Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm đó tôi vẫn không ngủ được. Sáng, tôi ngồi trên giường nhìn Hải Kiệt lúc bấy giờ đang mặc chiếc áo sơ mi trắng. Cuống quýt. Vội vã. Có lẽ ngày hôm nay anh có việc.

Tôi ngồi trên chiếc ghế đan mây, nhìn anh mặc đồ. Tự nhiên thấy một chút ấm ức, uất nghẹn len lỏi.

Sau những ái ân, sau một đêm nồng thắm như vợ chồng, đến sáng hôm sau người ta có thể đơn giản mà bỏ đi, để một lúc nào đó vô tình lướt qua nhau, người đàn ông đi bên cạnh một cô gái đàng hoàng lại có thể nhìn tôi mà cười khinh bỉ "Con đó là gái đĩ".

Có thể tỏ ra vô tình, có thể tỏ ra bất cần, nhưng một góc nào đó trong tim lẽ nào chẳng thấy xót xa?

Gái bao thì cũng là người, cũng đâu phải đều vô cảm? Giống như tôi, người con gái đã mòn gót bụi trần, tự nhiên tại sao lại hy vọng bởi một người đàn ông tình cờ gặp giữa muôn vàn những nổi trôi, lạc thú?

Tôi cứ ngồi lặng yên như thế, cứ miên man mà suy nghĩ như thế. Không rõ bàn tay anh đã đặt lên vai tự lúc nào.

Tôi hơi giật mình. Hải Kiệt cúi xuống, đâm ánh mắt của anh sâu vào trong tròng mắt tôi.

Tôi không hiểu ánh mắt đó có ý nghĩa gì. Nhưng nguyên do, tôi cũng không muốn đi tìm. Mệt mỏi lắm.

Tôi chỉ cười nhẹ. Nụ cười rơi vào trong không trung, quánh lại.

"Anh sẽ đưa em ra khỏi đây."

Giọng Hải Kiệt vang lên, cương quyết, chắc nịch.

Tôi thoáng sững người.

Rồi tiếp tục nụ cười ban nãy. Và lắc đầu.

"Em biết mình phận mỏng. Anh không cần vì thương xót mà tự làm vấy bẩn cuộc đời mình."

"Vì sao lại là vấy bẩn?"

"Vì em là đứa con gái dơ bẩn."

"Anh chưa bao giờ nghĩ thế."

Một câu nói của anh thoáng xao động trái tim tôi. Cảm kích.

Tôi vẫn cười, vẫn nhìn anh. Để khẳng định thêm một lần nữa. Rằng lời anh nói không phải mê sảng.

"Anh không đùa?"

"Không đùa."

Dứt lời, Hải Kiệt đặt một nụ hôn lên môi tôi. Nhanh đến nỗi không kịp định thần. Đến nỗi không kịp thu lại nụ cười vừa mới vẽ ra trên gương mặt.

Nụ hôn dài chan chứa có tình yêu.

Một thoáng yên. Nhìn. Và sững.

"Anh sẽ đưa em ra khỏi đây. Anh thề."

Tôi đã hoàn toàn sụp đổ bởi một lời thề. Đôi mắt tôi sáng lên những tin tưởng và tri ân.

Lạ thật, rõ ràng tôi vốn cương quyết. Đúng là con gái mau đổi thay.

Biết đâu tôi sẽ không phải tiếp tục sống kiếp lênh đênh nữa?

"Hải Kiệt, em đợi anh."

Nụ cười anh rơi trên mặt tôi, tình tứ và ngọt ngào.

Thế rồi tất cả nhuốm màu thời gian trong một khoảng đợi chờ của tuổi xuân mòn mỏi.

Ban đầu là những lá thư, anh viết vội. Có tình yêu, có nỗi nhớ, cả những an ủi động viên. Rồi thưa dần, thưa dần, và bặt tín.

Tôi tự hỏi, có phải số kiếp của tôi gắn liền với hai chữ tuyệt vọng?

Lẽ nào đến cả một lòng tin cũng không được phép an hưởng?

Lẽ nào những hẹn thề kia cũng chỉ như gió thoảng mây trôi, ban đầu đẹp đấy, dễ chịu đấy, nhưng lúc lướt đi không để lại một dấu vết nào?

Có chăng chỉ là những mỏi mòn, ngóng trông không hy vọng.

Ngoài kia, gió lay lắt thổi. Gió hôn lên những cành lá xanh mướt còn đọng sương, như giọt nước mắt đọng lại kiếm tìm một hồi âm không ngày giải đáp.

Đêm rơi trong những cào nát xé toang của mưa. Nước tức giận táp vào cửa kính, nặng nề rơi xuống, vương thành những chờ đợi của một thân gái lạc đường.

Ấy vậy mà tôi vẫn cứ trông mong. Mong một cách lặng lẽ. Mỗi lần thấy một bóng dáng ai đó nhác như Âu Hải Kiệt, tôi lại hồi hộp hy vọng, để rồi lại héo đi trong thất vọng.

Những mơ ước thoáng chốc, những quên lãng xa vời, những hứa hẹn thề nguyền, thay phiên nhau đảo lộn, rồi dần dần nguội lạnh theo tháng năm.

Một ngày, tôi biết tin Âu Hải Kiệt đã lấy vợ. Một người vợ danh giá. Gia đình anh giàu có nổi tiếng, có máu mặt trong lĩnh vực kinh doanh, đám cưới còn lên cả báo chí. Trên tờ báo mà Tiểu Yến cố gắng giấu tôi, gương mặt anh đang nở nụ cười, trao nhẫn cho cô dâu xinh đẹp.

Tôi giận. Nhưng không giận Âu Hải Kiệt. Tôi giận chính bản thân mình. Sao lại đi ngu ngốc mà tin lời đàn ông nói. Rõ ràng không phải là lần đầu tiên bị gạt, ấy vậy mà tôi vẫn cứ mắc bẫy đó thôi.

Niềm tin, ân nghĩa, hy vọng, hẹn thề... Những khái niệm cao quý đó quả thực không bao giờ đi cùng với một hình người là tôi đây.

Tôi đổ bệnh một thời gian dài.

Tiểu Yến đã trưởng thành, ngày một xinh đẹp. Môi chúm chím, má hây hây, mắt long lanh sóng nước, làm cho bao gã đàn ông phải mê mệt.

Nhưng mỗi khi ở bên tôi, cô vẫn như một đứa con nít. Ánh mắt nhìn tôi vẫn đầy tôn trọng và kính yêu.

Những ngày tôi ốm, Tiểu Yến khóc rất nhiều. Cô luôn tự cho đó là lỗi của mình. Cho rằng chính cô đã mang Âu Hải Kiệt đến, lấy đi những lòng tin mong manh còn sót lại cuối cùng trong tôi.

Có hề gì. Tôi cười mơ hồ. Nhờ có chuyện đó mà tôi nhận ra rõ thêm cái nghiệt ngã của cuộc sống lắm nỗi nổi trôi.

"Tiểu Yến, em không hại chị. Là em đã giúp chị."

Tiểu Yến vẫn gục xuống bàn mà khóc nức nở.

Còn tôi, tôi đã trơ lì rồi. Đúng là tôi tuyệt vọng, nhưng tôi cũng không hề rơi một giọt nước mắt.

Đã lâu lắm rồi, từ khi vào đây, tôi không còn nhớ đến vị của nước mắt là gì.

Một Âu Hải Kiệt phong độ, trí thức, cuối cùng vẫn chẳng thể nào xua tan đi tảng băng lạnh trong tôi, cũng không thể làm tôi phải khóc.

Cái tên ấy, giờ đây cũng chỉ là một phần dĩ vãng mà thôi.

Tôi không hận, không oán, cũng không trách cứ. Tôi cứ bình lặng như thế. Tôi đã học được cách dập tắt niềm tin và phục tùng số phận.

Tôi khỏi bệnh, lại càng trở nên gợi tình hơn. Càng trở nên lả lơi men rượu, càng trở nên sóng sánh gọi mời, càng lẳng lơ những ghẹo trêu ân ái.

Đàn ông, chẳng đếm được có bao nhiêu người chìm trong nét khói lam đôi lông mày, trong chúm chím cánh sen môi hồng, trong lung linh mắt phượng đong đưa. Tôi vẫn thường trực nụ cười trên môi, cái kiểu cười nhạt kiêu kì không bụi đục.

Nhưng trái tim đã sớm hóa cằn khô tự lâu lắm rồi.

Cho đến một ngày, khi vận mệnh đảo lại cái vòng xoay trêu đùa của nó, thêm một lần nữa...

----------

"Con gái, mẹ tin tưởng giao cho con một người này."

"Ai thế mẹ?"

Tôi nhẹ nhàng hỏi, đưa tay lên chải mái tóc nhung.

"Họ đi sáu người. Đều là dân có máu mặt trong giới xã hội đen. Trong đó, có một cậu còn rất trẻ. Hình như chỉ miễn cưỡng đi cùng. Cậu ta liên tiếp khước từ những cô gái chỗ chúng ta. Đến Tiểu Yến, cậu ta cũng không cần, một hai nằng nặc bảo không muốn làm những việc như thế."

"Mẹ bắt đầu thấy tổn thương lòng tự trọng rồi đấy." Trong giọng bà có ấm ức. "Mấy đứa chỗ chúng ta ai cũng coi được, ấy thế mà cậu ta..."

"Được rồi. Lát mẹ cứ dẫn anh ta vào đây. Con sẽ làm cho anh ta từ nay về sau phải ngày ngày ghé chỗ mẹ."

Tôi quay ra, tự tin nói. Mẹ cười hỉ hả, sung sướng, chạy lại nắm lấy tay tôi.

"Tiểu Phụng ngoan, mẹ biết chỉ có thể tin ở con. Con cố gắng làm cậu ta hài lòng. Nghe mấy anh bảo cậu ta có tiềm năng, có tương lai lắm. Có khi sau này trở thành đại ca cũng nên. Chỗ chúng ta, cần phải quen biết, giao thiệp với những người như thế. Con..."

"Con hiểu." Tôi ngắt lời vồn vã của mẹ. "Mẹ hà cớ gì phải dặn dò nhiều vậy? Lẽ nào không tin tưởng khả năng của con?"

Tôi làm mặt giận. Mẹ vội vã rối rít xua tay, cười giả lả. Rồi bà dặn tôi cứ chờ trong phòng, lát nữa khách sẽ tới.

Căn phòng rộng, giờ lại quay về yên tĩnh với một mình tôi.

Cửa sổ mở. Rèm bay. Gió lùa.

Đêm lấp lánh với những đèn đường. Trăng nhạt nhòa dưới đèn, thổn thức gõ từng nhịp câm lặng, cào nhẹ xuống mặt đất, thả sáng rơi tuột để viện cớ luồn lách không gian.

Đêm có gió.

Gió của thênh thang những nỗi nhớ. Gió hiền hòa. Gió mát trong. Gió phong lưu. Gió kiêu kì.

Nhưng gió vô hình nên dù khóc hay cười cũng chẳng ai hay. Gió vô hình nên thẳm sâu với những bí mật khó tìm ngọn nguồn giải đáp.

Gió và những kí ức nát vụn.

Tôi lắc đầu. Trách chi mình sao quá khờ khạo. Đã ngốc nghếch trót thả buông mình để đào lại quá khứ bao lâu rồi cố gắng vùi chôn.

Nhìn mình trong gương thêm một lần nữa. Để về với thực tế. Để nhận ra mình trong hiện tại mang thân phận phận gì.

Chiếc giường kia... một lát nữa thôi, tôi sẽ lại ân ái cùng một người đàn ông xa lạ.

Có một chút chua xót. Nhưng nhanh chóng loãng tan vào không khí. Thậm chí không để lại một vệt khói. Nụ cười kiêu sa lại nở trên môi.

"Ôi, chàng trai này... Sao mà dễ thương đến thế?"

Giọng mẹ từ ngoài cửa vọng vào, như những hạt đường tan ngọt lịm.

"Buông ra, bà điên à? Đã bảo tôi không thích. Đừng có đẩy tôi."

Tiếng một ai đó cáu gắt.

Và những tràng cười khùng khục vang lên.

"Thằng nhóc này còn ngây thơ quá. Sau này, còn nhiều chuyện cậu phải đối mặt lắm. Đây chỉ là khởi đầu. Nghe lời đàn anh đi."

"Không. Chuyện gì thì chuyện, sao lại là chuyện này? Bỏ tay em ra. Đừng có kéo."

Giọng nói có vẻ như đã chuyển sang thành hét.

Tôi vẫn lắng tai nghe những âm thanh. Chàng trai này có vẻ nhất định không chịu qua đêm cùng tôi.

Anh ta quá kiêu ngạo hay giả một lý do nào đó mà tỏ ra không trải đời?

"Em Tiểu Phụng chỗ tôi đẹp nổi tiếng, cậu sẽ không phải hối hận đâu."

"Đã bảo..."

Cạch!

Tiếng cửa phòng tôi mở.

"Cậu cứ yên tâm. Tiểu Phụng sẽ lo cho cậu chu đáo."

Giọng mẹ cợt nhả. Lại thêm một tiếng "cạch" vang lên.

Cửa khóa.

"Này, mở ra. Các người dám nhốt tôi trong phòng này à? Mở ra ngay!"

Tiếng đập cửa ầm ầm và giọng người khách đầy bực bội, có vẻ rất hay ra lệnh, đang ở rất gần tôi, ngay trong phòng này.

Tôi vẫn ngồi nơi bàn trang điểm. Vẫn quay lưng lại với anh ta.

"Tiểu Phụng có chìa khóa đấy. Cậu làm sao lấy được từ chỗ con bé thì làm."

Tiếng cười lả lướt của mẹ xa dần, xa dần.

Còn lại mình tôi và chàng trai trong phòng.

Đàn ông, đã vào đến đây, cớ gì lại không muốn chuyện đó?

Có lẽ người này chỉ giả ngây ngô.

Tôi điềm nhiên nở một nụ cười. Nụ cười quyến rũ, mê hoặc vẫn thường dùng để hút hồn cánh đàn ông.

Rồi tôi chậm rãi xoay lưng.

Và những kí ức vỡ nát xoáy lại thành hình.

Ngay cái khoảnh khắc hai tia nhìn gặp nhau, nụ cười trên gương mặt tôi thốt nhiên đông cứng.

Còn chàng trai kia...

Anh ta cũng sững sờ nhìn tôi. Đôi mắt bàng hoàng, ngỡ ngàng, cứ như vừa nhìn thấy một vật thể gì lạ lẫm lắm.

Cả gian phòng như căng ra cùng đặc quánh những cảm xúc.

Rồi đôi môi người khách mấp máy, mấp máy. Vẽ ra những hình thù không có tên. Dường như khó khăn lắm, giọng nói từ trong cuống họng kia mới trôi được ra ngoài, đập vào không gian, khô cứng và đắng chát.

"Tiểu Đào Đào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#wattpad