vật tranh giành?

Suy cho cùng, cũng chỉ là một tình cảm đầy ái thương. Tình yêu làm con người mù mắt.

Sau khi mù rồi đến điếc, câm, mất hết vị giác và cảm nhận.

Sau một hồi tranh đấu, quay lại vốn ta cũng chẳng có gì... Một chút? Cũng không.

Có trăm vạn câu hỏi muốn trao cho người, nhưng điều chẳng có nổi một hồi âm, một cái nhìn đầy đau xót.

Mưa bụi lất phất cung đình, sắc xuân kiều diễm, chẳng thể nhòa được ý thơ xưa giăng khắp. Thành Đô ( Tên của kinh thành ) bốn mùa biệt ly. Vết thương bầm tím trên tay, cũng chẳng thể nào mà lành lặn. Giống như cơn mưa kia, tạnh chút ít, rồi đâu lại vào đấy. Chà xát lên một tâm hồn đang đông cứng theo từng cơn gió xuân đang hi hút trên cành.

Thành Đô-bốn mùa mưa gió.

Hồi ức nhắn gửi vào mây, những ước mơ không thể trọn vẹn.

Đường nhân duyên sẽ từ bên bờ sông này mà bước sang đường sông kia bằng một cây gỗ ngang dòng nước, nhưng đột nhiên có một người vô cớ, chặt nửa khúc gỗ đi, thì vốn dĩ cũng chỉ đi được nửa dòng, còn lại là băn khoăn xem có mạo hiểm lao qua dòng nước bằng nhiều cách, hay quay đầu lên bờ, hay chỉ mập mờ, bập bùng như đống lửa lai nhai chẳng tàn hẳn và cũng chẳng cháy hẳn, lốm đốm màu đỏ mờ ảo, như sương như khói. Nhân sinh là vậy đấy, nhấp nhoáng như ngọn chớp nháy đầu mưa thôi.

-Người phàm trần đã hiểu chưa? Tình yêu hoàng tộc nó vừa dai dẳng ở sĩ diện, vừa nằm trong sự nhát gan của những con người ham muốn mà không chiến đấu, cũng có vẻ do họ sợ, họ cần một thứ gì đó tạo động lực, chứ bản thân họ chẳng có động lực gì đâu, sự xuất hiện của Khanh Quân cũng là một sự thách thức, Diệp Thần tên đó yêu ai cũng rung động, thật ra chẳng khác gì Tề Trình là mấy, đến khi chết đi rồi, nhân gian vẫn chẳng có câu trả lời: Hắn ta có thật lòng yêu công chúa Thủy Trân hay không?

Phiêu bạt bao nhiêu năm nay, khó nhất vẫn là mang chuyện tình yêu ra mà so sánh, tình yêu hoàng tộc không giống như dòng nước có một vài chỗ, con nước nó mềm mải, uyển chuyển, gợn sóng lăn tăn, còn tình yêu nhân sinh vô thường, lòng người vô tâm thì như khúc nhạc tỳ bà hành, và điệu múa Song Diện Yến Tuân, đoạn nào có trống thì cao trào, đoạn nào có hí thì hay, còn lại thì bình bình nhạt nhạt, lúc trầm quá, lúc cao trào quá.

Ngay giữa rừng trúc, bây giờ là canh ba, cơn mưa day dứt như trong tâm can ai đó đang hồi hộp, cũng 10 năm rồi đấy nhỉ? Biết bao chuyện đổi thay, mưa chà lên màu áo bạc chỉ. Còn huynh chà lên nỗi đau của đệ, 10 năm nay, ta vẫn luôn muốn tìm lại hình ảnh bóng dáng huynh, ta đi khắp bốn phương thiên hạ, lại nghe tin phái Ma Tà Đạo đã tuyệt chủng,không còn người nối dõi, những dòng thư viết không kịp tay, viết bằng máu người,viết xong không biết gửi cho ai, để một góc,buồn vui lấy ra, nâng chén rượu đào ủ, món mà huynh thích nhất,ngắm trăng cho quên nỗi sầu này, say lướt khướt như ly nhân sầu. Mười năm chờ đợi một người mãi mãi không nhớ về ta,có hơi chút đau lòng thổn thức, xuân đi hạ về, tóc thêm bạc, 26 tuổi xuân sắc mà đã vướng phải một hai sợi bạc.

Người con gái cũng như một bông hoa, mang về được, thì phải chịu trách nhiệm, hãy chăm bẵm nó như một cành hoa ly đẫm hơi sương, một nhành đào chín nụ, chứ đừng mang nó ra là một trò chơi, biến thành một bông hoa bỉ ngạn...Không có người con gái nào ác độc, nhưng một khi để họ phải ác độc, họ sẽ khiến cả thiên hạ phải suy sụp đổ máu... Một khi vương miện đang nằm trên đầu họ, nếu ai dỡ xuống, người ấy sẽ chết không toàn thây, đừng để họ phải khóc, nếu họ khóc, cả thiên hạ sẽ khóc... Khi họ cười, chính huynh cũng phải khiếp đảm đấy cao nhân ạ.

Giang sơn như mộng, cảnh vật như tranh. Rừng núi trập trùng muôn ngả, cố nhân sinh bày ngày gặp gỡ, nếu duyên tình là một sợi chỉ, thì duyên nghiệt sẽ là một con dao. Thù, giết, từ, biệt có lẽ không tự nhiên mà đến.
Tất cả đều mang hai chữ ý trời, muốn quên đi nhưng chẳng thể nào quên. Tại sao lại bắt ta phải nhớ lại?

Trong một khoảnh khắc nào đó, những mảnh kí ức sẽ đột ngột chạy về hỏi thăm. Con người ta cố gắng trốn chạy, nhưng vẫn không địch nổi quá khứ. Chính bản thân mình còn không biết gì về nó, lai lịch không biết, xuất thân lừa gạt, vốn dĩ không còn gì để luyến tiếc. Đau, phẫn, bi, uất chỉ là những từ miêu tả cảm giác, vốn chả có nghĩa lý gì cả. Mỗi ngày lại một bí mật, rốt cuộc ta như bị cả thế giới lừa gạt, một con người ngốc nghếch như vốn chẳng thông sự đời, ai muốn hành hạ thì cứ việc? Cuối cùng thì, ta còn bị lừa như thế nào nữa đây? Cuối cùng trước khi kết thúc tất cả mọi chuyện có lẽ ta còn bị lợi dụng kinh khủng gấp bội. Thế sự vô thường, thời gian của cái chết, và xác người phân hủy, không kiểm soát được suy nghĩ của bản thân, đáng phải chịu một cái chết nhục nhã nhất. Coi như kiếp trước đã bạc bẽo, kiếp này lặp lại...

🌼NHÂN GIAN SƯƠNG KHÓI ( Đông Phong Tư Hoài )

Trăng vẫn sáng, mai sau có thể sẽ không còn được giây phút bình yên như vậy nữa, cuộc sống là như vậy, và Mộng Khói cũng vậy cho con người một điều gì đó và cuối cùng cũng chính nó cướp đi những điều gì đó từ tay con người, chỉ trong một giây phút nào đó vội thành người xa lạ hoặc không bao giờ đến được với nhau...

Đông Dung-bông hoa không tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net