Khi tôi còn bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố tôi là con út, lúc sinh bố tôi bà đã 40 tuổi. Vì vậy khi tôi ra đời bà đã ngoài 70, chân tay bà đã yếu, những bước đi cũng chậm chạp hơn trước. Tuy tôi chẳng thể nào nhớ được những chuyện ngày còn bé tí đc bà bế như thế nào, cõng trên lưng như thế nào... tôi chẳng nhớ được gì cả. Nhưng không hiểu vì sao có một chuyện luôn nằm trong kí ức của tôi đó là một lần tôi bị đám trẻ con trong xóm bắt nạt và bà đã ra mắng chúng nó vì chúng nó làm tôi khóc. Bà của tôi đặc biệt hơn những người bà khác bởi vì bà không còn nghe đc nữa. Bà lãng tai từ sau khi sinh cô 3. Dù không nghe đc mà chỉ thấy tôi khóc, bà cuống quýt lo lắng, tôi cũng chẳng nhớ tôi đã nói với bà như thế nào chỉ nhớ như in hình ảnh bà dắt tay tôi ra chỗ bọn trẻ con trong xóm, bà mắng bọn nó, bà mắng vì đã khiến cháu bà khóc. Bà chẳng cần phải nghe chúng nó nói gì bà chỉ mắng, mắng cho chúng chừa, chừa bắt nạt cháu bà đi. Rồi bà dắt tôi về nhà dỗ dành tôi. Từ lần đó bọn trẻ con trong xóm cũng ko dám động đến tôi nữa. Sức mạnh của bà thật kì diệu bà đã bảo vệ cho tôi trong những ngày thơ ấu.
Ngày tôi còn bé, mẹ tôi làm giò, chả nên hôm nào cũng phải dậy từ sáng sớm để làm hàng kịp sáng ra chợ bán. Mẹ dậy là tôi cũng dậy theo bám đuôi quấy khóc khiến mẹ không làm đc. Những lúc đó bà luôn thức dậy dỗ tôi để mẹ làm. Tôi không biết mình có nhớ đúng ko? Nhưng trong tâm trí tôi luôn hiện lên hình ảnh với không gian mập mờ một sáng se lạnh, bà dắt tay tôi đi trên con đường làng thân thuộc. Hình như tôi đòi đi mua bóng bay và dù biết rằng chưa có hàng quán nào mở cửa, bà vẫn dắt tay tôi đi, đi trong sáng tinh sương lành lạnh, thưa vắng bóng người chốc chốc lại nghe tiếng gà gáy vang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net