Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Ở chương này chúng ta gặp Belle... ahem... ý mình là Gon...và tìm hiểu cuộc sống tồi tệ như thế nào đối với một cậu bé xinh đẹp trong một khu ổ chuột tồi tàn. Nhưng đó có phải là một trái tim vàng đang đập dưới lớp bụi bẩn?


Idrisi, Cảng Cũ Tây Bắc Padokea

Một chiều đông

1

"Gọi món!"

Gon nhìn quầy bar với vẻ biết ơn, cách xa hai người phụ nữ trung niên trang điểm quá đậm và mặc quá ít quần áo so với thời tiết lạnh giá ngay cả giữa mùa đông. Họ đã giữ cậu ở bàn mình trong năm phút vừa qua với lý do cần thứ này, cần thứ kia hoặc những thứ trang trí nhỏ khác mà nếu không có chúng thì cốc cappuccino của họ chắc chắn là không thể uống được.

Bisky quay lại nhìn cậu, một bên lông mày được tỉa tót tinh tế nhướng lên trên khuôn mặt trẻ thơ (sản phẩm của nhiều cuộc phẫu thuật), gõ móng tay màu hồng kẹo lên mặt bàn bóng mỡ. Có một đĩa cá mồi trắng chiên bên cạnh khuỷu tay mà cô ấy dựa vào quầy, nằm cạnh một tập truyện tranh đẹp đẽ, bìa của nó có hình hai người đàn ông ăn mặc hở hang đẹp đến khó tin, thậm chí còn ít có khả năng hơn đang quấn lấy nhau. Cuốn sách là của Bisky: thứ duy nhất cô ấy từng đọc là truyện tranh khiêu dâm hoạt hình cách điệu từ quê hương cô ấy. Thức ăn được dành cho người đánh cá có mái đầu hoa râm ngồi ở một chiếc bàn trong góc: khách hàng duy nhất của quán bar có vẻ thích ăn bất cứ thứ gì không xanh và sống.

"Xin lỗi, các quý cô," Gon lịch sự nói với những người phụ nữ đấy, hai trong số ba người dân địa phương trong số chín người khó có thể tin được hiện đang tập trung tại quán cà phê vào giờ trái mùa và kỳ lạ này, quá muộn để ăn trưa nhưng lại quá sớm để uống rượu. "Nhưng tôi phải—" Cậu cố nặn ra một nụ cười, và phớt lờ sự phản đối của họ khi cậu chạy đến quầy bar.

"Luôn được các cô để ý nhỉ, Bishie (*) ?," Bisky nhếch mép, đẩy chiếc đĩa về phía cậu bằng một ngón tay thanh mảnh. Nhìn gần, rõ ràng là cô ấy đứng tuổi hơn so với vẻ bề ngoài, mặc dù phong thái và năng lượng chỉ ở khoảng chừng mười lăm tuổi hơn là bốn mươi. "Hừm, và không chỉ đối với các quý cô," cô nói thêm, nhìn vào chiếc bàn mà hai nam nhân viên vận chuyển đã cắm trụ trong vài giờ qua, gọi hết ly cà phê này đến ly cà phê khác. "Hai người đó hầu như ngày nào cũng đến."

"Thiệt hả?" Gon hỏi, hoàn toàn biết được điều này nhưng muốn lảng tránh.

"Thiệt luôn, Bishie? Tôi ngạc nhiên khi cậu không cảm nhận được mấy cái ánh mắt nhìn cậu như thiêu đốt mỗi khi cậu quay lưng lại đấy."

"Tên tôi là Gon, Bisky," Gon nói, đỏ mặt. "Không phải Bishie."

Bisky mỉm cười, hất mái tóc đuôi ngựa dài vàng hoe qua vai. "Chà, nếu chiếc giày vừa vặn..."

"Bisky," Gon gầm gừ khi khách hàng nhìn với cậu vẻ thích thú, "Tôi không phải là một trong những cậu trai trong mấy cuốn sách thô thiển của cô đâu! Tôi thậm chí trông không giống họ chút nào!"

"Hmm, gây tranh cãi đấy."

"Hơn nữa, không phải truyện về những cậu bé xinh đẹp là dành cho các bé gái sao?" Gon không thể ngăn được những cú chọc xoáy từ cô - cậu chịu đủ rồi.

Bisky nhếch mép cười. "Phụ nữ, trẻ em gái, kể cả không phải là nữ - có liên quan gì? Tất cả chúng ta đều thích một cậu trai xinh. Đó là lý do tại sao tôi giữ cậu ở đây."

Gon cầm đĩa lên. "Cá của Kaito đang nguội rồi," cậu nói, quay đi khỏi cô.

Cô cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh sự hài hước. Dù cô có nói gì đi chăng nữa, Gon chắc chắn rằng lý do chính mà cô ấy giữ cậu ở lại là để trêu chọc và cãi nhau. Mấy điều đó và cả sự cắt giảm đáng kể tiền tip của cậu. Cậu bắt đầu len lỏi qua những khoảng trống chật hẹp giữa những chiếc bàn chật kín người trong quán cà phê, tiến về phía người đàn ông đang đợi trong góc. Sau những gì Bisky đã nói, Gon không thể không cảm thấy mọi con mắt đang dán lên người mình, giống như tại đây hiện hữu rất nhiều camera giám sát. Cậu thở dài. Cô ấy nói đúng, cậu đã quen với điều đó, nhưng điều đó không khiến cậu bớt ngượng ngùng chút nào.

Gon không nghĩ nhiều về ngoại hình của mình, nhưng cậu vẫn biết rằng chúng luôn thu hút sự chú ý. Cậu đã không gặp cha mẹ - mẹ cậu đã bỏ rơi cậu khi mới sinh ra, cha cậu không lâu sau đó, đưa cậu cho người dì và bà cố chăm sóc. Tuy nhiên, qua những bức ảnh, Gon biết rằng cậu trông giống cha mình, và Ging là một người đàn ông nổi bật. Hoặc trước khi dấn thân vào cuộc hành trình trên biển đã giết chết ông ấy và cuốn phăng hết tiền của của gia đình. Trong một vài bức ảnh của ông ấy mà dì Mito đã lưu giữ, Gon nhìn thấy nước da ngăm, đôi mắt nâu vàng và mái tóc đen rối bù.

Gon không thích bị gọi là cậu trai đẹp trong tiếng Nhật bản địa của Bisky hay bất kỳ ngôn ngữ nào khác, nhưng cậu cũng mừng vì Bisky đã luôn nói thẳng. Đó là lý do tại sao cậu chấp nhận công việc này, trong số rất nhiều lời đề nghị tương tự. Cậu không muốn được tâng bốc bởi ông chủ và cũng không muốn nhận được nhiều hơn số tiền phải trả cho công việc. Nhưng cậu biết, một cách khó chịu, rằng bằng cách nào đó, cậu vẫn như là một món hàng.

Gon đến bàn của người đàn ông lớn tuổi hơn và đặt chiếc đĩa xuống. "Xin lỗi vì đã chờ đợi, Kaito," cậu nói. "Anh có cần gì nữa không?"

"Gon," Kaito nói, nhìn Gon bằng đôi mắt đen sâu thẳm, "cậu đã làm việc ở đây được hai năm rồi, và hầu như ngày nào tôi cũng ở đây khi tôi không trên thuyền đánh cá. Cậu đã bao giờ thấy tôi ăn thứ gì khác ngoài cá mồi trắng tẩm bột tempura với quá nhiều nước tương chưa?" Y đổ một chút lên đĩa từ chiếc bình đất sét trên bàn, như thể để nhấn mạnh quan điểm của mình.

Gon nhún vai. "Tôi sẽ không phải là phục vụ nếu tôi không hỏi. Ai biết được, một ngày nào đó anh có thể thức dậy và muốn ăn bít tết thì sao?"

Kaito cười phá lên. "Không bao giờ! Tôi sinh ra nơi biển cả đại dương, và bây giờ đã quá muộn để thay đổi rồi." Y xem xét đĩa cá bằng đôi đũa gỗ tếch sờn cũ  luôn mang theo bên mình, và dùng một cách tinh tế không ngờ. "Nhưng," y nói, nhúng con cá vào vũng nước sốt rồi chỉ vào Gon, khi con cá đang nhỏ thứ chất lỏng sẫm màu lên đồng loại bất hạnh của nó, "cậu không nên để Bisky chế nhạo cậu như thế."

Gon cười buồn bã nói, "Cô ấy chỉ trêu chọc tôi thôi. Hơn nữa, ngoài kia còn nhiều việc còn tồi tệ hơn."

"Tôi nghe đấy nhé," Bisky nói với họ bằng một giọng lớn rung rung. Tất cả các khách hàng hiện đang bận rộn, cô ấy bây giờ đang ngồi trên chiếc ghế bãi biển cũ phía sau quầy bar, đọc truyện tranh và ve vẩy chiếc quạt lá cọ mặc cho bầu không khí mát mẻ của quán cà phê và những cơn gió lùa qua những ô cửa sổ mỏng manh. "Và Bishie nói đúng. Một cậu bé mười tám tuổi với cặp mông như vậy sẽ tìm được công việc nào tốt hơn ở đâu trong thị trấn này mà không đòi hỏi......việc bán đi thứ giá trị nhất mà cậu ấy có thể không muốn?"

Gon đỏ mặt dữ dội, nhưng Kaito chỉ lắc đầu, nhai cá chiên giòn. "Cậu đáng lẽ nên có cuộc sống tốt hơn thế này, Gon. Cha cậu..."

Hầu như có rất ít điều khiến Gon có thể nổi giận kể từ khi cậu quen với công việc này, nó đi kèm với những lời tâng bốc và chửi mắng, nhưng việc gọi tên cha cậu để chống lại cậu luôn luôn có cùng một kết quả. "Cha tôi bỏ rơi tôi cho một cô gái mười ba tuổi và một bà lão," cậu ngắt lời gay gắt, "để đâm đầu vào chuyến hành trình sẽ kết liễu mình. Ông ấy không can dự vào quyết định của tôi!"

Kaito giơ lên bàn tay dài gầy guộc, mái tóc đuôi ngựa trắng xõa xuống vai khi y lắc đầu. "Và có thể ông ấy đã cầu xin bất cứ vị thần nào nghe thấy điều đó. Tôi chỉ muốn nói rằng ông ấy không phải là loại người sẽ chấp nhận một món hời tồi. Cậu cũng thông minh như Ging, nhưng lại mang trái tim của Mito. Cậu là người giỏi nhất trong cả hai người họ."

Mâm trên tay Gon chao đảo. Cậu hướng mắt ra ngoài ô cửa sổ bẩn thỉu nhìn từ con đường chật ních ô tô và xe ga, bến cảng chật hẹp cùng những con thuyền đủ loại được buộc ở cầu cảng, đến vùng biển xanh ngắt phía bên kia. Những dải ánh sáng mặt trời nhấp nhô trên mặt nước xa xăm xuyên qua những đám mây do gió điều khiển, tô điểm cho nó một màu xanh dịu. Tất cả đều ở đâu đó giữa màu mắt của Mito và Komugi.

"Gia đình tôi xứng đáng điều tốt đẹp hơn những gì chúng tôi có," cậu thở dài.

"Chắc chắn thế," Kaito nói, ánh mắt và lời nói nhẹ nhàng. "Tại sao không nộp đơn vào một trường đại học? Cậu có thể học một nghề nào đó, bỏ lại tất cả những thứ này phía sau."

"Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi gia đình mình".

"Tôi không bảo cậu thế! Khi được giáo dục, cậu sẽ có công ăn chuyện làm đàng hoàng, và với một công việc tốt, cậu hoàn toàn dư sức chăm lo gia đình sống sung túc."

Gon nhìn về phía chân trời xa xăm, trống rỗng ngoại trừ một hoặc hai chiếc tàu chở hàng đang nhích từng chút một. Trong một khoảnh khắc, cậu có thể ngửi thấy mùi biển khơi, bầu không khí trong lành, lạnh lẽo của thời thơ ấu trên hòn đảo của mình, và Gon khao khát nó đến mức ruột gan quặn thắt khiến cậu phải với lấy bàn để đứng vững.

"Gon?" Kaito hỏi, lông mày nhíu lại lo lắng.

Gon hít một hơi thật sâu, bầu không khí xung quanh với cá, dầu mỡ và khói xả quanh bến cảng làm lu mờ mùi gió biển. Mùi hương tràn ngập quán cà phê, ngay cả giữa mùa đông với những cánh cửa đóng kín. Cậu lắc đầu, mỉm cười buồn bã với người đàn ông khi cậu quay lại trả lời y.

"Kaito, tôi bỏ học hai năm rồi. Sẽ cần nhiều thời gian để bắt đầu lại để đủ tiêu chuẩn đậu vào đại học. Và cho dù tôi có nhiều thời gian như thế, cũng chẳng đào đâu ra tiền để chi trả. Đơn giản là tôi không thể."

"Có học bổng mà."

Gon cười cay đắng. "Vâng, và tỉ lệ là 1/1000000 người mới có thể thắng học bổng, nếu anh là một học sinh cực kì xuất sắc."

"Cậu còn quá trẻ để có thể là một kẻ thất bại đấy."

"Được rồi, vậy thì giả sử tôi đậu đại học và được học bổng đi, nhưng rồi tôi biết đi đâu đây? Tất cả những gì tôi biết đều gói gọn ở đây."

Kaito thở dài mệt mỏi và đẩy chiếc đĩa vẫn còn một nửa ra xa. "Ai có thể nói cho bất kỳ người đàn ông nào rằng hắn ta nên đi đâu? Tôi chỉ biết rằng điều đó trong mắt cậu...cậu khao khát một nơi nào đó khác. Một nơi nào đó tốt hơn."

Đánh trúng tim đen, tất nhiên, Kaito đã đúng. Gon thực sự muốn đặt chân đến những nơi khác, cậu luôn muốn. Gon khát cầu sự mới mẻ, phiêu lưu nơi gió chưa hề ngừng thổi. Nhưng những giấc mơ đó, như trường đại học thì quá xa tầm với, và vì vậy có mơ về chúng cũng chẳng ích gì.

Gon thoát khỏi việc phải trả lời Kaito (hoặc xem xét những giấc mơ không thể thực hiện được) bởi một tiếng gọi từ một bàn bốn phụ nữ, khách du lịch đến từ Yorknew. "Cậu ơi," một trong số họ gọi chói tai, "thêm cà phê, làm ơn!"

"Xin lỗi, Kaito, tôi phải đi rồi," Gon nói, và đi đến bàn của những người phụ nữ ở Yorknew— những người vợ, cậu biết được khi nghe cuộc trò chuyện trước đó của họ, của những ông trùm vận chuyển giống như cha cậu. Khi Gon rót đầy cốc của họ ở quầy bar, họ đã bàn tán về cậu (vì hầu hết mọi người đều không biết về thính giác nhạy bén kỳ lạ của Gon) bằng những lời lẽ thẳng thắn đến nỗi cậu đã ở lại đó lâu hơn mức cần thiết, quay lưng lại phía họ, che giấu gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Khi Gon nhận ra rằng một trong số họ đã đặt cược xem ai có thể thành công dụ dỗ cậu vào khách sạn, cậu biết rằng mình phải ra ngoài. Tư bản chết tiệt.

"Bisky, tôi đi đây," cậu nói, đặt cái khay lạch cạch lên quầy bar và vội vàng cởi bỏ tạp dề.

"Cái gì?" cô giận dữ hỏi. "Giờ khuyến mãi mỗi tháng sẽ bắt đầu sau hai mươi phút nữa, và hôm nay là thứ bảy, cậu thừa biết rằng khách sẽ rất đông!" Cô ấy vẫy vẫy quyển sách, cố tình để Gon thấy một góc nhìn về hai nhân vật đang làm điều gì đó với nhau mà cậu ấy thậm chí không biết là có thể.

"Tôi phát bệnh rồi," cậu rít lên, hơi quay đầu về phía những người phụ nữ Yorknew.

"Khi mọi thứ xảy đến, cậu biết cách từ chối họ một cách khéo léo mà," Bisky nói nghiêm khắc, phớt lờ câu từ của cậu, giọng của cô lần đầu tiên không bị ảnh hưởng. "Cho đến lúc đó, cậu phải diễn tốt vai trò của mình. Tất cả chúng ta đều thế, nếu không thì cạp đất mà ăn."

Tôi thà chết đói còn hơn là phải... Cậu lắc đầu, thậm chí không thể nghĩ ra nổi lời nào. Gon biết rằng Bisky đã đúng, và đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên cậu chống lại những bước tiến không mong muốn. Nhưng sau những lời nói của Kaito, cậu thực sự cảm thấy phát ốm, suy sụp, và mệt mỏi với tất cả. Gon tự hỏi, liệu cậu có thể tránh được viên đạn này trong bao lâu? Cậu biết rằng những chàng trai khác trong hoàn cảnh này sẽ không chần chừ chớp lấy cơ hội mà những người phụ nữ đó đề nghị để có được một khoảng thời gian xa hoa ngắn ngủi, dù chỉ là một đêm. Nhưng cậu chỉ cảm thấy ghê tởm với ý nghĩ đó. Ngay bây giờ, đó không còn là điều to tát; nhưng khi Abe ngày một già yếu, và nếu lồng ngực yếu ớt của Komugi không được cải thiện, hai người họ sẽ cần được chăm sóc nhiều hơn những gì Mito và Gon có thể làm, làm việc toàn thời gian...

"Tôi xin lỗi, Bisky," cậu nói. "Tôi muốn nôn..."

Cô chống tay lên quầy bar, nhìn cậu với đôi mắt híp lại. "Cẩn thận đấy, Bishie. Cậu có thể xinh trai, nhưng không phải là không thể thay thế."

"Tôi hiểu," Gon nói, cúi đầu chào.

"Hừm," cô nói với một nụ cười giễu cợt. "Cậu chắc chưa?."

"Ngày mai tôi sẽ đến sớm," Gon nói, như xoa dịu cô.

"Cậu sẽ? Sau khi nôn mửa cả đêm?" Cô nhún vai và nhét một nắm jenny vào túi áo sơ mi của Gon. "Hãy mua cho mình một chiếc quần bó hơn và đến đây trước tiên, hy vọng rằng những chàng xinh trai hơn sẽ không xuất hiện trong thời gian này."


(*) Bishie: viết vắt của bishounen, ý chỉ các cậu trai trẻ xinh đẹp. Cụm từ này được dùng để chỉ những nhân vật nam anime và đôi khi ngoài đời có vẻ ngoài nữ tính hấp dẫn. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net