13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Có một điều mà Soobin không ngờ tới sau khi Yeonjun về lại nhà đó là : Cậu ngày nào cũng sang quán anh, không sáng sớm đi học tiện đường ghé qua thì cũng là chiều về rảnh rỗi nhớ anh nên ghé. Không phải anh ghét việc này đâu, chỉ là mỗi khi cậu đến thì anh đều chẳng thể tập trung làm việc, đầu óc như trên mây, cứ như bị cậu hút mất hồn vậy. Đã có mấy lần anh bị ông chủ nhắc nhở vì tội làm việc mà không chú tâm, dù vậy nhưng anh vẫn chẳng tài nào khắc phục nổi ' căn bệnh ' mất tập trung mỗi khi cậu đến.

             Về phần cậu, chẳng biết rằng cậu có để ý tới ánh mắt luôn hướng về phía cậu của anh hay không mà vẫn lui tới đây thường xuyên, hoặc là cậu đã biết anh luôn chú ý đến mình nên mới thường xuyên đến nơi này như vậy. Yeonjun thường xuyên đến tới mức nhân viên quá ai cũng nhớ mặt nhớ cả tên tuổi của cậu và tất nhiên họ cũng biết cả chuyện hai người là người yêu rồi. Cậu làm quen, nói chuyện đủ kiểu với mấy người nhân viên quán trong một thời gian ngắn, có lẽ là khoảng 3,4 ngày gì đó, thậm chí bằng cách thần kì nào đó mà cậu còn nói chuyện được với cả chủ quán. Có lẽ chỉ có một người duy nhất chưa gặp cậu, đó là Park Daejun - anh trai ruột của người yêu cũ Soobin, người xin nghỉ suốt tuần nay vì vấn đề cá nhân.

               Và hôm nay cũng như thường lệ.

              - Yo mọi người ~ Junie đã đến rồi đây. - Yeonjun mở cửa bước vào quán như thể đã quá quen với nơi này. 

               Vừa nghe thấy cậu đến, chị Eunji đã lao ra ôm chầm lấy cậu. Kang Eunji là nhân viên phục vụ của quán, làm ở đây nghe bảo cũng đến năm thứ 2. Chị ấy bằng tuổi Soobin nhưng tính tình lại rất trẻ con. Chị Eunji cực kì cực kì quý Yeonjun luôn, chị ấy còn nói nếu mai sau Soobin và cậu có chia tay nhớ báo cho chị 1 tiếng để chị rước cậu về. Cả hai người chỉ biết cười ngượng.

                Yeonjun theo thói quen đến bàn đối diện khu bếp nấu, vẫn gọi món như mọi ngày, lấy từ balo một cuốn sách toán học và chờ Soobin mang đồ ăn ra. Mọi người sau khi biết hai người này trong mối quan hệ yêu đương thì rất thường xuyên trêu Soobin, đồ ăn của cậu luôn bảo anh đem, dọn bát đĩa khi ăn xong cũng sẽ bảo anh làm. 

                 Soobin vừa mang đồ ăn ra, đang bận ngắm mèo con của mình ăn. Cửa tiệm bỗng ruỳnh một tiếng, một người con trai chừng 25, 26 tuổi gì đó chạy vào như bị ma đuổi, đã thế còn lao đầu vào cửa kính mới nhận ra mình chưa mở cửa.

               - Hả... A-anh Daejun, s-sao thế ạ? - Soobin quay lại ngơ ngác hỏi chuyện. 
               - A-anh mới từ quê ngoại lên Seoul thì ba mẹ gọi điện ra đón nhỏ em. Anh cứ nghĩ sẽ kịp giờ làm vậy mà lại muộn mất... - Anh trai kia vừa thở hồng hộc vừa lau mồ hồi trên trán.

                Chú Kim - chủ tiệm bước ra, thở dài, ngao ngán nhìn anh trai tên Daejun :
              - Daejun à, chú đã bảo nếu có muộn cũng từ từ mà bước vào cơ mà, nếu lần này cháu mà lao nhanh thêm tí nữa là cả đầu cháu lẫn cánh cửa đều đi tong luôn rồi đấy.

                 Daejun xin lỗi rối rít rồi nhanh chóng chạy vào lấy đồng phục tiệm mặc. Daejun cũng là nhân viên từ những tháng đầu của tiệm, dù chỉ là làm thêm vào thứ 7 và chủ nhật nhưng anh ấy có vẻ rất yêu quý mọi người ở đây, cả nhỏ hơn hay lớn hơn. 

                  Yeonjun ngồi đó chơi từ 8 giờ sáng đến tận 7 giờ tối chỉ để chờ Soobin về chung. Do ba mẹ giờ không quản chặt và đã xin phép nên Yeonjun chẳng màng gì đến giờ giấc cả. 

                   Lúc tiệm đã bắt đầu thưa khách, Daejun có lẽ cũng nghe chuyện về cậu từ mọi người rồi. Anh ấy chủ động đến bắt chuyện với cậu: 
                    - Em là Yeonjun phải không? - anh Daejun cười hiền đứng bên bàn cậu đang ngồi.

                    - D-dạ vâng, có vấn đề gì ạ? - Yeonjun vội ngồi lùi vào trong để anh ngồi cùng nhưng anh ấy từ chối. 
                    - Em là người yêu Soobin ? - Anh tiếp tục hỏi khiến cậu cảm thấy vừa lo vừa sợ vì cảm giác như mình đang bị chất vấn. 

                     - V-vâng ạ. - Yeonjun cũng không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ anh Daejun sẽ cướp mất anh bồ của mình. Nghĩ vậy, cậu liền nhanh chóng hỏi ngược anh để xem rốt cục anh hỏi như vậy là có ý gì: 

                     - Em là người yêu của Binnie ạ. Bộ có chuyện gì ạ? 
                     Daejun cúi xuống thở dài một cái rồi ngẩng lên nhìn cậu, cười có chút bất lực:

                      - Cũng không có gì đâu, anh chỉ muốn nói là... Nếu người yêu cũ của Soobin làm phiền gì tới hai đứa thì cứ nói với anh nhé, anh sẽ mắng cho nó một trận. Dù sao cũng là em gái anh. 

                        Vừa nhắc tới là đã xuất hiện. 

                        - Anhhhhhhhh. - Một cô gái từ ngoài chạy vào ôm chầm lấy anh Daejun. 
                        - Gì vậy hả con bé này?! - Anh ấy giật mình nhưng cũng kịp đỡ một đứa con gái lớn tướng mà vẫn như trẻ con vừa lao vào mình. - Mà này nha, anh đã dặn em bao nhiêu lần rồi, rốt cục em có miệng hay không mà đi đâu cũng phải để anh nhắc mới mở miệng ra chào người khác vậy hả ? 

                          Cô ấy tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn buông anh ấy ra và chào hỏi mọi người thật lễ phép. Cùng lúc này thì Soobin cũng vừa tầm thay bỏ đồng phúc quán xong và bước ra. Yeonjun cũng đứng dậy và dọn đồ vào balo chuẩn bị đi về. Bỗng Soobin dừng bước, anh hướng mắt về phía Daejun và cô em gái kia, đứng hình mất một lúc rồi chào qua loa, có phần lạnh nhạt rồi bước về phía Yeonjun kéo tay cậu đứng dậy: 

                           - Về thôi. - Soobin nhẹ nhàng nắm lấy tay Yeonjun và chuẩn bị bước ra khỏi cửa.

                           - Người yêu mới của anh hả Soobin? - Cô gái kia nghiêng đầu hỏi, làm điệu bộ đáng yêu. Sự ngây thơ giả tạo của cô ta thật khiến Soobin phát ói.

                            - Ừ, có vấn đề gì sao ? - Anh cau mày, anh đã không muốn nói gì thì ít ra cũng nên biết mà ngậm miệng lại nhưng cô ta cứ mở miệng mà tùy tiện nói này nói kia, dù Daejun-hyung đã dặn dò không ít về cách nói chuyện.

                            - Không có gì, chỉ là thấy...Soobin như vậy mà lại có người yêu mới trước cả em. Vậy mà ngày xưa anh cứ nói yêu em này kia. Kể ra thì anh cũng đào hoa ghê gớm mới có em người yêu mới ổn áp đấy nhỉ? - Cô ta dùng giọng thân thiện nói nhưng câu nói lại đâm chọc vào người khác, cô ta dù nói đúng hay nói sai thì vẫn muốn lên giọng chút, có lẽ cô ta không ưa gì Soobin.

                            Soobin tức đến nỗi cảm thấy máu trong cơ thể như đang sôi sùng sục lên, nhờ có Yeonjun nhận ra anh đang khó chịu nên đã nắm vào góc áo và ngước nhìn anh, ý rằng đừng quan tâm điều gì cô ta nói. Chính cậu cũng đang cực kì muốn quay ra chửi thẳng vào mặt cô ta nhưng như vậy thì chẳng phải mọi người có thể sẽ ghét hai người luôn sao, dù gì cô ta cũng là em gái anh Daejun, chắc cũng không xa lạ gì với nơi này.

                             Cả hai cố kìm nén cơn giận dữ đang dâng trào trong mình, họ không muốn nói nhiều với những người như vậy, trừ trường hợp cần thiết. Cũng may anh Daejun lên tiếng:
                              - Park Jiwon, im ngay! Đừng có suốt ngày đi gây họa như thế, có ngày cái miệng hại cái thân đấy. Em còn một lần nữa anh liền gọi cho ba mẹ ở Mỹ tống em trở về bên đó, không có chuyện ở bên này làm loạn thế đâu. - Chắc hẳn đây cũng không phải lần 1 lần 2 cô ả đó ăn nói như vậy. 

                                Anh Daejun rõ trưởng thành, vừa thân thiện vừa lịch sự, vậy mà lại có cô em nếu xếp về tính cách thì có lẽ đứng gần cuối. Daejun mắng Jiwon nhưng cũng không quên xin lỗi Soobin và Yeonjun.

                                  Hai người cũng không muốn nán lại lâu kẻo lại gây chuyện. Soobin lắc đầu nhẹ để anh Daejun không cảm thấy quá có lỗi vì không dạy được cô em này. Cả hai chào mọi người rồi ra về, tất nhiên là Soobin đưa Yeonjun về nhà rồi mới đi về.

                                     Soobin và Yeonjun không định tính toán gì nhiều với cô gái kia nên chẳng chú tâm lắm. Nhưng có lẽ cô ta có ý định gì đó không tốt đẹp gì với hai người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net