Chương 12: Huấn luyện viên mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim bài huấn luyện viên - edit by Leo Regulus

Xe rất nhanh đã chạy đến tổng bộ của liên minh Esport, Tề Hằng mang theo Giang Thiệu Vũ đẩy cửa vào trong, cười nói: "Ngại quá, đã để các vị lãnh đạo đợi lâu, đây là người mà tôi đã nói với mọi người - Giang Thiệu Vũ. A Vũ, đây là chủ tịch Lý, chủ tịch Chương của liên minh Esport."

Giang Thiệu Vũ tiến lên lịch sự bắt tay với các lãnh đạo.

Chủ tịch Chương là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi luôn cười tủm tỉm, nhìn có vẻ khá dễ nói chuyện. Hắn khiến Giang Thiệu Vũ ngồi xuống, nhiệt tình hỏi: "ACE - Wing đúng không? Chuyện của cậu tôi đã nghe Tiểu Tề kể qua, rất có sắc thái truyền kỳ! Tôi là người ngoài nghề, không am hiểu về trò chơi lắm, nếu đã quyết định mời cậu đảm nhiệm chức huấn luyện viên của đội tuyển Thương Vương quốc gia, chúng tôi sẽ yên tâm thoải mái giao đội tuyển quốc gia cho cậu!"

Giang Thiệu Vũ gật đầu: "Cảm ơn chủ tịch tán thành, tôi sẽ toàn lực ứng phó, dẫn dắt đội tuyển quốc gia."

Mấy vị lãnh đạo ngay từ đầu còn cảm thấy chuyện xưa truyền kỳ theo như lời của Tề Hằng, có một bộ phận là thêm mắm thêm muối thổi phồng lên. Một tuyển thủ Esport, chẳng sợ đã từng dẫn dắt chiến đội bắt lấy quán quân, có thể có bản lĩnh lớn như vậy để quản được đội tuyển quốc gia sao?

Nhưng mà hôm nay sau khi nhìn thấy chân nhân, mọi người lại thay đổi suy nghĩ.

Giang Thiệu Vũ này, quá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức giống như một người máy biết đi.

Xem ra, đây chính là một nhân vật lợi hại "Dầu muối không ăn" à!

*Dầu muối không ăn: hàm ý những người có tính cách cứng rắn cho dù sử dụng phương thức mềm mỏng hay mạnh bạo đều không tác động đến họ được, một số ngữ cảnh khác thì được hiểu là "nước đổ lá khoai" - tức kiểu người cứng đầu cứng cổ, ai nói gì cũng không nghe.

Chủ tịch Lý ở bên cạnh mỉm cười nói: "Huấn luyện viên Giang, mấy cái điều kiện mà cậu đề nghị, chúng tôi đã nghiêm túc thảo luận qua ở trong cuộc họp, việc tuyển chọn thành viên đội tuyển quốc gia mùa kế tiếp, chương trình huấn luyện hằng ngày, sắp xếp đội hình thi đấu,... đều có thể do cậu toàn quyền phụ trách. Còn về vấn đề tiền lương ... Thật ra mà nói, kinh phí của đội tuyển quốc gia có hạn, cậu thấy 10 triệu thế nào? Dự toán chi cho huấn luyện viên của chúng tôi chỉ có thể ở con số này."

Giang Thiệu Vũ bình tĩnh nói: "Tôi không cần tiền lương, bao ăn ở cùng với chi phí đi lại là được."

Cả đám người tập thể sửng sốt, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Chủ tịch Lý không thể tin được mà nhìn hắn: "Không... không cần tiền lương?"

"Về nước hiệu lực là tôi tự nguyện. Huống chi, tôi không có kinh nghiệm chính thức dẫn dắt chiến đội, nếu không dẫn ra được thành tích thì cũng không có mặt mũi lấy nhiều tiền như vậy. Chừng nào đội tuyển quốc gia còn tại giải đấu thế giới chưa lấy được giải, tôi liền sẽ không lấy một đồng tiền lương."

Thái độ của Giang Thiệu Vũ rất nghiêm túc: "Chờ lấy được giải, sau đó mới chuyển phần tiền thưởng nên thuộc về cho tôi thì tôi mới sẽ càng thêm yên tâm thoải mái nhận lấy."

Chủ tịch Chương kinh ngạc mà nhướng mày: "Lấy được giải? Cậu tin tưởng như vậy sao?"

Giang Thiệu Vũ gật đầu: "Đúng vậy. Toàn quyền giao cho tôi tới chọn người cùng với dẫn đội, tôi có tin tưởng đánh ra được thành tích. Sang năm tiến vào trận chung kết, lấy cái cúp trở về. Nếu tôi nhớ không lầm thì đội tuyển quốc gia tại giải đấu thế giới còn chưa từng lấy được một cái cúp nào cả, chúng ta phải nhanh một chút phá bỏ cái kỷ lục 'zero' này."

Mấy vị lãnh đạo liếc nhau, sôi nổi lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Đội tuyển quốc gia xác thực còn chưa từng lấy được một cái cúp tại giải đấu thế giới, bọn họ mong muốn vượt qua được cái kỷ lục "zero" này đã rất nhiều năm!

Dám đề ra mục tiêu như vậy, mặc kệ hắn là khoác lác vẫn là thật có bản lĩnh, chỉ riêng phần dũng khí này cũng đã vô cùng khó mà có được. Đội tuyển quốc gia mùa trước ngay cả tứ kết cũng chưa vào được, đội ngũ như vậy muốn lấy được giải là không hề dễ dàng. Nếu hắn đã có lòng tin thì không ngại để hắn thử xem, xem hắn có thể hay không lại dẫn dắt ra được một chiến đội hắc mã?

Mấy người trao đổi ánh mắt một cái, sảng khoái mà đáp ứng điều kiện của Giang Thiệu Vũ.

Sau khi ký hợp đồng, Liên Minh làm chủ nhà tổ chức một bữa tiệc chào đón Giang Thiệu Vũ.

Ăn cơm chiều xong, Giang Thiệu Vũ liền theo Du tỷ và Tề Hằng đi vào căn cứ của đội tuyển quốc gia.

Hắn là mùa giải thứ 3 xuất ngũ, năm đó《 Thương Vương 》còn không có tổ chức giải đấu thế giới, bởi vậy cũng không có khái niệm "đội tuyển quốc gia" này, đều là chiến đội của các câu lạc bộ lớn. Mùa giải thứ 4, giải đấu thế giới lần thứ nhất chính thức khởi động, Liên Minh lúc này mới ra tay thành lập căn cứ của đội tuyển quốc gia.

Căn cứ của đội tuyển quốc gia tọa lạc tại khu vực phía đông thủ đô, chiếm diện tích rất lớn, khuôn viên xanh hóa, giống như ở trong một công viên. Toàn bộ căn cứ ngoại trừ ký túc xá cho tuyển thủ, căn-tin, phòng huấn luyện, phòng họp... còn có một sân thể dục lớn dùng để chạy bộ cùng với phòng tập thể thao, hồ bơi... dụng cụ phi thường đầy đủ, điều kiện tốt hơn rất nhiều so với các câu lạc bộ lớn.

Xe tiến vào căn cứ Esport, ngừng ở trước ký túc xá.

Giang Thiệu Vũ nhìn tòa nhà 4 tầng trước mặt, hỏi: "Các tuyển thủ đều ở nơi này đúng không?"

Du Minh Tương nói: "Đúng vậy, chỗ ở của tuyển thủ và nhân viên công tác là tách ra. Trước mắt 11 tuyển thủ của đội tuyển quốc gia đều ở nơi này, phòng của em nằm ở ngay góc lầu 4."

Giang Thiệu Vũ gật gật đầu, hỏi: "Đội tuyển quốc gia có nhân viên y tế đúng không?"

Du Minh Tương nói: "Đương nhiên có, nhân viên y tế là một vị nữ Beta, kêu Tiết Vi, tốt nghiệp chuyên ngành y học lâm sàng tại đại học y thủ đô, còn thạc sĩ lại học về chuyên khoa tin tức tố. Đội tuyển quốc gia có rất nhiều tuyển thủ nhỏ tuổi, khả năng dễ gặp phải trạng thái không ổn định sau khi phân hoá, chúng ta cũng có suy xét đến vấn đề này, lúc trước thời điểm chọn nhân viên y tế liền mời một vị bác sĩ có năng lực tổng hợp chuyên môn tương đối mạnh."

Nữ Beta?

Đối Alpha vẫn là Omega mà nói, giới tính Beta này là tương đối dễ tiếp xúc, sẽ không nảy sinh ra vấn đề do tin tức tố ảnh hưởng.

Giang Thiệu Vũ yên lòng. Nói như vậy hắn liền không cần tự mình đi tìm bác sĩ, có vấn đề trực tiếp tìm nhân viên y tế giải quyết. Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Cho em phương thức liên hệ của bác sĩ Tiết đi, hôm nào có thời gian em sẽ tự mình đi tìm cô ấy để cố vấn một vài vấn đề."

Du Minh Tương gật đầu, đem phương thức liên hệ gửi cho hắn.

Ba người đi vào phòng 404, Du Minh Tương vừa nhập mật mã mở khóa vừa giới thiệu: "Đây là ký túc xá đơn, có 1 phòng ngủ, 1 phòng khách kết hợp phòng ăn, 1 phòng bếp và 1 phòng tắm riêng, mật mã của khoá cửa điện tử là 6 con số 6, đợi lát nữa em có thể dùng di động để thiết lập lại. Khăn trải giường, vỏ chăn tất cả đều đã được thay mới."

Giang Thiệu Vũ nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, hiển nhiên là Du Minh Tương làm cho bên hậu cần chuyên môn vì hắn mà dọn dẹp trước, phòng thực rộng mở, trong phòng khách còn để một bộ sofa mềm mại, ngay cả khăn trải giường và áo gối đều là màu xanh biển mà hắn thích. Trong lòng hắn hơi hơi ấm áp, quay đầu lại nói: "Cảm ơn Du tỷ."

Du Minh Tương tươi cười ôn hòa: "Khách sáo làm gì! Sau này về mặt sinh hoạt nếu có yêu cầu gì thì có thể tùy thời liên hệ chị."

Giang Thiệu Vũ bỗng chốc nhớ tới khoảng thời gian ở chiến đội ACE năm đó, Du Minh Tương chính là quản lý kiêm hậu cần của ACE, vị nữ sinh này phi thường cẩn thận, mỗi lần ra ngoài thi đấu cô đều đem các công việc liên quan đến khách sạn, hành trình, ẩm thực an bài đến thỏa đáng, ACE có thể đánh ra được thành tích không thể không kể đến công lao của quản lý Du Minh Tương.

Những con người làm công tác hậu cần này, không có tiếng tăm gì, lại cũng là đang nỗ lực cống hiến ra một phần lực lượng vì sự nghiệp Esport mà chính mình nhiệt tình yêu thương .

Đội tuyển quốc gia có Du Minh Tương đảm nhiệm vị trí tổng dẫn đoàn, Giang Thiệu Vũ phi thường yên tâm.

Hắn đem Đậu Đậu dàn xếp ổn thỏa, lấy chút thức ăn cho Đậu Đậu, xong rồi mới xoay người đi vào phòng khách.

Trên tường phòng khách treo một cái đồng hồ, thời gian chỉ vào 9 giờ tối. Tề Hằng kiến nghị nói: "A Vũ, cậu ngồi máy bay mười mấy tiếng, sau khi về nước lại đi tổng bộ ký hợp đồng, khẳng định là rất mệt đi? Đêm nay trước tiên nghỉ ngơi, điều chỉnh lại vấn đề lệch múi giờ một chút, có chuyện gì ngày mai lại nói."

Giang Thiệu Vũ nói: "Không cần, tôi đã ngủ một lát ở trên máy bay nên cũng không cảm thấy mệt lắm."

Hắn nhìn về phía Tề Hằng, ánh mắt bình tĩnh: "Gọi mọi người tới phòng họp, giới thiệu một chút đi."

Tề Hằng và Du Minh Tương: "......"

Vừa tới căn cứ, ngay buổi tối liền triệu tập tuyển thủ mở họp, Giang Thiệu Vũ vẫn giống như trong trí nhớ, phong cách hành sự đều là sấm rền gió cuốn.

Du Minh Tương lấy di động ra, gửi đi một cái thông báo ở trong nhóm: "@toàn thể thành viên, huấn luyện viên mới đã tới, lập tức đến phòng họp, 9 giờ rưỡi mở họp."

Lúc này, đa số các tuyển thủ đội tuyển quốc gia đang ở trong phòng huấn luyện.

Lâm đội nói mấy ngày nay huấn luyện viên mới liền sẽ lại đây, mọi người đều muốn biểu hiện ở trước mặt huấn luyện viên mới, lưu lại ấn tượng tốt với đối phương.

Tuy rằng mọi người đều cảm thấy huấn luyện viên mới sẽ không nửa đêm tìm bọn họ, nhưng lỡ như đâu?

Cái này giống như đến tiết tự học vào buổi tối, chủ nhiệm mới tới đột nhiên đi thị sát lớp, ai đang nghiêm túc làm bài tập thì không có việc gì. Một khi bắt được ai đang nghịch ngợm gây sự, ngủ gục hay nói chuyện phiếm thì sau này đừng hòng được an nhàn!

Cho nên, trong hai ngày mà huấn luyện viên mới sắp đến này, cứ nghiêm túc huấn luyện thì chắc chắn không sai.

Nhìn đến thông báo Du tỷ nhắn, Mạc Hàm Thiên liền tạo một group chat gọi là "Ma mới của đội tuyển quốc gia", mấy cái người mới tâm tình thấp thỏm mà nhanh chóng gõ chữ.

TKTK: "Tôi mới vừa thấy chiếc xe đi đón người kia tiến vào căn cứ, huấn luyện viên mới đều không cần nghỉ ngơi sao? Đã khuya rồi còn triệu tập mở họp?"

Bân Bân Hữu Lễ: "Sẽ không phải là trực tiếp tuyên bố giải tán, làm cho chúng ta ngày mai đặt vé máy bay, ai về nhà nấy đi T_T"

Hạ Thiên Hạ: "Sợ cái gì! Huấn luyện viên lại không thể ăn người, giải tán liền giải tán, mùa tiếp theo lại đến là được."

Tiểu Lục: "Không nghe nói có huấn luyện viên của câu lạc bộ nào trong nước tiếp quản đội tuyển quốc gia, có thể hay không là mời từ nước ngoài?"

Hạ Thiên Hạ: "Không biết nữa! Tiểu Lục có con đường hỏi thăm sao?"

Tiểu Lục: "Tôi cũng không biết."

Mạc Hàm Thiên nhìn tin nhắn trong group chat, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Huấn luyện viên mới đột nhiên tới căn cứ nhậm chức, vừa đến liền triệu tập mọi người mở họp, so với huấn luyện viên Trương có tác phong ôn hòa thân thiết thì quả thực không giống nhau.

Liên Minh cư nhiên dám để cho hắn toàn quyền phụ trách đội tuyển quốc gia mùa kế tiếp, xem ra, "thời tiết" tại đội tuyển quốc gia đại khái phải thay đổi.

......

Trong phòng họp ở lầu 3, một đám người nối tiếp nhau đi vào, ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của bản thân.

9 giờ rưỡi tối, chủ tịch Tề cùng với Du tỷ dẫn theo một người đúng giờ đi vào phòng họp.

Mọi người nhìn người xa lạ đi ở cuối cùng, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời —

Đẹp trai quá! Đây nhất định là huấn luyện viên có giá trị nhan sắc cao nhất trong lịch sử đội tuyển quốc gia đúng không?

Hơn nữa hắn nhìn qua thực tuổi trẻ, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo. Chỉ là ánh mắt quá mức lạnh nhạt...... hình như còn chứa sát khí?

Một đám người mới trộm ngắm hắn, ai cũng không dám nói chuyện.

Mà Lâm Hạo Ngạn lại là khiếp sợ há to miệng.

Hắn không thể tin được mà nhìn chằm chằm người kia, dùng sức xoa xoa đôi mắt, thấp giọng tuôn ra một câu: "Đậu má."

Tuyển thủ ngồi ở bên cạnh Lâm Hạo Ngạn, sau khi nhìn đến huấn luyện viên mới cũng hơi hơi sửng sốt, lập tức ngồi thẳng thân thể, sống lưng cứng đơ như pho tượng.

Du Minh Tương mỉm cười nói: "Giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là huấn luyện viên mới của đội tuyển quốc gia - Giang Thiệu Vũ. Hắn còn có một cái tên khác đó là Wing, mọi người hẳn là đã từng nghe qua đi? Đội trưởng tiền nhiệm của chiến đội ACE, tuyển thủ MVP mùa giải S3 - Wing Thần!"

Tề Hằng dẫn đầu vỗ vỗ tay: "Mọi người vỗ tay, hoan nghênh huấn luyện mới nhậm chức!"

Các người mới: "............"

Đờ mờ!

Đây là mời nhân vật cấp cấp thuỷ tổ tới luôn sao?

Wing Thần! Tay súng bắn tỉa đứng đầu cả nước trong truyền thuyết, đã từng ở trận chung kết một phát đạn bắn vỡ đầu giết chết Tề Hằng, sáng tạo nên thần thoại dẫn dắt chiến đội dân gian bắt lấy quán quân giải đấu league chuyên nghiệp. Là nhân vật truyền kỳ của giới Esport Thương Vương mà không người không biết, không người không hiểu, một số người nào đó đang ngồi ở đây thậm chí là fan trung thành của Wing Thần.

Mạc Hàm Thiên kích động đến hai mắt tỏa ánh sáng, gương mặt đều đỏ — hắn chơi tay súng bắn tỉa chính là bởi vì Wing Thần. 5 năm trước hắn vẫn là một tên nhóc, tuyển thủ thích nhất chính là Wing, hắn vẫn luôn chú ý ACE thi đấu, thời điểm ACE giải tán hắn còn từng khóc như mưa.

Không nghĩ tới, Wing Thần cư nhiên tái hiện giang hồ, lấy thân phận huấn luyện viên tới đội tuyển quốc gia!

Nếu hiện tại hắn chạy tới xin ký tên mà nói, có thể hay không có vẻ thực đột ngột?

Vẫn là chờ họp xong, lén xin chữ ký thì tương đối tốt hơn nhỉ?

Mạc Hàm Thiên đang kích động đến không biết làm sao, liền thấy Giang Thiệu Vũ một ánh mắt hình viên đạn quét lại đây.

Ánh mắt sắc bén kia khiến cho một đám các thiếu niên nháy mắt ngồi thẳng thân thể, vỗ tay đều vỗ đến tâm tình thấp thỏm.

Sau khi một tràng vỗ tay rối tinh rối mù dừng lại, Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt mở miệng nói: "Người còn không có tới đủ sao?"

Trong phòng hội nghị ngồi 10 tuyển thủ, xác thật thiếu một người.

Du Minh Tương nhìn kỹ một vòng những người đang ngồi, nghi hoặc hỏi: "Diệp Tử đâu?"

Lão Lâm ho khan một tiếng, vội vàng hoà giải: "Phỏng chừng là không có thấy thông báo trong group chat."

Hắn lấy di động ra vừa định lén gửi WeChat, Giang Thiệu Vũ đột nhiên liếc hắn một cái, nói: "Gọi điện thoại, mở loa ngoài."

Lão Lâm đành phải căng da đầu mở ra loa ngoài.

Sau một hồi nhạc chờ theo kiểu thần khúc tẩy não kỳ kỳ quái quái "Anh rốt cuộc có yêu em hay không, yêu em hay không" vang lên, cuộc gọi được nhận, theo sát truyền đến một giọng nam trẻ tuổi trầm thấp lười biếng, giống như còn chưa tỉnh ngủ: "Alo, làm gì vậy lão Lâm? Quấy rầy mộng đẹp của tôi."

Lão Lâm đen mặt nhỏ giọng lại nói: "Cậu mẹ nó chạy nhanh lăn lại đây mở họp, huấn luyện viên mới tới!"

Thanh niên vừa ngáp vừa lười biếng mà nói: "Giúp tôi xin nghỉ cái. Đều bị cấm thi đấu, mùa giải sau lại không thể lên sân khấu, còn mở họp gì? Về sau việc của đội tuyển quốc gia đều không có quan hệ với tôi. Anh hỏi huấn luyện viên mới giùm một chút khi nào giải tán để tôi còn đặt vé máy bay nhanh chóng về nhà."

Giang Thiệu Vũ ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm di động.

Cả phòng họp lặng ngắt như tờ, trên trán lão Lâm lập tức chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Huynh đệ, không tự tìm đường chết thì sẽ không chết, anh thật sự cứu không được cậu!

Giang Thiệu Vũ tiếp nhận di động của lão Lâm, thanh âm lạnh băng như là bị nhúng qua nước đá trong mùa đông. Mặt hắn không có biểu tình, từng câu từng chữ mà nói —

"Diệp Khinh Danh."

"Bị cấm thi đấu thực quang vinh đúng không?"

"Có cần tôi dùng kiệu tám người nâng, khua chiêng gõ trống, tự mình đi mời cậu tới mở họp hay không?"

Diệp Khinh Danh: "?????"

Thanh âm lạnh băng, lời nói độc miệng này, nghe như thế nào có chút quen tai?

Có chút giống với vị đội trưởng cũ của ACE mỗi ngày mắng hắn hồi thời niên thiếu á!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net