Bất hối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lá xanh úa vàng theo thời gian,

Đời người nát tan theo năm tháng.

Đoá lưỡng sinh hoa thuở còn nở rộ,

Cánh đào bay nhẹ lúc xuân sang.......

Tiếng ca thê lương bay qua tầng lớp mái son chốn hoàng cung như khắc hoạ cuộc đời thê lương của kiếp người nơi lãnh cung hoang tàn ấy. Từ thuở thanh thuần ngây thơ đến lúc trầm luân trong mưu kế nhìn lại âu cũng chỉ trong khoảnh khắc.

Còn nhớ nhớ ngày mới tiến cung nàng còn ngây thơ cho rằng chỉ cần hầu hạ vị kia thật tốt, nắm lấy trái tim của vị ấy. Cũng qua vài lần chìm nổi nàng mới học được trong hoàng cung này vị ấy lớn nhất và cũng lạnh lùng tàn nhẫn nhất. Từ lúc ấy nàng cũng hiểu rằng quyền lực và địa vị là thứ duy nhất cứu rỗi cuộc đời chốn thâm cung này.

Từ khi thanh thuần như nụ hoa đến lúc rực rỡ yêu mị cuộc đời của nàng cũng đến đỉnh cao danh vọng được phong hiền phi. Thật nực cười bàn tay dính đầy máu tanh này lại được phong là hiền phi.

Đấu đá trong hoàng cung chưa bao giờ hết, càng tiến cao nàng càng khát cầu quyền lực. Chưa khi nào nàng thấy đủ với những thứ mình đang có. Tham vọng nuốt chửng con người nàng, nuốt chửng thứ lương tâm vốn đã chẳng nhiều trong con người hiền lương thục đức ấy để hàng đêm sau mỗi cơn ác mộng nàng lại nhìn về phượng nghi cung với con mắt thèm khát.

Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời nàng không phải là việc chìm sâu vào dục vọng mà là không buộc chặt trái tim mình. Nàng vô tình để bản thân chìm vào tình cảm với kẻ lạnh lùng vô tình kia để khi nhận ra vị ấy không phải vô tình với tất cả nàng ghen tuông đến mờ lý trí mà rơi vào lỡ lầm.

Một bước đi sai vạn kiếp bất phục,

Lãnh cung rộng cửa chào hồng nhan

Ban mai ánh sáng chóng tàn

Đêm đêm nghe vọng tiếng lòng thở than

Bàn tay máu nhuốm mùi tanh

Kiếp người khó toại, kiếp tình khó phai.......

Không phải không hối

Lại càng muốn quay đầu

Bất hối vì hối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net