Chapter 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Gon và Killua cứ mãi kiểu "Tình trong như đã, mặt ngoài còn e", đến nỗi Nanika phát mệt!

15

Mỗi ngày Gon đều mang quần áo mới cho Killua, một phần vì Killua đã đúng, chúng hiếm khi sống sót qua bụi gai của anh lâu hơn một ngày; một phần vì nó khiến cậu vô cùng vui khi thử chơi đùa với các màu sắc khác nhau của mình. Giống như Killua đã từ bỏ bộ đồng phục tù túng tối tăm, Gon đã từ bỏ bảng màu đen trắng lâm sàng trong những bức chân dung đầu tiên. Bây giờ cậu đã vẽ anh với đầy đủ màu sắc, và Gon thích cách mà những lựa chọn của mình luôn khiến Killua ngạc nhiên.

"Tôi đang mặc một chiếc áo đỏ," Killua nói khi Gon đưa cho anh cuốn sổ phác thảo sau một buổi hoàn thành.

"Thật ra là màu đỏ thẫm (crimson), nhưng cũng gần đúng."

"Nhưng cậu đã vẽ nó theo hướng có màu tím hơn. Mọi thứ đều có màu tím trong đó, kể cả tóc tôi!"

"Phải. Bởi vì tóc của anh thật sự có màu tím trong đó."

Killua kéo một sợi tóc ra trước mắt. "Nó màu trắng, Gon. Chỉ màu trắng thôi."

"Không có gì đơn sắc cả," Gon trả lời. "Và thật ra, màu trắng là sự kết hợp của tất cả các màu cùng nhau."

Killua bật cười. "Hả?"

"Tôi không biết. Đó là điều mà giáo viên đã nói trong một trong những tiết học, tôi không nghe được toàn bộ lời giải thích. Dù sao thì hôm nay mọi thứ trên người anh đều mang sắc tím, bao gồm cả tóc."

Killua nhìn cậu hoài nghi, nhưng Gon không có từ nào tốt hơn để giải thích điều đó. Những lời của Gon như được viết sẵn, bằng những nét cọ của màu nước mà cậu đã chọn cho bức tranh hôm nay. Màu xanh tím nhạt của bóng tuyết lấp lánh trên mái tóc Killua; sắc thái chạng vạng trên cơ bắp; các dây xoắn trên dây leo của anh. Đó là những lời của cậu.

"Cậu có thể cảm thấy màu sắc sao?"

Tuy nhiên, trước khi Gon kịp trả lời câu hỏi, một chiếc lá dương rung rinh rơi xuống giấy. Nó không phải là màu xanh lá cây, mà là màu vàng. Sự im lặng kéo dài giữa hai chàng trai trẻ, lạnh lùng và nặng nề, khi họ nhìn chằm chằm vào nó. Cuối cùng, mắt họ gặp nhau, rồi họ nhìn lên cái cây mà họ ngồi bên dưới. Không có nhiều lá vàng, nhưng cũng đủ để nhận thấy, giờ họ đã biết cách tìm kiếm chúng. Các cây xung quanh, khi kiểm tra, cũng cho thấy điều tương tự.

"Điều này có bình thường không?" Gon hỏi, hy vọng được trấn an, dù rất nhỏ.

"Không," Killua nói, tất cả tiếng cười đều biến mất khỏi giọng điệu. "Những chiếc lá không thay đổi kể từ ngày bị nguyền rủa."

"Điều này nghĩa là gì?" Gon nhẹ nhàng hỏi.

Killua thở dài, hất chiếc lá đi. "Nghĩa là thời gian không còn nhiều."

*

Killua nói rằng mình kiệt sức không lâu sau đó và biến mất cùng Mika vào nhà. Gon biết rằng sự mệt mỏi không phải là lý do anh bỏ đi; không có một tiếng ho nào vào buổi sáng hôm đó. Gon muốn ngăn Killua lại, để giữ anh ở lại hoặc ít nhất là mang Gon theo đến bất cứ nơi nào anh đến. Gon không muốn nghĩ đến việc anh phải trầm tư một mình, tự trách mình vì những gì không phải và chưa bao giờ là lỗi của anh.

Cậu cũng biết tốt hơn là đuổi theo anh. Killua đã đuổi cậu đi một cách đột ngột gần như tức giận trong vài lần đầu tiên cơn ho khiến anh cắt ngắn buổi vẽ, và Gon đã cố gắng ở lại. Lúc đầu, Gon đã tự hỏi liệu có điều gì mà Killua đang giấu mình ngoài những chiếc gai hay không. Tuy nhiên, cậu nhận ra rằng đây chỉ đơn giản là Killua đang cố gắng duy trì một chút kiểm soát cuối cùng đối với thứ quái dị đang tràn lan nuốt chửng mình.

Gon thở dài và thu dọn đồ đạc của mình. Cậu đang đổ cái bình đựng nước sơn bẩn thì nghe thấy tiếng động phía sau, quay lại thì thấy Alluka và Nanika đang tiến đến. Mái tóc lá của Alluka bồng bềnh phía sau, và mặc dù nó rất đẹp, nhưng những chiếc lá hình mũi giáo màu vàng xoắn ốc lỏng lẻo đã mang lại sự hoảng loạn trước đó của chiếc lá dương vàng rơi xuống xung quanh Gon. Đừng để họ thấy mình đang hoảng! Cậu tự nhắc nhở mình, và cố nặn ra một nụ cười khi họ đến gần.

Nhưng Alluka thật quá tinh tường. "Chuyện gì đã xảy ra thế?" cô hỏi khi đến chỗ cậu. Nanika trôi bồng bềnh trong gió, gần như trong suốt dưới ánh nắng chói chang, ngoại trừ đôi mắt đen láy, nhìn anh đòi hỏi như những lời của Alluka.

"Chuyện gì xảy ra khi nào?"

"Vừa nãy, khi anh và anh trai ở cùng nhau. Anh ấy lủi thủi vào nhà và không nói chuyện với bất kỳ ai. Kể cả em."

Gon thở dài và ra hiệu cho Alluka ngồi xuống. Họ đang ở bìa rừng nơi cỏ mỏng, và khi Alluka ngồi xuống, cô ấy duỗi những ngón chân như rễ cây của mình và vùi chúng xuống đất với một tiếng thở dài. Gon đã từng thấy cô bé làm điều đó trước đây, nhưng chưa bao giờ ngừng kinh ngạc.

"Đừng nhìn chằm chằm vào chân em nữa," Alluka ngắt lời, "và nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra!"

"Em biết anh ấy trông như thế nào mà," Gon nói khi Nanika bay lượn trên những cành cây phía trên, len lỏi giữa chúng, giống như một con mèo.

"Vâng," cô nói, "nhưng anh ấy không như vậy khi ở bên anh, và anh ấy sẽ không rời anh sớm thế này trừ khi anh ấy ho, và anh ấy đâu có ho."

"Có điều gì đó khác làm anh ấy khó chịu."

"Hai người cãi nhau sao?"

"Không."

"Có phải anh ấy không thích bức tranh của anh không?"

Gon cười. "Anh ấy nghĩ chúng thật kỳ lạ trong những ngày qua."

"Vậy thì là gì?"

"Anh không cố giấu em, Alluka, nhưng anh không thực sự chắc chắn."

"Được rồi, anh ấy sẽ không nói cho em đâu."

Gon có thể thấy cô bé bị tổn thương như thế nào vì điều này; cậu không trách cô. Gon đã cảm nhận được sự chối bỏ của Killua, nó sắc lạnh và cay đắng như một cơn gió mùa đông. "Cho anh ấy thời gian."

"Chúng ta không có thời gian!" cô nói, giọng cô nhỏ nhẹ khác thường. Điều đó cộng hưởng với những lời nói trước đó của Killua đã phá vỡ quyết tâm do dự của Gon.

"Đó là lý do tại sao anh ấy buồn," Gon nói. "Anh ấy luôn khó chịu khi có điều gì đó nhắc nhở anh ấy rằng thời gian sắp hết, và điều gì đó đã xảy ra."

Gon vẫn đang cố gắng tìm ra những từ thích hợp để nói với cô bé khi Alluka thở dài mái tóc xõa tung bay về phía trước khi cô cúi đầu. "Anh ấy đã nhìn thấy những chiếc lá."

Gon quan sát cô một lúc, rồi cười buồn. "Em đã không bỏ lỡ bất cứ điều gì, phải không?"

Alluka nhún vai. "Có thể em không để ý, nhưng Nanika thì biết ngay."

"Tất nhiên—cô ấy là mộc tinh linh. Nó bắt đầu từ bao lâu rồi?"

"Sớm hơn một chút trước khi anh đến đây."

Gon nhíu mày. "Em giấu chuyện này bao lâu nay?"

"Không chỉ em. Tất cả chúng em đều cảm thấy điều đó sau một thời gian. Vào khoảng thời gian những chiếc lá của chính mình bắt đầu rụng."

"Nhưng em không nói với anh trai em."

"Em sẽ không giúp được gì cả. Và một lúc nào đó anh ấy sẽ nhận ra."

"À, giờ thì anh ấy nhận ra rồi, và tự trách mình."

"Vâng," Alluka buồn bã nói.

"Anh có thể làm gì để giúp anh ấy? Và đừng nói với anh là anh đã đang giúp rồi, bởi vì ai cũng nói thế, rõ ràng là không đủ."

Alluka đang quan sát cậu, và Gon không chắc liệu đó chỉ là những bức tranh của cô bé mà cậu đã nhìn thấy trong phòng trưng bày, hay thật sự trong đôi mắt cô có một tia sáng mờ nhạt màu xanh lam. Dù bằng cách nào, chúng cũng tinh anh hơn một đứa trẻ; tinh anh như của Komugi.

"Có thể," cô trầm ngâm nói, ánh mắt nhìn xa xăm, như Killua thường làm, "cả hai người đều cần giúp đỡ."

"Điều đó nghĩa là gì?" Gon nghi ngờ hỏi.

"Không có gì," Alluka nói, nhanh chóng quay trở lại hiện tại, giọng điệu đột ngột trở nên vui vẻ.

"Alluka, em đang âm mưu gì sao?"

Cô mỉm cười với cậu, và Gon gần như có thể nhìn thấy trực diện đứa trẻ có đôi mắt sắc sảo từ phòng trưng bày, tinh thần không bị lay chuyển bất chấp gia đình. "Nanika muốn chơi đuổi bắt," cô nói, né tránh câu hỏi khi đứng dậy và Nanika lắc mình thoát khỏi cành cây. "Chơi cùng chúng em chứ?"

"Được rồi," Gon thở dài. "Nhưng anh sẽ để mắt đến em!"

*

Gon đã không quan sát đủ cẩn thận. Cậu quá bận tâm dõi theo Killua, mặc dù anh đã bỏ bữa tối hôm đó với lý do rõ ràng là bị ốm, nhưng cậu vẫn đợi anh trong vườn vào sáng hôm sau. Killua không đề cập đến những chiếc lá đang chuyển màu khi anh nói cười và giả vờ như không sao, nhưng chúng vẫn ở đâu đó trong mắt anh ấy, và Gon, đúng với lời hứa ban đầu là vẽ lại những gì mình nhìn thấy, đã không bỏ qua. Gon vẽ nó bằng than mờ, đôi mắt của Killua gần như độc một màu đen tối. Thật đau lòng khi phải cho bạn mình xem. Càng đau lòng hơn khi nhìn nụ cười của Killua vụt tắt.

"Cậu vẽ những gì tôi đang nghĩ," Killua nói.

"Tôi không thể," Gon trả lời xin lỗi. "Tôi xin lỗi."

"Đừng xin lỗi. Sẽ thật giả dối nếu cậu không cố gắng."

"Anh bảo tôi phải vẽ chính xác những gì mình trông thấy."

"Đúng vậy," Killua chậm rãi nói, "nhưng đó không phải ý tôi đang nói. Cậu sẽ không phải là cậu nữa nếu không trung thực."

Và em ở đây, không nói với anh điều quan trọng nhất trong tất cả. Gon thở dài. "Anh có chắc mình muốn tiếp tục điều này?"

"Những bức vẽ?"

"Ừ. Ý tôi là, tôi biết anh muốn có một bản ghi khắc nhưng... anh không thực sự cần nó, phải không? Đặc biệt là nếu nó khiến anh không vui."

Có một khoảng lặng dài. Sau đó Killua nhẹ nhàng hỏi, "Vậy thì chúng ta nên là gì?"

Gon nhìn anh thật lâu, nhưng Killua không nhìn vào mắt cậu. Gon biết mình muốn hỏi gì, nhưng không biết liệu nó có quá nhiều hay không; và thế là cậu nhảy cẫng lên khi Killua nói, "Hỏi đi."

"Hỏi?"

"Cậu muốn hỏi tôi điều gì đó."

"Làm sao anh biết?"

"Cậu nhìn tôi như khi đang cố gắng quyết định có nên nói điều gì đó hay không."

"Nhưng anh thậm chí còn đang không nhìn tôi! Làm sao anh biết tôi đang nhìn anh như thế nào?"

"Tôi không biết. Tôi chỉ cảm thấy nó. Giống như cậu cảm thấy màu sắc." Trước khi Gon có thể suy nghĩ kỹ về điều đó, Killua đã nói, "Làm ơn, cứ nói đi?"

"Được rồi. Tôi chỉ thắc mắc...có phải anh muốn tôi vẽ anh vì anh nghĩ rằng nếu không làm thế thì tôi sẽ không muốn dành thời gian với anh không?"

Killua đỏ mặt, nhưng cuối cùng anh cũng nhìn vào mắt Gon. "Nếu đúng là vậy thì cậu sẽ thế đúng không?"

"Tất nhiên là tôi sẽ dành thời gian bên anh rồi!"

"Tôi đoán cậu thật sự không có nhiều lựa chọn."

"Killua. Tôi thích ở bên anh."

Killua càng đỏ mặt hơn. "Rất tốt."

Gon phải bật cười. "'Rất tốt'? Tôi vui đến thế sao?"

Killua ném một viên sỏi từ con đường phía sau anh về phía Gon. "Cậu biết tôi không có ý thế mà!"

"Được. Vậy anh muốn làm gì?"

"Thật sao? Tôi không biết." Killua cười toe toét với cậu.

Anh làm gì khi không ở bên em? "Anh đã từng làm gì trước khi tôi bắt đầu vẽ anh?"

"Đọc sách. Rất nhiều"

"Anh có thích làm điều đó không?"

"Có chứ. Nhưng nó không thực sự là một hoạt động dành cho hai người."

"Đó là nếu anh đọc cho tôi nghe."

Killua chớp mắt, và Gon cố gắng không nhìn chằm chằm vào cách hàng lông mi sẫm màu của anh lướt qua đôi má nhợt nhạt.

"Cậu... muốn tôi đọc cho cậu nghe à?"

"Vâng. Tôi muốn anh đọc cho tôi cuốn sách yêu thích của anh."

Nhìn thấy vẻ sợ hãi của Killua, Gon sửa lại, "Ý tôi là, trừ khi nó làm tổn thương cổ họng của anh."

"Đó không phải là vấn đề."

"Vậy vấn đề là gì?"

"Nếu cậu ghét nó thì sao?"

"Tôi sẽ không."

"Làm sao cậu biết điều đó?"

"Bởi vì đó là cuốn sách yêu thích của anh."

Killua đảo mắt, nhưng anh cười. "Rất—à, được rồi. Đợi đã, cậu đi đâu vậy?" anh hỏi khi Gon bắt đầu đứng dậy.

"Thư viện. Ý tôi là, tôi nghĩ -" Gon dừng lại ngay. Killua đang cầm một cuốn sách bọc da trên tay. "Làm thế nào mà anh...?"

"Giống như cách ngăn kéo của cậu luôn chứa đầy quần áo, bàn ăn và mọi thứ khác."

"Được rồi." Gon nhìn chằm chằm một lúc lâu hơn, rồi lại ngồi xuống. "Cuốn đó là gì?"

"Đó là một tập thơ từ khắp nơi trên thế giới."

"Tôi thực sự không biết nhiều về thơ," Gon nói. "Tôi có lẽ sẽ không cảm được nó."

"Cậu không cần phải biết bất cứ điều gì về thơ ca để có thể cảm được nó," Killua nói, lật qua cuốn sách. "Thích nó, tất nhiên, là một câu chuyện hoàn toàn khác."

"Tôi sẽ thích nó miễn là nó không liên quan đến lá rơi," Gon lẩm bẩm.

Killua trao cho cậu một cái nhìn sắc bén. Sau đó, với một nụ cười nhẹ, anh lật sang một trang mà rõ ràng là đã thuộc lòng. Anh xòe bàn tay trên cuốn sách và bắt đầu đọc bằng một giọng khàn khàn nhẹ nhàng:

"Màu xanh đầu tiên là sắc vàng chói lọi,

Màu khó giữ nhất của thế giới muôn loài.

Mỗi chiếc lá nhỏ là một nụ hoa tươi;

Nhưng chỉ một giờ là cánh hoa tàn lụi.

Rồi lá rũa màu để trở thành lá mới.

Và cõi Địa Đàng chìm vào nỗi buồn đau,

Bình minh đi xuống để ngày bước lên mau.

Chẳng có vàng nào ở lại đời mãi mãi." (*)

Gon để mặc cho những từ ngữ lăn tăn và tuôn trào trong đầu mình trong sự im lặng sau đó. "Đọc lại đi," cuối cùng cậu nói. Killua chiều theo, và khi anh đọc xong, Gon nói, "Anh ăn gian."

Một bên môi Killua nhếch lên. "Không một chiếc lá nào rơi trong bài thơ đó."

"Có. Tác giả không nói thôi."

Nụ cười của Killua nở rộ. "Thấy chưa? Cậu hiểu được thơ mà."

"Đừng có đánh trống lảng!"

"Được. Vậy thì hãy nói cho tôi biết tại sao cậu lại nói như vậy."

"Bởi vì nó nói về một cái cây đi từ mùa xuân sang mùa thu. Dòng cuối cùng cho ta biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thật ra thì nó không có, nhưng ta vẫn biết. Có lẽ có một từ cho nó..."

"Suy luận."

"Sao cũng được. Chỉ là cây chết thôi, vậy là anh ăn gian rồi."

"Tôi đoán thế." Killua lật vài trang. "Vậy cái này thì sao?

"Cây cối đâm chồi nảy lộc

Như tiên đoán một điều sắp xảy ra;

Những nụ mới bung ra và lan rộng,

Sắc xanh của chúng là một vẻ đau buồn.

Phải chăng chúng lại được tái sinh một lần nữa

Khi ta một già đi? Không, chúng rồi cũng héo tàn.

Mánh lới làm cho mình tươi mới

Vân gỗ mỗi năm mỗi dày hơn.

Tòa lâu đài đồ sộ nghiêng mình không ngơi nghỉ

Trong độ xuân thì mỗi tháng Năm.

Năm ngoái đã xa, chúng dường như muốn nói,

Khởi đầu lại từ đầu, từ đầu, từ đầu. (**)

Gon ngồi phịch xuống, ngẫm nghĩ rồi nói, "Tốt hơn nè. Nhưng vẫn là ăn gian."

"Nó nói về mùa xuân mà!"

"Không, đó là về chu kỳ. Chu kỳ kết thúc bằng cái chết."

"Mọi chu kỳ đều kết thúc bằng cái chết."

"Killua!" Gon gầm gừ.

"Tôi đã nói với cậu rằng cậu sẽ không thích cuốn sách của tôi đâu."

"Phải có những bài thơ trong đó không nói về cái chết, hay lá rụng chứ."

"Có."

"Anh không thích chúng sao?"

"Đã từng. Bây giờ, hầu hết chúng đều nhắc tôi nhớ về những gì tôi không thể sở hữu."

Gon lắng nghe. "Vậy anh muốn gì, Killua?"

"Cậu đã thừa biết rồi mà."

"Anh muốn phá bỏ lời nguyền," Gon nói, nằm sấp xuống, chống cằm lên hai nắm tay để có thể nhìn kỹ bạn mình. "Nhưng sau đó thì sao?"

"Tôi - tôi thực sự chưa nghĩ về điều đó. Phần đầu tiên đã đủ khó rồi."

"Được rồi. Vậy thì anh muốn gì trước khi lời nguyền xảy ra?"

"Tôi không được phép muốn bất cứ thứ gì," Killua nói, giọng trầm xuống. "Không phải kể từ khi tôi sinh ra với mái tóc bạch kim."

"Nhưng anh không muốn trở thành Lãnh Chúa Zoldyck."

"Không."

"Vậy anh nhất định đã nghĩ tới những thứ khác chứ?"

Killua nhún vai. "Đôi khi. Nhưng thật khó để tưởng tượng bất cứ điều gì khác. Tôi chỉ rời khỏi lâu đài một vài lần khi còn nhỏ, và sau đó là đến những nơi ít nhiều giống như thế này."

"Vậy nếu lời nguyền được phá bỏ ngay bây giờ, anh sẽ làm gì?"

"Chạy," Killua trả lời dứt khoát.

"Có lý. Nhưng chạy đi đâu?"

"Bất cứ nơi nào. Không - mọi nơi. Tôi sẽ đi và ngắm nhìn thế giới."

"Tôi cũng muốn một ngày nào đó được nhìn thấy thế giới," Gon trầm ngâm.

"Hm, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ có thể rồi."

Gon thở dài. "Killua?"

"Hả? Sao?"

"Tôi đang đặt ra một quy tắc."

Killua nhướn mày. "Thật sao? Ngay bây giờ?"

"Rằng anh sẽ không thể nói về cái chết nữa. Ít nhất là khi ở cùng tôi."

"Tại sao không? Thực tế nó như thế."

"Không. Đó chỉ là một khả năng có thể xảy đến với bất kỳ ai. Hiện tại anh đang sống. Vì vậy, hãy cứ sống thôi!"

Killua mở miệng, dường như đã sẵn sàng tranh luận, rồi lại quyết định không nói gì. "Được rồi." Cái nhìn của anh như thể, đã đồng ý được sống, nhưng lại thấy mình không biết làm thế nào. "Ừm...vậy...cậu vẫn muốn tôi đọc cho cậu nghe chứ?"

"Không. Tôi muốn mượn cuốn sách đó, và lần sau, tôi sẽ đọc cho anh nghe."

Cười nửa miệng, Killua đưa cuốn sách cho Gon, và cậu đã đặt nó vào túi xách của mình. "Giờ sao?"

"Hả?" Killua nói, liếc xuống quyển phác thảo của Gon. "Tôi luôn muốn học vẽ. Cậu có nghĩ điều đó là khả thi không?"

Gon toe toét cười. "Chỉ có một cách để tìm ra đáp án!"



(*) Bản dịch bài thơ "Nothing gold can stay" của Robert Frost bởi Pháp Hoan

(**) Bài thơ gốc mang tên "The Trees" của Philip Larkin 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net