Chapter 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author's note:

Chương này tôi sẽ kể một đoạn dài, quanh co và hoàn toàn khô khan về lịch sử trồng chè ở Lukso và để bạn tự hỏi trong vài ngày nữa chuyện gì sẽ xảy ra với Gon và Killua tội nghiệp. ;-)

17

Một giây sau Gon cũng đuổi theo sau. Theo bản năng, cậu chộp lấy cuốn sách trên bàn cạnh lối vào, rồi quay lại—và bắt gặp Kurapika.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Kurapika hỏi.

"Tôi không biết! Tôi...chúng tôi..." Không nói nên lời, cậu giơ bàn tay bị thương của mình lên.

Kurapika thở dài.

"Anh ấy đã đi đâu?" Gon hỏi một cách điên cuồng. "Tôi cần gặp anh ấy."

"Rất có thể là phòng của cậu ấy."

"Vậy hãy đưa tôi tới đó."

"Tôi không thể," Kurapika nói. "Cậu ấy bắt tôi hứa sẽ không bao giờ đưa cậu đến đó."

"Khi nào?"

"Lần đầu tiên cậu thấy cậu ấy ho ra máu."

"Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác!" Kurapika lắc đầu. "Kurapika, làm ơn! Nếu Leorio là người bị thương và tôi đã hứa điều đó, liệu anh có thực sự mong đợi tôi giữ lời không?"

Kurapika giật mình khi nghe cái tên đó, và một vệt đỏ lóe lên trong mắt anh. Sau một lúc, anh đã kiềm chế được bản thân. "Tôi biết cảm giác của cậu, Gon. Nhưng tôi không thể phá vỡ lòng tin của cậu ấy."

"Được thôi. Anh ấy cũng bắt Canary hứa phải không? Còn Alluka?" Canary và Alluka, những người đã lặng lẽ đến sau Kurapika, đã gật đầu xác nhận. "Vậy thì tôi sẽ tự mình tìm anh ấy!"

"Gon," Canary nhẹ nhàng nói, "cậu sẽ không bao giờ tìm thấy cậu ấy dù có lục tung cả tòa lâu đài."

"Tại sao không?" Gon trừng mắt. "Tôi có thừa thời gian."

"Phải," cô thở dài, "nhưng cậu ấy có đủ phép thuật để ẩn cửa phòng mình. Ai đó sẽ phải chỉ đường cho cậu, và tất cả chúng tôi đều đã hứa là không làm vậy."

Gon trừng mắt nhìn ba người họ, kể cả Alluka. Alluka... "Anh ấy có bắt Nanika hứa không?" Gon hỏi cô.

"Không, tất nhiên là không," Alluka nói. "Con người không thể trói buộc một tinh linh theo cách đó."

"Tốt," cậu nói. "Vậy Nanika có thể chỉ lối cho tôi."

Ba Halfling nhìn nhau phỏng đoán. Họ quay lại với Gon cùng một lúc. "Nếu Nanika đồng ý," Kurapika nói, "thì đúng vậy, tôi cho rằng cô ấy có thể."

Như thể bị gọi, Nanika tuột ra khỏi Alluka và nắm lấy tay Gon. Dáng hình cô vẫn hư ảo như lần đầu cậu nhìn thấy, dường như lướt qua da thịt rắn chắc của Gon. Nhưng cậu hiểu ý, quay người đi theo cô.

"Xin hãy dịu dàng với cậu ấy!" Canary gọi với theo. Gon quay lại nhìn cô gật đầu rồi đi theo Nanika.

*

Nanika dẫn Gon đi qua vô số hành lang và cầu thang, leo lên cao hơn bao giờ hết để vào lâu đài. Cuối cùng cô dừng lại trước một bức tường đá trống trải và lơ lửng. "Không có cửa," Gon nói.

Nanika nghiêng đầu, sau đó quét một bàn tay xuống một phần bức tường. "Đây là cách Killua ẩn đi căn phòng của anh ấy?"

Nanika gật đầu, đôi mắt đen kỳ lạ của cô đảo tròn. Gon chạm vào bức tường nơi Nanika đã chạm, và quả nhiên, nó không giống đá mà là gỗ nạm.

"Cám ơn, Nanika," cậu nói. "Tôi có thể lo liệu từ đây."

Cô nhìn cậu một lúc rồi biến mất. Gon lại sờ quanh cánh cửa cho đến khi chạm vào thứ kim loại lạnh lẽo: một cái tay cầm. Gon đã nghĩ nó sẽ bị khóa, nhưng tay nắm đã xoay và cánh cửa mở ra dễ dàng.

Nếu Gon nghĩ rằng nơi ở của mình thật quá sang trọng thì chúng quả rất tồi tàn so với những gì trước mắt. Căn phòng rộng lớn, mọi bề mặt đều sáng bóng, tất cả màu xanh và bạc của tấm thảm và vải bọc đều tươi tốt nguyên sơ. Có những kệ sách, một lò sưởi rộng, những bức tượng và tranh vô giá. Nhưng không có Killua.

Gon bước vào phòng, gọi tên bạn mình. Không có câu trả lời, nên cậu đi tới cánh cửa ở phía xa căn phòng, nơi đang hé mở. Nó mở ra một căn phòng ngủ đẹp đẽ lạnh lùng như phòng khách ngày xưa. Một chiếc giường có rèm che chiếm vị trí kiêu hãnh ở bức tường phía xa, nhưng trống rỗng, cũng như phần còn lại của căn phòng. Không có ngọn nến nào ở đây được thắp sáng.

Gon đang định quay người đi tìm Killua ở nơi khác thì nhận thấy có chuyển động nhẹ trong bóng tối cạnh giường. Thận trọng, cậu bước về phía trước. "Killua?" Gon hỏi, giọng trầm lặng.

"Đi đi, Gon." Lời nói của anh dao động, như thể anh đã khóc—hoặc, có lẽ, vẫn còn khóc.

"Không," Gon nói.

"Tôi không cần em thương hại!" Killua ngắt lời.

"Đây không phải là sự thương hại, Killua."

"Vậy là gì? Và đừng cố nói với tôi rằng em ở đây vì em yêu tôi." Giọng anh rỉ ra vị đắng như nhựa độc.

"Nhưng đó là lý do tại sao em ở đây!"

Lần này, Gon nghe thấy Killua nghẹn ngào nức nở. Đi thêm vài bước nữa, Gon đã tìm thấy anh. Anh ngồi trước một khung cửa mở, tối tăm ngoại trừ ánh sáng lung linh của vài ngọn nến nhỏ. Phải mất một lúc Gon mới hiểu được những gì mình đang nhìn thấy bởi vì, trong ánh sáng mờ ảo và nhấp nháy, dường như có hai Killua.

Nhưng không đúng: chỉ có một Killua. Bóng người còn lại là hình ảnh phản chiếu trong một chiếc gương dài được trang trí công phu, nhét vào tủ và dường như được che phủ bởi một tấm vải sa tanh. Killua quay lưng về phía Gon, nhưng cậu có thể nhìn thấy gương mặt anh trong gương.

Ngoại trừ việc đây là điều Gon chưa từng gặp phải. Mặt trước chiếc áo đã từng đẹp đẽ của anh rách bươm, bị gai, móng tay hoặc cả hai xé rách. Nó dính đầy máu, cũng như khuôn mặt của anh, đầy những vết xước. Những giọt nước mắt hòa lẫn với máu.

"Killua," Gon nhẹ nhàng nói, cúi xuống bên cạnh anh. "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tôi không cần sự thương cảm của em!"

"Vậy thì tệ quá, vì anh đã có nó rồi! Làm ơn quay lại và nhìn em đi."

Trong một thoáng, Gon tưởng anh sẽ từ chối. Nhưng sau đó, với một nụ cười bất lực khủng khiếp, Killua quay lại. Chiếc áo xé toang để hở ngực: lần đầu tiên Gon nhìn thấy. Nó được bao phủ bởi những dây leo dày và những chiếc gai giống như móng vuốt, phần dày nhất và sắc bén nhất mọc ra từ ngực ngay phía trên trái tim anh.

Killua là người phá vỡ sự im lặng, vừa nói vừa cố che mình bằng chiếc áo rách nát. "Bây giờ em còn yêu tôi không?," anh nói một cách cay đắng.

Mặt Gon nóng bừng nhưng không hề xấu hổ. Đó là sự tức giận thuần túy. "Anh có thực sự nghĩ rằng em nông cạn đến mức để vẻ ngoài của anh khiến em ngừng yêu anh không?"

Nước mắt rơi nhiều hơn, nhưng anh ngừng vật lộn với chiếc áo rách, chỉ để nó mở ra. "Có lẽ là không," Killua thừa nhận khi anh đã tự chủ được một chút, "nhưng điều đó không thành vấn đề, phải không? Tôi đã làm tổn thương em, Gon, và chỉ cần chạm nhẹ thôi. Hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu nụ hôn đó đi xa hơn nữa."

"Thành thật mà nói, em ước nó có thể."

"Không. Không, em không nên hy sinh bản thân mình cho tôi!"

"Tin mới đây, Killua," Gon ngắt lời. "Anh không có quyền quyết định em muốn ở bên ai!"

Killua gục khuôn mặt đẫm máu của mình vào lòng bàn tay. "Em bị ngốc hả?"

"Được rồi, có lẽ là vậy! Em vẫn muốn là tên ngốc của anh cả đời!"

"Và em thật sự muốn chúng ta chỉ dừng lại ở mức yêu đương trong sáng thôi sao?" Killua nói, cơn giận nhanh chóng biến thành sự chán nản.

"Trong sáng?" Gon lắc đầu. "Gì cơ? Ý anh là muốn đi xa hơn nữa?"

"Tất nhiên rồi! Nhưng sao có thể? Tôi còn chẳng thể chạm vào em!"

Trong giây lát, tâm trí và cơ thể Gon như chập mạch: Killua muốn làm tình với cậu sao? Anh ấy đã nghĩ về điều này bao lâu rồi? Không phải là Gon chưa từng nghĩ tới chuyện đó, nhưng nó luôn là một ý nghĩ xa vời và trừu tượng. Một điều mà cậu chưa thực sự cho phép mình nghĩ sâu hơn, bởi vì điều đó dường như không thể xảy ra - cậu không dám tin Killua lại muốn mình như vậy. Bây giờ, có vẻ như điều đó không phải là không thể. Từ từ nào. Từng bước một! Gon kiên quyết nói với bản thân.

Hít một hơi thật sâu, cậu nói, "Cho dù điều đó có thực sự là sự thật đi chăng nữa thì nó cũng chẳng liên quan gì đến việc em yêu anh. Em không quan tâm nếu chúng ta chưa bao giờ ngủ cùng nhau. Nhưng..." Gon lắc lắc đầu, cố gắng xua tan cái giọng nói đang hét lên trong tâm trí, Anh ấy cũng muốn mình! Lại một hơi thở sâu nữa. "Em không nghĩ đó là điều không cần bàn cãi, nếu đó là điều anh muốn. Nó cũng còn rất xa so với vấn đề thực sự."

"Vấn đề?" Killua lẩm bẩm.

Gon cố gắng để giọng mình không run rẩy. "Chỉ có một điều quan trọng: anh không yêu em." Nhưng không ổn, giọng nói lẫn cả cơ thể cậu không ngừng run lên.

Đôi mắt của Killua nhìn thẳng vào khuôn mặt Gon. "Em nghĩ thế sao?"

"Anh đã bỏ chạy sau khi chúng ta hôn nhau. Anh khóa mình sau cánh cửa mà có lẽ em sẽ không thể tìm thấy. Em còn phải nghĩ gì nữa đây?"

"Gon, tôi chạy đi vì tôi đã làm tổn thương em! Bởi vì tôi đã để mình trượt chân, đã để mình nghĩ trong giây lát rằng..." Anh ngừng lại, giọng nói và đôi mắt đau khổ. Khi tiếp tục, anh đã bình tĩnh hơn. "Việc yêu tôi sẽ làm tổn thương em. Và đối với việc tôi yêu em - điều đó sẽ khiến tất cả những người khác mà tôi quan tâm phải chết."

"Bởi vì em không phải là con gái?" Gon cay đắng hỏi.

"Đúng."

"Anh có muốn ở bên một cô gái không, Killua? Anh đã từng chưa?"

Killua đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác, nhưng lần này anh trả lời: "Không. Và không."

Gon thở dài. "Vậy thì đừng cố gắng chống lại điều đó nữa. Hãy chấp nhận rằng anh sinh ra để yêu em, giống như em sinh ra để yêu anh."

"Nhưng nếu tôi bỏ cuộc—"

Vẫn chưa nguôi ngoai, Gon ngắt lời, "Từ bỏ cái gì, Killua? Em đã nói với anh tất cả lý do tại sao không cô gái nào có thể phá được lời nguyền—tại sao anh thậm chí không thử. Anh sẽ không bao giờ thử, phải không? "

"Có lẽ là không. Nhưng làm sao tôi có thể ở bên em khi biết rằng mình đang nắm trong tay tất cả số phận của họ?"

"Có lẽ việc đó cũng không phải do anh quyết định."

"Em cho rằng bọn họ muốn chết sao?"

"Không. Nhưng họ cũng không muốn thấy anh không vui. Nếu không thì tại sao họ lại làm bữa tiệc này cho chúng ta tối nay?"

Killua chẳng biết trả lời thế nào. Gon gõ gõ môi, sau đó hỏi: "Chính xác thì Illumi đã nói gì về việc phá bỏ lời nguyền?"

"Tôi đã nói với em rồi."

"Em không chắc là anh đã thực sự nói với em hay chính anh."

"Là sao?"

"Còn nhớ những gì anh đã nói với em về ngữ nghĩa khi anh cho em thấy rằng cánh cổng ma thuật cũng nhốt chính anh không?"

"Tôi đã nói là em giỏi về chúng mà."

"Đúng rồi. Việc phân tích từ ngữ đã đưa em đến đây, nên có lẽ nó có thể đưa tất cả chúng ta thoát ra ngoài. Hãy cho em biết chính xác Illumi đã nói gì về việc phá bỏ lời nguyền."

Killua nhìn Gon trong bóng tối, rồi run rẩy đứng dậy. Gon theo anh trở lại phòng khách, Killua lấy một cuốn sách từ trên kệ ra. Khi mở nó ra, Gon thấy đó không phải là một cuốn sách in mà là một cuốn sách đầy chữ viết tay. Chữ viết tay của Killua. Anh lướt qua vài trang ở gần đầu, rồi đọc:

"Ta sẽ ban cho người một ân xá: nụ hôn của tình yêu đích thực—tình yêu đích thực, thuần khiết, song phương—sẽ phá bỏ lời nguyền...nếu người có thể sở hữu một điều như vậy.'"

"Thấy chưa?" Gon vừa khóc vừa cười đắc thắng. Killua nhìn cậu như thể cậu đã phát điên, nên Gon tiếp tục, "Không có gì trong đó về tình yêu thực sự liên quan đến một người phụ nữ."

Killua cười chua chát và đặt cuốn nhật ký vào giá sách. "Nó chắc chắn ngụ ý 'thuần khiết'. Anh trai tôi biết rằng tôi thích con trai, và hắn chắc chắn không chấp thuận."

"Ai quan tâm chứ? Cho dù ý của hắn ta là anh phải yêu một người phụ nữ, hắn cũng đâu nói ra, nên đó không phải là điều kiện thực sự."

"Được rồi," Killua nói, mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bành. Gon ngồi trên chiếc bàn cà phê trước mặt. "Giả sử hắn để lại sơ hở thì tại sao lại không có tác dụng? Em nói em yêu tôi, chúng ta đã hôn nhau, và em vẫn bị bụi hoa hồng làm chảy máu. Câu trả lời duy nhất là em không thực sự yêu tôi."

"Hoặc ngược lại."

"Tôi không nghĩ đó là vấn đề."

Gon muốn khóc vì giận dữ trước sự nghi ngờ của Killua, trước sự bướng bỉnh không chịu thú nhận của anh, nhưng cậu buộc giọng mình phải bình tĩnh, "Đó không phải là câu trả lời duy nhất, Killua. Có lẽ phần đó của lời nguyền không bao giờ có hiệu lực, hoặc Illumi đã làm được một điều gì đó để phá hủy nó sau khi hắn rời đi."

"Vậy thì tôi phải làm gì đây?" Killua hỏi, giọng gần như thì thầm.

"Anh có thể bắt đầu bằng cách không tự trách mình. Sau đó? Đừng đấu tranh nữa."

Gon nghiêng người về phía trước và hôn anh. Lúc đầu Killua không đáp lại, nhưng khi Gon vẫn kiên trì, anh buông hơi thở đang kìm nén và hôn lại Gon. Anh ngập ngừng lướt những ngón tay xuống ngực Gon khi cậu hôn sâu hơn, cuối cùng tay đặt lên eo cậu. Nhưng khi Gon dựa vào anh, tay chạm lên ngực, Killua lùi lại.

Gon phát ra một âm thanh nhỏ đầy thất vọng. "Sao thế?"

"Em đang tiến gần hơn mấy cái gai rồi."

"Lần này em sẽ cẩn thận," Gon nói, rồi quay lại vuốt ve cơ ngực anh. Và khi Killua ngập ngừng lướt cái hôn lên cổ, cậu nghĩ, Anh ấy nói đúng. Chúng ta toi rồi. Bởi vì sẽ chẳng thể quay đầu lại được. Đây sẽ là một cơn đói lớn dần cho đến khi nó lấn át mọi thứ khác, và điều đó khiến cậu kinh hãi, bởi vì Gon đã biết từ buổi sáng khi Killua đề nghị làm bạn với cậu rằng cậu sẽ khó để rời khỏi anh. Bây giờ Gon biết rằng điều đó là không thể.

Cuối cùng khi dừng lại để thở, Killua nói, "Đôi khi tôi không tin rằng em có thật."

"Em là thật, Killua. Hứa đó."

Họ nhìn nhau trong một khoảng im lặng kéo dài, nhưng có điều gì đó đã dịu đi. Không còn cảm giác nặng nề nữa, hay thậm chí là khó chịu, mặc dù một phần nhỏ trong tâm trí và trái tim Gon sẽ không để cậu quên rằng Killua chưa thực sự xác nhận rằng anh yêu Gon. Hãy cho anh ấy thời gian, Gon tự nhủ. Điều này thật khó khăn với anh ấy.

"Thế bây giờ sao?" Killua hỏi, hơi đỏ mặt.

"Bây giờ," Gon nói, lắc đầu cố gắng xua đi ý nghĩa kia, "Em sẽ giúp anh cởi quần áo và đi tắm. Trông anh tệ quá."

Lần này, khuôn mặt Killua đỏ bừng. "Tôi không thể để em nhìn thấy tôi khỏa thân được!"

Gon phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào vì bực tức. "Không phải anh đã cởi quần áo cho em sau khi em cố gắng đập vỡ ranh giới phép thuật sao?"

"Ừa thì đúng là vậy, nhưng chỉ vì em không thể tự mình làm được."

"Và anh có thể tự mình cởi hết đống quần áo đó mà không làm mình bị thương không?" Killua lơ đi nơi khác. "Đúng, đó là điều em nghĩ. Em có thể tìm một chiếc kéo ở đâu?"

*

Gon mở nước tắm rồi cẩn thận cắt chiếc áo rách bươm của Killua. Tuy nhiên, Killua nhất quyết muốn tự mình làm phần còn lại. Gì chứ, Gon biết thừa vì chỗ phình to nơi đũng quần Killua hơi bị lộ liễu đó. Nhưng sự thật là: cậu cũng có hứng. Nhưng thừa nhận ngay lúc này thật sự quá mức đối với anh, nên Gon sẽ giả vờ không thấy gì cả.

Gon loay hoay với vòi tắm và dầu thơm trong khi Killua cắt bỏ mớ quần áo, chỉ quay lại khi chiếc kéo im lặng. Killua ngồi trên chiếc ghế đẩu ở góc phòng tắm, cúi người xuống, run rẩy và đỏ bừng mặt.

"Em không cần phải ở lại," anh nói. "Tôi có thể làm việc này một mình."

"Em sẽ không để anh một mình, Killua. Nhưng em sẽ nhắm mắt cho đến khi anh vào trong, nếu điều đó khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn."

Killua gật đầu, và Gon ngoan ngoãn nhắm mắt lại cho đến khi nghe thấy tiếng Killua bước vào bồn tắm. Rồi cậu quay lại. Đó là một cái bồn tắm sâu, chìm giống như của Gon, mặc dù lớn hơn nhiều. Nước ngập đến vai Killua. Anh nhắm mắt lại, thở dài khi chìm sâu hơn vào làn nước ấm.

Gon khoanh chân ngồi xuống bên cạnh. Sau đó, cậu nhúng ướt chiếc khăn mặt và nhẹ nhàng lau máu và nước mắt trên mặt Killua, cố gắng hết sức để không nghĩ về những vết sẹo đen đã kéo dài đến tận thái dương anh.

Đôi mắt của Killua mở to. "Em đang làm gì thế?" anh hỏi.

"Rửa sạch cho anh. Máu này đến từ đâu thế? Anh đã không...?" Gon không thể nói hết câu.

"Không," Killua nói. "Tôi không cố ý. Nhưng tôi rất buồn, và thậm chí bây giờ, đôi khi, tôi quên mất..." Anh lại nhắm mắt lại, thở dài. "Tôi gục đầu vào cánh tay. Đó là một sai lầm."

"Hmm," đó là tất cả những gì Gon nói, mặc dù cậu rùng mình khi máu khô theo nước trôi đi, để lộ những vết xước dài trên làn da trắng sứ của Killua. Khi máu đã hết trên mặt, cậu bắt đầu chải tóc cho anh, gội cẩn thận, đảm bảo rằng từng vệt máu cuối cùng đã biến mất khỏi những sợi tóc trắng mịn. Có quá nhiều thứ lọt vào tay cậu, và Gon cũng cố lờ đi. Bởi vì dưới cái chạm của Gon, Killua cuối cùng cũng bắt đầu thư giãn.

Khi tóc Killua đã sạch, Gon nói: "Em sẽ bỏ những thứ này đi." Cậu nhặt đống quần áo vụn của Killua lên, định cho anh thời gian để ra khỏi bồn tắm một cách riêng tư.

Killua nói, "Cứ để chúng ở hành lang. Sáng mai sẽ được dọn."

Gon lấy quần áo đi. Cậu nửa mong đợi những người khác đang hồi hộp chờ đợi bên ngoài cửa phòng Killua, nhưng hành lang lại trống rỗng. Sau đó Gon quay trở lại phòng tắm. Killua đã lật người lại và đang chăm chú nhìn cậu qua thành bồn tắm.

"Anh có muốn em đi không?" Gon hỏi.

"Không. Thực sự không"

"Được rồi. Nhưng anh sẽ cảm đấy nếu ở trong đó cả đêm."

Killua nhìn Gon ngờ vực. Sau đó anh đẩy người ra khỏi thành bồn tắm, kéo nút rồi từ từ đứng dậy. Gon quan sát, hơi thở ngưng đọng, nhận thức rất rõ rằng dù chỉ một hành động đột ngột nào đó cũng sẽ khiến Killua hoảng sợ—hoặc tệ hơn. Giống như những chó mèo hoang mà Gon thỉnh thoảng cho ăn: sợi dây tin tưởng giữa họ vẫn mong manh như tơ nhện, sẵn sàng đứt ngay khi có dấu hiệu đe dọa dù là nhỏ nhất.

Killua bước ra khỏi dòng nước rút rồi chỉ đứng đó, hoàn toàn lõa thể. Trong phòng tắm chỉ có vài ngọn nến nhưng ánh sáng của chúng cũng đủ để Gon nhìn thấy toàn bộ nỗi đau của Killua. Những vệt đen và những chiếc gai móc tỏa ra từ trái tim anh như những tia nắng tàn khốc. Nhưng bên dưới chúng lại là thân hình mà Gon đã tưởng tượng bấy lâu nay: cơ thể như tượng tạc gợn lên những cơ bắp như đại dương trong cơn bão. Gon chẳng thể ngăn mình nhìn xuống thấp hơn... không có gai ở đó.

Sau đó Killua nhắm mắt lại. "Tôi không thể làm điều này," anh nói, với lấy chiếc khăn tắm.

Thay vào đó, Gon nắm lấy tay anh. "Anh làm gì thế, Killua?"

"Để em nhìn tôi."

"Vậy em sẽ không nhìn anh nữa." Có một sự im lặng kéo dài đầy căng thẳng, nhưng Killua không lùi lại. Lấy hết dũng khí, Gon nói: "Đã bao lâu rồi chưa có người ôm anh?"

Killua mở mắt ra, nhìn Gon. "Tôi không biết. Tôi không nghĩ có ai từng làm thế, kể từ khi tôi chập chững biết đi."

"Ngay cả Alluka cũng không?"

"Lúc đó con bé còn nhỏ, nhưng sau này họ không thích chúng tôi ở cùng nhau, họ nói tôi đã xúi giục con bé".

Quỷ tha ma bắt lũ người Zoldyck mục rữa dưới địa ngục đi! Gon tự nhủ. "Hãy đi với em," cậu nói.

"Đi đâu?"

Gon chỉ lắc đầu, kéo tay Killua cho đến khi anh theo cậu ra khỏi phòng tắm, hướng về phòng ngủ. Những ngọn nến tắt sau lưng họ, khiến căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh bình minh mờ nhạt đầu tiên xuyên qua cửa sổ. Tuy nhiên, đối với Gon, thế là quá đủ. Cậu dẫn Killua đến giường, không buông tay mà kéo chăn xuống. Chúng được làm bằng vải dày, mượt, chắc chắn là thứ gì đó được chế tạo đặc biệt để chống lại gai. Killua ném cho Gon một cái nhìn đầy thắc mắc.

"Nào, vào đi. Anh chắc hẳn đã kiệt sức rồi."

"Để tôi mặc—"

"Không," Gon nói chắc nịch. "Anh không cần phải che chắn khi ở cạnh em."

Thở dài, Killua buông tay Gon và chui vào giữa tấm trải giường. Gon kéo chăn lên vai anh, cởi áo và quần legging rồi bò vào bên cạnh, tấm chăn ngăn giữa cậu và phần gai nhọn nhất.

"Em không thể làm điều này, Gon. Tôi sẽ đâm thủng em thành từng mảnh!"

Câu trả lời duy nhất của Gon là rúc vào Killua và cẩn thận vòng tay qua người anh.

"Gon," Killua thở dài, rõ ràng là bực tức.

"Im nào, Killua. Anh không làm tổn thương em và em sẽ không rời xa anh." Gon hôn lên gáy anh để nhấn mạnh điều này.

Killua lại thở dài, nhưng lần này là sự chấp nhận. Trong một khoảng khắc lờ mờ vào giấc, Gon không chắc liệu Killua có thực sự nói chuyện với mình không hay rằng mình đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net