Chapter 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Chúng ta cuối cùng cũng biết được Alluka có kế hoạch gì. Và ai có thể cưỡng lại được cảnh khiêu vũ với người đẹp trong bộ outfit màu vàng huyền thoại của Disney chứ!

16

Họ dành phần còn lại của buổi sáng cùng nhau, Gon chỉ cho Killua những bước vẽ cơ bản. Cậu không ngạc nhiên khi thấy rằng Killua có sở trường về nó. Khi mặt trời lên cao và hơi nóng phả xuống, họ lui vào bóng cây liễu bên hồ nước suối, nơi ai đó đã chuẩn bị sẵn bữa trưa dã ngoại. Họ ăn no nê, rồi nằm trên bờ rêu ngâm chân trong làn nước mát lạnh khi Mika tựa đầu vào lòng Killua, thở nhẹ nhàng. Gon kể những câu chuyện về cuộc sống ở Belsonso và Killua say sưa nghe, cho đến khi cậu thấy mi mắt anh trở nên nặng trĩu trong ánh chiều tà.

"Đi nào," Gon nói, đứng dậy và chìa tay về phía người còn lại. Killua nhìn chằm chằm một lúc trong sự ngạc nhiên, rồi anh nắm lấy nó, và Gon giúp anh đứng dậy. Họ đứng như vậy một lúc, mắt và tay khóa chặt, cho đến khi Killua đỏ bừng mặt, tuột tay ra và nhìn đi chỗ khác. Gon nhặt chiếc giỏ dã ngoại và chiếc túi đeo chéo của mình, và họ quay trở lại lâu đài.

Đi được nửa đường, Killua bắt đầu ho. Gon choàng tấm chăn dã ngoại lên vai rồi kéo cánh tay Killua qua vai mình. Dù cứng người trong giây lát, nhưng Killua không lùi ra. Về đến lâu đài, Killua lại miễn cưỡng buông Gon ra, nhưng vì cơn ho ngày càng trầm trọng đến mức nghẹt thở, cuối cùng anh để Kurapika dẫn mình về phía cầu thang, với Mika theo sát gót.

Gon nhìn cho đến khi họ đi khuất, rồi cậu đi về phòng mình, cố gắng không nhìn thấy vệt máu trên bậc thềm. Cậu ném chiếc cặp của mình vào phòng khách, chán nản và cảm thấy sự vắng mặt của Killua như một lỗ thủng trong tim. Mặc dù đồng hồ cho cậu biết đã hơn ba giờ, nhưng thời gian trước bữa tối dường như kéo dài về phía chân trời vô tận. Gon thật sự không muốn vẽ và cũng không muốn học. Cậu không đặc biệt muốn có bất kỳ ai đến. Cuối cùng, cậu lấy tập thơ trong cặp đi vào phòng ngủ, hy vọng có thể ru mình vào giấc ngủ trưa.

Tuy nhiên, khi bước vào phòng, Gon khựng lại. Có một xấp vải lấp lánh được gấp gọn gàng trên giường, với một chiếc phong bì nằm trên đó. Không phải là phong bì màu kem bạc mà Killua đã sử dụng, mà là một loại có chất giấy tương đương có màu hồng nhạt. Tên của cậu được viết trên mặt trước bằng bàn tay của một đứa trẻ, và có một con dấu bằng sáp vàng với mặt trăng được ấn vào đó. Trăng có hai mặt, nửa cười nửa cau. Gon mở niêm phong, và lôi ra một tấm thiệp viền vàng, màu hồng, giống hệt nhau, có cùng một nét chữ.

"Trân trọng mời ngài dùng bữa tối, sau đó khiêu vũ trong phòng khiêu vũ tối nay, 8:00. Yêu cầu trang phục lịch sự. (Đừng lo, mọi thứ ngài cần đều đã được chuẩn bị.) Xác nhận với Alluka, ngay sau khi ngài đọc tin nhắn này."

Gon phải bật cười, mặc dù hơi lo lắng về những gì Alluka có thể đang lên kế hoạch, và liệu Killua có làm được điều đó hay không. Cậu đặt tấm thiệp xuống và nhặt những mảnh quần áo: một chiếc áo dài trông như thuộc về thời của Killua, làm bằng lụa vàng dày với hoa văn lá thêu kim tuyến tinh xảo và hoa hướng dương thêu trên viền; quần da lộn mịn như bơ, màu kem, viền vàng; giày vàng mềm phù hợp. Gon cắn móng tay một lúc, rồi nhún vai một mình. Cậu biết rằng Alluka đang âm mưu điều gì đó, và tất cả những điều này dường như tương đối vô hại. Cậu cầm chiếc chuông trên chiếc bàn cạnh giường ngủ lên và rung.

Chưa đầy ba mươi giây trôi qua trước khi một tiếng gõ cửa vang lên. "Mời vào," cậu nói, và Alluka xông vào, Canary theo sát gót cô.

"Anh biết rằng em cần xác nhận?" cậu nói với Alluka, người rõ ràng đang run lên vì phấn khích.

"Làm ơn, không có ý bắt buộc đâu," Canary nói, trước khi Alluka có thể nói thêm lời nào.

"Không. Nhưng tôi có một câu hỏi cho Alluka." Nắm chặt hai tay vào nhau, cô ngước mắt nhìn Gon cầu khẩn. "Em cũng mời cả Killua đúng không?"

"Tất nhiên rồi ạ!"

"Và đây có phải là thứ sẽ khiến anh ấy hạnh phúc không?"

Cô bé cười. "Nếu anh ở đó, anh ấy sẽ rất vui."

Gon nhướn mày. "Em chắc chứ?"

"Chắc ạ!" Cậu liếc nhìn Canary, người đang cắn một đầu ngón tay, nhưng cô vẫn gật đầu xác nhận.

"Được rồi," Gon nói. "Lời mời được chấp nhận."

Alluka kêu lên vui sướng và nhào vào lòng Gon, tách Nanika đang ngái ngủ ra sau lưng. Gon ôm Alluka một cách cẩn thận, nhận thức được tán lá của cô ấy mỏng manh như thế nào. Khi cô bé lùi lại, Canary nói, "Và bây giờ chúng ta sẽ để Gon nghỉ ngơi, vì chị nghĩ đó là việc anh ấy định làm."

"Dạ vâng," Alluka thở dài, nụ cười tắt ngấm. Rồi cô tươi tỉnh trở lại. "Nhưng em sẽ gặp anh tối nay!" Sau đó, cô để Canary dẫn cô ra khỏi phòng, Nanika lững thững theo sau.

Gon cười một mình, dọn bộ quần áo sang trọng ra ghế rồi nằm phịch xuống giường. Cậu lật giở tập thơ, rồi đột ngột dừng lại ở một trang trong phần cuối của cuốn sách: những bài thơ tình. Có một bông hoa nhỏ màu vàng ở đó, được ép giữa các trang. Nó trông giống như những bông cậu đã thấy mọc ở nghĩa trang, và dựa trên màu sắc vẫn còn tươi sáng của cánh hoa và thân cây, nó chưa thể ở đó lâu được.

Gon cẩn thận đặt bông hoa lên chiếc bàn cạnh giường ngủ, rồi vuốt lại những trang mà nó đã đánh dấu. Phần cuối của một bài thơ cổ điển nằm ở phía bên tay trái. Một bài ngắn hơn, hiện đại hơn ở bên phải, đầy đủ, như sau:

Ngay cả khi tôi ôm em

Em như muôn trùng xa cách

Đôi mắt em

Mang sắc vàng của đồng xu đẫm mật

Ban phát ánh sáng ngọt ngào cho kẻ khác

Mái tóc đen trượt qua kẽ tay tôi

Là cái quay đầu nhanh chóng

Nụ cười em

Vỡ tan trước mắt

Cú xoay lệch nhịp cuối cùng

Của cánh cửa quay

Đưa em rời xa

Khỏi tôi

Ngay cả khi tôi ôm em

Tôi vẫn để em đi. (*)

Có phải Killua đã cố ý cho cậu thấy điều này? Gon không biết liệu có hay không thì sẽ tốt hơn. Những con chữ đẹp đẽ, bao nhiêu ý nguyện tại sao người đàn ông kia có thể đánh dấu bài thơ này khiến tim cậu đập loạn xạ, đồng thời, cũng làm tan nát trái tim cậu. Đúng, đó là một bài thơ tình, nhưng nó cũng là một lời chia biệt; và nếu Killua thực sự có tình cảm với cậu, thì điều đó nói lên rõ ràng hơn bao giờ hết Killua đã từ bỏ những cảm xúc kia trước khi cho chúng cơ hội bén rễ. Killua không chỉ coi mình là người không thể yêu; anh tin rằng anh không xứng đáng được yêu.

Và nếu đó là những gì anh ấy nghĩ? Đúng, Gon sẽ chứng minh anh sai. Cậu lật lại bài thơ tình đầu tiên và bắt đầu đọc.

*

Phải mất cả buổi chiều, nhưng khi cần thay trang phục để ăn tối, Gon khá chắc chắn rằng mình đã tìm được một bài thơ để bác bỏ ý nghĩ của Killua. Cậu cẩn thận đánh dấu bằng bông hoa ép, rồi cởi quần áo và đi vào phòng tắm. Gon tắm rửa cẩn thận, chăm sóc mái tóc của mình một cách tốt nhất có thể. Cậu ngửi những chai khác nhau xếp trên kệ phía trên bồn rửa, những loại nước hoa mà cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ sử dụng trước đây. Nhiều loại quá ngọt, quá nồng, hoặc đơn giản là không hợp gu. Tuy nhiên, cuối cùng Gon cũng tìm thấy một thứ khiến mình nhớ đến không khí của hòn đảo: sắc bén với muối, mềm mại với cây cỏ mọc hoang. Gon ngắm mình trong gương một lúc, tự hỏi liệu mình có thực sự đẹp như Bisky hay bảo hay không. Rồi cậu lắc mình. Nếu cô ấy thật sự đã nói quá, thì bây giờ Gon nghĩ mình không thể làm gì hơn.

Gon lấy bộ quần áo trên chiếc ghế đã đặt trước đó ra và mặc vào. Cậu đã phải nới lỏng một loạt dây buộc phức tạp ở phía sau áo để choàng qua vai, và giờ lại không biết làm thế nào để thắt lại. Cậu vẫn đang loay hoay thì có tiếng cào nhẹ ở cửa.

"Kurapika?" cậu hỏi.

"Vâng. Tôi tự hỏi nếu cậu cần giúp đỡ."

"Ôi, làm ơn!"

Kurapika cười phá lên, sau đó bắt đầu buộc áo bằng những ngón tay nhanh nhẹn đáng kinh ngạc.

"Đây có phải quần áo của Killua không?" Gon hỏi, nhìn lớp xếp nếp của chiếc áo thay đổi, rũ xuống đúng cách dưới sự điều chỉnh lão luyện của Kurapika.

"Không," Kurapika nói. "Của cậu ấy sẽ không vừa với cậu: cậu có dáng người rất khác."

"Vậy có ai đó đã làm chúng chỉ cho tối nay thôi à?"

Kurapika gật đầu. "Alluka nghĩ rằng vì cậu đã mặc cho Killua phong cách quần áo của riêng mình nên cậu ấy có thể sẽ đánh giá cao việc nhìn thấy cậu trong phong cách của cậu ấy. Con bé đã chọn màu sắc."

Gon nghiêng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. "Cô bé thật có mắt thẩm mỹ."

"Đúng thế," Kurapika đồng ý, dường như định nói thêm điều gì đó, rồi lại im lặng với một cái lắc đầu nhẹ.

"Kurapika," Gon nói khi người quản gia đã chỉnh xong quần áo cho cậu, "Killua có sợ tôi không?"

Kurapika ngẩng đầu lên. "Sao cậu lại hỏi thế?"

"Chỉ là cảm giác thôi." Được rồi, không phải sự thật, nhưng cậu không đặc biệt muốn cho Kurapika xem bài thơ đó. Hoặc bất cứ ai.

Kurapika cân nhắc điều này, một ngón tay mảnh khảnh lướt dọc môi anh. "Tôi không nghĩ rằng cậu ấy sợ cậu. Tuy nhiên, về những gì cậu khiến Killua cảm thấy? Rất có thể."

"Anh ấy có nói với anh điều đó không?"

"Không. Cậu ấy không nói với ai những điều như vậy. Nhưng có người mù mới không nhận ra cách cậu ấy nhìn cậu."

"Vậy chắc tôi mù rồi."

Kurapika mỉm cười. "Không. Killua chỉ giỏi không để cậu nhìn thấy thôi."

"Vậy thì khai sáng cho tôi đi."

Nụ cười của Kurapika nở rộng hơn. "Killua nhìn cậu như cách một người sắp chết đói nhìn vào một đĩa thức ăn đầy ắp nhưng lại không nghĩ mình có thể với tới được."

"Nhưng anh ấy có thể với tới tôi."

Kurapika thở dài. "Tôi biết điều đó. Nhưng Killua được nuôi dạy để tin rằng cậu ấy không thể được yêu thương, và lời nguyền chỉ làm tăng thêm điều đó."

Gon cau mày. "Cha mẹ nói với anh ấy như vậy?"

"Không. Đối với cha mẹ, cậu ấy rất có giá trị, ít nhất là như một phương tiện để đạt được mục đích, và tình yêu không có ý nghĩa gì cả miễn là cậu ấy làm theo những gì được bảo và sinh ra như một người thừa kế. Tuy nhiên, Illumi...hắn ta là một thứ gì đó hoàn toàn khác."

"Hắn nói với anh rằng anh ấy không đáng được yêu?"

"Tệ hơn nữa. Hắn đã khiến Killua tin rằng chỉ có hắn mới có thể yêu thương cậu ấy, vì chỉ có hắn mới sẵn lòng tha thứ cho những khuyết điểm của Killua."

"Khuyết điểm?"

"Chính xác," Kurapika thở dài. "Nhưng hắn ta rất thông minh. Khi còn nhỏ Killua đã luôn tôn thờ hắn và Illumi đã săn đón điều đó."

"Nhưng tại sao?"

"Bởi vì hắn muốn những gì Killua có, và cách duy nhất để lấy nó là khiến Killua từ bỏ một cách tự nguyện. Đồng thời khiến cậu ấy tin rằng mình không xứng đáng với điều đó, và Illumi đã làm được."

"Nhưng cuối cùng, Killua đã đứng lên phản kháng."

"Đúng," Kurapika thở dài, "và hãy nhìn xem điều đó đã đưa cậu ấy và những người yêu thương đến đâu. Có gì ngạc nhiên đâu khi Killua coi mình là kẻ vô dụng?"

Gon nghiền ngẫm điều này một lúc. Cuối cùng, cậu hỏi: "Anh có nghĩ là có cách nào để anh ấy có thể không nghĩ về nó được không?"

Kurapika nhún vai, những chiếc lá hình hình đồng xu xào xạc, một vài chiếc rơi xuống sàn. "Tôi nghĩ rằng nếu ai đó có cơ hội thì đó chính là cậu. Bây giờ, cậu đã sẵn sàng chưa? Chắc cậu không muốn để cậu ấy phải đợi đâu."

*

Gon chỉ mới thực sự nhìn vào phòng khiêu vũ vào ngày đầu tiên cậu nói chuyện với Alluka ở phòng trưng bày. Khi đó nó là một khoảng không gian trống rỗng, vang vọng giọng nói mảnh khảnh của những bóng ma. Bây giờ đã biến thay hình đổi dạng, những chiếc đèn chùm giống như những tác phẩm điêu khắc bằng băng chứa đầy hàng trăm ngọn nến, ánh sáng của chúng lập lòe trên sàn gỗ bóng loáng làm nổi đường gờ trên những bức tường xanh nhạt. Ánh sáng vàng làm cho những bức tượng trong hốc tường trông giống như da thịt, làm khuôn mặt của chúng trở nên dịu dàng trước người xem. Những lọ hoa khổng lồ tô điểm cho căn phòng: không hề có hoa hồng mà là một chùm hoa hướng dương.

Nhưng vẻ đẹp của căn phòng lập tức mờ đi so với thân ảnh đứng đối diện với dãy cửa dài hướng ra màn đêm đầy sao. Anh mặc một chiếc áo có phần đuôi dài màu xanh hoa ngô giống như trong những giấc mơ của Gon, với đường viền thêu hình trăng và sao bạc, bên ngoài là chiếc quần mềm màu xám bạc và đôi giày bạc. Mái tóc anh lấp lánh như đá quý. Gon đặt tập thơ lên ​​chiếc bàn trong góc rồi đi về phía Killua, gần như không dám thở. Vẻ đẹp của anh quá thanh tao, cậu không thể tin được rằng mình không chiêm bao; nhưng rồi Killua quay lại khi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của cậu, đôi mắt, nụ cười của anh, ấm áp và quá đỗi chân thật.

Đôi mắt đó mở to một chút như cố khắc ghi gương mặt nọ, nụ cười nhạt dần thành sự ngạc nhiên. "Tôi—Gon—cậu không cần phải làm điều này cho tôi."

"Tôi không làm gì cả," Gon nói. "Tất cả đều là do em gái của anh."

Killua nhướng mày. "Thật sao? Cậu không liên quan gì đến?"

Gon lắc đầu. "Tôi ước tôi có thể, nhưng không. Đó cũng là một điều hoàn toàn bất ngờ đối với tôi."

Họ nhìn nhau một lúc lâu. Gon chưa bao giờ khao khát được chạm vào người ấy nhiều đến thế. Hơn thế nữa, Gon nghĩ rằng mình đã nhìn thấy niềm khao khát tương tự phản chiếu trong đáy mắt Killua. Gon thu hết can đảm để đưa tay cho Killua thì có tiếng xào xạc phía sau họ. Kurapika, Canary và Alluka bước vào phòng, tất cả đều mang theo những khay thức ăn lớn. Họ đặt chúng lên một chiếc bàn bên cạnh, Canary và Kurapika bắt đầu sắp xếp các món ăn trong khi Alluka lao về phía trước, hai tay dang rộng ôm lấy Gon và Killua cùng một lúc.

"Hai anh trông thật tuyệt vời!" cô bé vui mừng nói.

"Ừ, nhờ em hết cả," Gon nói. "Cảm ơn em. Quần áo thật đẹp."

Alluka cười rạng rỡ. "Em đã tự tưởng tượng ra chúng."

"Và em đã làm rất tốt!" Cậu chưa bao giờ thấy Killua trông dịu dàng hay hạnh phúc đến thế.

Killua vẫn mỉm cười, nhưng anh cũng đang nhìn em gái mình với một câu hỏi. Một cuộc trò chuyện ngầm dường như đang diễn ra giữa họ, và rồi Alluka nhún vai nói, "Nào! Bữa tối sẽ nguội mất." Cô nắm lấy bàn tay họ và kéo về phía một chiếc bàn nhỏ khi Killua lắc đầu. Nhưng nụ cười của anh ấy, đã rạng rỡ hơn trước.

Kurapika giữ ghế cho họ. Họ được đặt sát nhau, ở hai bên góc bàn, khác hẳn với khoảng cách trang trọng của những chiếc ghế trong phòng ăn. Cả hai đều ngồi, và Kurapika đặt những chiếc khăn ăn bằng vải lanh như tuyết vào lòng họ khi Canary đặt những đĩa món khai vị tinh xảo trước mặt, và Alluka rót đầy ly một chất lỏng lấp lánh màu vàng nhạt. Gon thấy Killua nheo mắt nhìn cái chai bọc khăn mà cô rót ra, nhưng anh không bình luận gì về nó.

"Các quý ngài còn yêu cầu gì nữa không ạ?" Kurapika hỏi khi cả hai đã yên vị.

"Không, cảm ơn," Killua nói. "Gon?"

Gon lắc đầu. "Không. Thật hoàn hảo."

"Rất tốt," Kurapika nói và cúi đầu, quay người và lui đi. Canary và Alluka cúi chào rồi đi theo anh.

Khi cả hai chỉ còn một mình, Killua nâng ly rượu của mình lên và quan sát những bong bóng đang nổi. "Anh đang tìm kiếm gì à?" Gon hỏi.

Killua nghiên cứu rượu thêm một lúc nữa rồi quay lại với Gon. "Giống như thắc mắc hơn. Dù sao thì chúng ta cũng nên nâng ly chúc mừng một điều gì đó, vì đây là một dịp...ngay cả khi tôi không chắc là dịp gì."

Gon tự nâng ly của mình lên. "Dù đó là gì, chúng ta cũng nợ em gái của anh. Vì vậy? Vì Alluka."

"Vì Alluka," Killua lặp lại, chạm mép ly của mình vào ly của Gon. Sự gặp gỡ của những chiếc ly pha lê tinh xảo tạo nên một âm thanh ngọt ngào như tiếng chuông vang vọng xung quanh. Họ nhấp ly của mình và sau đó Killua nói, dường như là nói với chính mình, "Con bé đã tìm thấy thứ này ở đâu?"

"Sâm panh à?" Gon hỏi.

"Không phải là sâm panh. Nó hiếm hơn thế nhiều. Thực tế, tôi không nghĩ còn loại nào còn tồn tại. Loại nho đặc biệt này được cho là đã tuyệt chủng trong đợt xâm nhập của Kiến Wraith hai thế kỷ trước."

"Vậy sao? Một trong những Halfling không thể dùng phép thuật để hồi sinh chúng trở lại sao?"

"Phép thuật không hoạt động như thế. Đúng vậy, họ có thể 'dùng ma thuật để biến ra', nhưng chỉ khi chúng đã thực sự tồn tại, cậu hiểu ý tôi chứ?"

Gon gật đầu. "Anh không thể tạo ra thứ gì đó từ con số không. Vì vậy, tôi đoán một vài cây nho trong số đó chắc chắn đã sống sót và tôi rất vui vì họ đã làm được điều đó." Cậu lại nhấp một ngụm. "Nó có vị như mùa hè. Và mưa trên đất ấm. Và những vì sao."

Killua cười, "Cậu đã đọc thơ à?"

Gon cười bẽn lẽn. "Có lẽ."

"Cậu đã tìm ra bài mình thích chưa?"

"Rất nhiều," Gon nói.

"Cái nào?"

"Tôi đã nói rồi, ngày mai tôi sẽ đọc chúng cho anh nghe."

"Ồ?" Killua hỏi, tựa cằm vào lòng bàn tay. Lòng bàn tay và bàn chân của anh không có dấu vết hay gai, Gon đã nhận thấy trước đây, nhưng vẫn không có đủ can đảm để hỏi. "Vậy tại sao cuốn sách của tôi lại nằm trên chiếc bàn cạnh cửa?"

Gon cảm thấy mặt mình đỏ bừng, nhìn nụ cười của Killua càng nở rộng hơn. "Đã hơn tám giờ rồi, ngày mai thật sự không còn xa nữa."

"Cậu định bắt tôi thức quá giờ đi ngủ à, Gon?" Killua hỏi, trong mắt anh lóe lên một tia sáng như ngọc lưu ly trong ánh trăng êm dịu. "Chỉ để đọc thơ cho tôi nghe, không hơn không kém?"

Chúa ơi, anh ấy đang tán tỉnh mình à? Gon thắc mắc. Có vẻ như vậy, nhưng có một sự ấm áp và nó khác hẳn với cái vẻ trơ trẽn của những khách hàng quen trong quán cà phê. Gon choáng váng và hoảng sợ nhận ra rằng trong đời mình chưa bao giờ có cơ hội tán tỉnh ai. Cậu sững người một lúc, nhưng thư giãn gần như ngay sau đó. Đây là Killua, bạn của cậu, nhạy cảm và dịu dàng bất chấp lớp vỏ mà anh tự xây bao quanh mình. Đôi mắt Killua dịu dàng như biển mùa hè, rượu đầy sao đang chảy rần rật trong huyết quản Gon, cậu muốn cười lên vì sung sướng.

"Một câu hỏi không thể trả lời được," Gon đáp lại, "vì tôi không biết giờ đi ngủ của anh. Theo những gì tôi biết, anh không bao giờ ngủ cả."

Gon với tay lấy ly của mình lần nữa và thấy nó trống rỗng, Killua cũng vậy. Tuy nhiên, gần như ngay khi cậu nhận ra điều đó, Alluka đã quay lại, châm đầy rồi lại lẩn vào bóng tối.

"Tôi có ngủ," Killua nói, có gì đó len lỏi vào giọng nói của anh, "mặc dù không nhiều và cũng không sâu."

"Tại sao không?" Gon hỏi, cắt miếng bánh tart phô mai trên đĩa trước mặt. Vỏ bánh mỏng như lớp băng đầu tiên trên mặt nước mùa đông, và cũng tan chảy trên đầu lưỡi.

"Tôi nghĩ quá nhiều, một mình trong bóng tối," Killua nói, cắn một miếng bánh.

"Vậy có lẽ anh không nên ngủ một mình," Gon nói rồi đỏ mặt dữ dội. Cậu chỉ có ý nghĩ nhưng chẳng biết nói ra từ lúc nào. "Tôi—tôi không có ý—" cậu bào chữa, nhưng Killua chỉ cười, mắt anh lại sáng lên.

"Đó là một điều khác về loại rượu đặc biệt này. Nó khiến cậu nói lên trái tim mình - những câu chuyện dân gian kể thế."

"Anh có tin chúng không?"

"Tôi không biết," Killua nói, dừng lại nhấp một ngụm. "Tôi đã từng gặp phải điều này trước đây, không có ai xung quanh mà tôi đặc biệt muốn nói ra trái tim mình."

"Không một ai?" Gon hỏi, biết rằng lời nói của mình không hẳn là của chính mình. Hoặc có thể chúng hoàn toàn là của riêng cậu; của riêng cậu hơn bất kỳ từ ngữ nào từng có.

"Không có ai," Killua xác nhận. "Nếu tôi cảm thấy bất kỳ tác dụng nào như vậy xảy ra, tôi sẽ trốn. Tốt hơn là nói với bố mẹ tôi hoặc Illumi những gì tôi thực sự nghĩ về họ."

"Được rồi," Gon nói, đưa ngón tay lướt nhẹ quanh mép ly, phát ra một âm thanh cao vút. "Nhưng không có ai mà anh có thể nói những điều tốt đẹp hơn sao?"

"Những điều tốt đẹp hơn?'" Killua lặp lại, nụ cười rạng rỡ. "Những điều gì?"

"Chà, ý tôi là...một người như anh, chắc hẳn đã từng..."

Killua nhìn Gon, mỉm cười chuyển sang nhếch mép, mắt không hề rời khỏi cậu. "Đừng chống cự, Gon. Cứ nói những gì cậu muốn nói đi."

"Chắc hẳn có rất nhiều cô gái muốn có anh," Gon buột miệng.

Killua cười, nhưng giọng lại buồn hơn trước. "Ồ, đã từng có."

"Và chắc hẳn anh đã cũng muốn một trong số họ."

"Không. Không một ai cả."

"Thật ư?"

"Nho này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net