Chương 13: Huấn luyện viên độc miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim bài huấn luyện viên - edit by Leo Regulus

Chiến đội ACE là bạch nguyệt quang trong lòng của rất nhiều fan hâm mộ Esport. Năm tuyển thủ không có bối cảnh xuất thân từ bất kỳ câu lạc bộ nào, lại có thể mở ra một đường máu ở giải đấu league chuyên nghiệp có các chiến đội mạnh nhiều như mây, sáng lập nên thần thoại chiến đội hắc mã đoạt quán quân tại mùa giải S3. Hơn nữa chỉ số nhan sắc của các thành viên chiến đội ACE đều rất cao, tự nhiên thu hoạch được một số lượng lớn fan trung thành.

*Bạch nguyệt quang (Ánh trăng sáng) và Chu sa chí (Nốt ruồi son) là hai hình ảnh nổi tiếng xuất hiện lần đầu trong tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng" của tác giả Trương Ái Linh. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không thể ở bên, giống như mặt trăng sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại cách rất xa không thể nào với tới. Còn chu sa chí hàm ý người đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác giống như khi ta nhìn vào ai đó đối diện nếu họ có một nốt ruồi son thì sẽ khiến ta phải nhớ mãi về đặc điểm đó. Hai hình ảnh trên còn được ví von giống như trong cuộc đời mỗi người đàn ông đều sẽ tồn tại hai người con gái quan trọng: một người là bạch nguyệt quang, là người con gái họ yêu thuở niên thiếu, là niềm khao khát, người muốn mà không có được; một người là chu sa chí, người mà họ muốn cưới làm vợ, là người có được mà không biết trân trọng. Bạch nguyệt quang là sự tốt đẹp không thể chạm tới, còn chu sa chí là nỗi đau không thể nào quên được.

Diệp Khinh Danh đã từng là điều tra viên của chiến đội ACE, ID thi đấu là "ACE-Leaf", nick name "Diệp Tử".

Hắn giống như một chiếc lá uyển chuyển nhẹ nhàng, linh hoạt phiêu đãng ở khắp nơi trên sân thi đấu, hiệp trợ các đồng đội mở ra tầm nhìn, điều tra hướng đi của địch nhân. Một vị điều tra viên không có nơi nào là không thể vào, tùy thời đều có khả năng xuất hiện ở phía sau địch nhân, một đao thọc xuyên trái tim đối thủ.

Sau khi chiến đội ACE giải tán, Diệp Tử chuyển hội đi câu lạc bộ Nguyệt Quang YY. Bởi vì phương thức di chuyển của hắn cực kỳ đáng khinh, rất khó bị đánh chết, chiến đội nơi hắn ở sau lại cũng đem hắn trở thành trung tâm chiến thuật, khai sáng ra đấu pháp điều tra đi vòng phía sau, phản bao vây đối thủ.

Người này từ trước đến nay đều là tính cách thích tự do theo kiểu "Phóng đãng không kiềm chế được", năm đó trong lúc ở ACE, Giang Thiệu Vũ không ít lần giáo huấn hắn.

Không nghĩ tới mấy năm không thấy, hắn vẫn là như vậy tật xấu không đổi?

Giang Thiệu Vũ híp híp mắt, lạnh lùng nói: "Trong vòng 3 phút, lập tức cút lại đây cho tôi."

Diệp Khinh Danh vốn dĩ đang ngủ đến mơ mơ màng màng ở ký túc xá, còn tưởng rằng chính mình nằm mơ, nghe thấy thanh âm lạnh như băng này, tức khắc bị dọa tỉnh ngay, hắn té ngã lộn nhào xuống giường, ngay cả mặt cũng chưa kịp rửa, quần áo tròng lung tung lên người xong liền chạy về phía phòng họp.

Diệp Khinh Danh dùng tốc độ thi chạy nước rút trăm mét, như một trận gió lao đến phòng họp. Alpha thân hình cao lớn với đầu tóc rối bù như ổ gà, quần áo nhăn bèo nhèo, sau khi tiến vào, hắn lập tức cười tủm tỉm mà tiến đến bên cạnh Giang Thiệu Vũ, giống như một chú chó Nhật đang phe phẩy cái đuôi mà ân cần cùng đội trưởng cũ chào hỏi: "Vũ ca, như thế nào là anh vậy? Là ngọn gió nào đem anh thổi tới? Mấy năm không thấy, anh biến hóa rất nhiều nha!"

Giang Thiệu Vũ lạnh lùng mà nhìn Diệp Khinh Danh: "Tôi mời cậu tới để mở họp, không phải tới để ôn chuyện."

Hắn chỉ chỉ góc trống gần đó: "Qua bên kia đứng."

Diệp Khinh Danh tươi cười cứng đờ.

Đến trễ phạt đứng? Loại thao tác quen thuộc này, thật đúng là một chút mặt mũi đều không cho a!

Phát hiện Lão Lâm đang lén nháy mắt ra hiệu cho bản thân, Diệp Tử nhanh chóng đứng vào phía sau lão Lâm, nhỏ giọng hỏi: "Tình huống như thế nào? Hắn như thế nào ở đây?"

Lão Lâm tặng cho Diệp Tử một cái trợn trắng mắt xem thường, hạ giọng nói: "Cậu bị ngáo hay gì? Hắn trở về đảm nhiệm huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, cậu một hai phải nhảy ra trước họng súng của hắn."

Diệp Khinh Danh: "...... Đậu má!"

Giang Thiệu Vũ giương mắt nhìn về phía Diệp Khinh Danh: "Nói đi, hiện tại mấy giờ?"

Diệp Khinh Danh sờ sờ cái mũi, thanh âm rõ ràng không đủ tự tin: "Khụ... 9 giờ 33 phút."

"Nếu tôi nhớ không lầm, theo quy định thì buổi tối từ 9 giờ đến 12 giờ là thời gian huấn luyện của đội tuyển quốc gia. Cậu đang làm gì? Ngủ ngon?"

Diệp Khinh Danh: "......"

"Vi phạm kỷ luật bị Liên Minh cấm thi đấu, không biết nghiêm túc huấn luyện, tự mình hối cải, cư nhiên còn có mặt mũi đi ký túc xá ngủ?"

Giang Thiệu Vũ nhướng mày, ánh mắt sắc bén mà nhìn đồng đội cũ đang ủ rũ cúi đầu trước mặt: "Liền tính huấn luyện viên Trương từ chức, nhưng đội tuyển quốc gia nếu không có giải tán, cậu chính là thành viên của đội tuyển quốc gia! Cả ngày chơi bời lêu lổng, thời gian huấn luyện đi ngủ ngon, về sau lúc thi đấu, muốn hay không đem theo một chiếc giường lên sân, nằm ở trên giường mà đánh?"

Diệp Khinh Danh: "............"

Các thiếu niên nhỏ trong phòng họp đều sợ ngây người.

Diệp Tử, điều tra viên có độ nổi tiếng cao nhất trong toàn Liên Minh, tuyển thủ ngôi sao với lượng fans lên đến mấy chục triệu.

Wing Thần mắng một trận xối xả như thác, đều không giữ một chút mặt mũi cho đồng đội cũ sao?

Ánh mắt Giang Thiệu Vũ đảo qua toàn trường: "Về sau mở họp, hy vọng mọi người đều có thể đến đúng giờ. Còn Diệp Khinh Danh, trở về viết bản kiểm điểm 1000 chữ cho tôi."

Diệp Khinh Danh khóc không ra nước mắt.

Được rồi, ác mộng của hắn lại bắt đầu!

Mấy năm trước, những bản kiểm điểm mà hắn bị đội trưởng phạt viết, hắn còn chuyên môn cất kỹ, nguyên một chồng thật dày đây!

Mọi người cũng không dám nói chuyện, trong phòng họp nhất thời lặng ngắt như tờ.

Chủ tịch Tề ở bên cạnh muốn cười lại không dám cười, nhịn thật sự vất vả. Hắn đã sớm nghe nói Wing Thần vô cùng độc miệng, không nghĩ tới lại dữ như vậy, bắt được Diệp Khinh Danh vì ngủ mà đến trễ chính là một trận thoá mạ. Diệp Khinh Danh cũng là xứng đáng, đụng ngay vào họng súng của đội trưởng cũ, 1000 chữ kiểm điểm, chậc chậc, thật thảm.

Giang Thiệu Vũ nhìn về phía Lão Lâm, quay về chủ đề chính: "Lâm đội, mấy trận thi đấu tại giải đấu thế giới, huấn luyện viên Trương đã cùng với mọi người xem vid tổng kết lại đúng không?"

Lâm Hạo Ngạn vội vàng ngồi thẳng thân thể, nghiêm túc mà nói: "Đúng vậy, thi đấu xong thì cùng ngày liền tiến hành tổng kết rồi."

Giang Thiệu Vũ gật đầu, lạnh lùng nói: "Mọi người năm nay tại giải đấu thế giới thua nước Mỹ 0:3, thua nước Đức 1:3, cuối cùng lại thua Italy 2:3, giai đoạn vòng bảng đã bị loại. Đây là đi thi đấu hay là đi nghỉ phép? Cũng không sợ mất mặt."

Mọi người: "............"

Chiến tích của đội tuyển quốc gia tại giải đấu thế giới lần này xác thật quá tệ, bị các cư dân mạng trong nước mắng lên hot search, bọn họ cũng rất khó chịu.

Nghe đến đó, mọi người đều hổ thẹn mà gục đầu xuống.

Ánh mắt Giang Thiệu Vũ đảo qua tất cả, nhàn nhạt nói: "Tôi mặc kệ lúc trước huấn luyện viên là như thế nào dẫn dắt mấy người, tính tình của tôi nhưng không tốt như vậy."

"Thi đấu thua còn phải đi an ủi, dỗ dành, lo lắng trạng thái tâm lý của mấy người hỏng mất, đùa cái gì vậy? Mấy người là tuyển thủ chuyên nghiệp, thi đấu chính là nghĩa vụ phải làm, đội tuyển quốc gia mời mấy người đến không phải để làm tổ tông!"

"Từ hôm nay trở đi, đều lấy ra thái độ của tuyển thủ chuyên nghiệp tới cho tôi! Đội tuyển quốc gia liền chỉ có 11 cái vị trí này, mấy người nếu là không muốn nghiêm túc đánh, nhân lúc còn sớm thì biến ngay cho tôi. Tôi cũng không tin, Hoa Quốc nhiều câu lạc bộ Esport như vậy, không lẽ còn chọn không ra được 11 tuyển thủ ưu tú? Thật cho rằng mấy người là không thể thay thế được hay sao?"

"Đội tuyển quốc gia mùa này trước khi giải tán, tôi sẽ lại tốn thời gian 2 tuần, khảo sát kỹ càng biểu hiện của tất cả. Nếu biểu hiện quá kém, mùa giải tiếp theo, 11 cá nhân có mặt hôm nay, tôi sẽ toàn bộ thay đổi! Nghe rõ chưa?"

Mọi người bị thanh âm giống như pháo liên thanh bùm bùm mà mắng đến da đầu tê rần, ánh mắt dại ra.

Từ khi bọn họ ra mắt tới nay, chưa từng trải qua loại "Lễ rửa tội kiểu bão táp" thế này.

Lão Lâm, Tiểu Chu, Diệp Tử, ba người này đều là từ chiến đội ACE ra tới, thời còn niên thiếu đã thói quen với loại tác phong nghiêm khắc không chút khách khí này của đội trưởng, hiện tại được nghe giọng nói lạnh nhạt của hắn, nhưng thật ra lại cảm thấy thân thiết.

Diệp Khinh Danh xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ mà nghĩ, A Vũ vẫn là không thay đổi — lời nói mang theo gai, chuyên đâm vào tim người khác!

Bất quá, hắn tuy rằng độc miệng, mắng chửi lại là nói có sách mách có chứng, khiến người khác vô pháp phản bác.

Chính mình có phải hay không rất "may mắn"? Được "ghi tên lên bảng vàng" của đội tuyển quốc gia với bản kiểm điểm đầu tiên?

Lão Lâm nghe thanh âm của Giang Thiệu Vũ, đột nhiên cảm thấy cái mũi chua xót, cảnh tượng quen thuộc phảng phất làm hắn mộng về ACE. Hắn bỗng dưng tin tưởng, có Giang Thiệu Vũ đảm nhiệm chức huấn luyện viên, đội tuyển quốc gia mùa tiếp theo khẳng định có thể đánh ra thành tích.

Các tuyển thủ của đội tuyển quốc gia quen sống trong nhung lụa, cũng đến lúc nên gõ cho tỉnh ra.

Chỉ là... chính mình đã nộp đơn xin xuất ngũ, e là không còn cơ hội lại cùng đội trưởng cũ chinh chiến tại giải đấu thế giới, thật tiếc nuối.

Giang Thiệu Vũ sau khi mắng xong, lúc này mới đứng lên nói: "Không muốn ở lại đội tuyển quốc gia để huấn luyện, hiện tại liền có thể rời đi. Tưởng ở lại, theo tôi đi phòng huấn luyện."

Hắn đều nói như vậy, ai dám đi?

Lúc này rời đi thì đừng nói là đắc tội với huấn luyện viên mới, về sau cũng hoàn toàn đừng nghĩ tiến vào được đội tuyển quốc gia!

Cho dù là người vừa rồi ở trong điện thoại nói phải đi - Diệp Khinh Danh cũng da mặt dày yên lặng mà đi theo sau.

Những người mới trước kia chưa từng tiếp xúc với Giang Thiệu Vũ, lúc này trong đầu đều có chút ngơ ngác.

Huấn luyện viên mới nhậm chức, không phải hẳn là trước tiên tự giới thiệu, mọi người hoà thuận vui vẻ  nhận thức lẫn nhau một chút, rồi đi ăn một bữa khuya gì đó hay sao?

Wing Thần trực tiếp triệu tập mở họp, một hồi quở trách đổ ập xuống, sau đó mang mọi người đi phòng huấn luyện?

Này liền giống như chủ nhiệm mới tới đột nhiên đến lớp học thị sát, trực tiếp phát bài thi kiểm tra không báo trước, tác phong cực kỳ thiết huyết vô tình!

Một đám người hai mặt nhìn nhau, sợ hãi khiếp đảm mà đi theo Giang Thiệu Vũ đi xuống phòng huấn luyện dưới lầu.

Nằm ở lầu 2 là phòng huấn luyện cỡ lớn có không gian đủ để cất chứa 20 người, cũng có các phòng huấn luyện loại nhỏ dành cho 2 người, 6 người... trong đó phòng huấn luyện 2 người lại bị các tuyển thủ gọi là "phòng tối", dùng cho đặc huấn cá nhân.

Vừa rồi, thời điểm Giang Thiệu Vũ lên lầu, Du tỷ đã giới thiệu với hắn cách bố trí của phòng huấn luyện. Hắn mang mọi người đi vào phòng huấn luyện lớn nhất, tùy tiện tìm một máy tính ngồi xuống, một bên khởi động máy, một bên nói: "Đi sân huấn luyện xạ kích, trước hết để tôi nhìn xem thực lực chân chính của các cậu."

Chủ tịch Tề nhìn đến nơi này, dưới đáy lòng yên lặng vì các tuyển thủ đội tuyển quốc gia đốt một loạt ngọn nến.

*châm/đốt nến: ngôn ngữ mạng, hành động này là để cầu nguyện cho người khác bình quan khi gặp chuyện xui rủi, mang hàm ý vui sướng khi người khác gặp tai họa, thường dùng để chế giễu.

— A Vũ đây là muốn lập uy.

Rốt cuộc hắn chưa từng có kinh nghiệm huấn luyện đội tuyển quốc gia, nếu các tuyển thủ đội tuyển quốc gia không phục hắn, vậy thì đội ngũ này cũng liền vô pháp dẫn dắt.

Không phục?

Vậy đem bọn họ đánh phục.

Phong cách của Giang Thiệu Vũ luôn luôn là lưu loát dứt khoát như vậy.

Huấn luyện viên đời trước của đội tuyển quốc gia, tính tình tương đối ôn hòa, tuổi cũng đã hơn 30, kỹ thuật chơi game căn bản vô pháp so được với các tuyển thủ chuyên nghiệp, huấn luyện viên Trương chơi game ngay cả rank 2000 đều không thể đi lên, tuyển thủ chuyên nghiệp nào đó trong bụng khẳng định sẽ nghĩ: "Ông chơi game cùi bắp như vậy thì chỉ đạo tôi không nhất định là đúng!"

Nhưng Giang Thiệu Vũ thì khác. Hắn vốn dĩ xuất thân từ tuyển thủ Esport, tuổi lại trẻ, mấy năm nay vẫn luôn đánh thi đấu xếp hạng ở server quốc tế, nick phụ đã sớm bắt được danh hiệu vinh dự "Thương Vương", tại bảng xếp hạng chiến lực của tay súng bắn tỉa cấp thế giới đều có thể ổn định trong top 5. Hắn mỗi ngày so tài bắn súng cùng với các tuyển thủ chuyên nghiệp cấp thế giới, trạng thái thi đấu trước sau bảo trì ở tiêu chuẩn rất cao. Hơn nữa kinh nghiệm phong phú, trạng thái tâm lý trầm ổn, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể đánh thắng được hắn!

Giang Thiệu Vũ rất nhanh liền mở ra máy tính đăng nhập trò chơi, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, nói: "Người đến trễ, trước tới."

Diệp Khinh Danh mặt mày ủ dột mà đi qua, biểu tình lừng lẫy giống như đang "lao tới pháp trường".

Lão Lâm nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Huynh đệ, tự cầu nhiều phúc."

Wing Thần sắp PK với đồng đội cũ!

*PK: viết tắt của Player Killing, dùng để chỉ hành động đối đầu giữa người chơi với nhau.

Các người mới hai mắt tỏa ánh sáng, sôi nổi lộ ra biểu tình xem kịch vui.

Nghe nói năm đó mấy cái đội viên ACE đều bị Wing Thần đè nặng đánh đến khổ không nói nổi, trình độ cũng bởi vậy mà tiến bộ nhanh chóng.

Mấy năm không thấy, không biết hiện tại Wing Thần PK Diệp Tử thì ai sẽ thắng?

Cả đám song song đứng ở phía sau Giang Thiệu Vũ và Diệp Khinh Danh, chờ mong mà nhìn về phía màn hình máy tính.

Dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của mọi người, Giang Thiệu Vũ đăng nhập vào nick phụ ở server trong nước của mình, ID là......

Tùy Tùy Tiện Tiện.

Các thiếu niên nhỏ đội tuyển quốc gia: "????"

Mạc Hàm Thiên trợn mắt há hốc mồm.

Một đám người mới của đội tuyển quốc gia càng là tập thể kinh ngạc muốn rớt cằm!

Xong rồi xong rồi xong rồi!

Ngày hôm qua, vị chuyên gia trào phúng kiêm cao thủ dân gian mới vừa ở trong trò chơi đánh bọn họ thua thảm hại một vòng, gọi bọn họ là "Tiểu đội hồ lô oa", hơn nữa đánh số thứ tự Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa cho bọn họ — Tùy Tùy Tiện Tiện — cư nhiên là huấn luyện viên mới của đội tuyển quốc gia, Wing Thần?!

Trách không được hắn hiểu rõ đội tuyển quốc gia như vậy!

Tay Mạc Hàm Thiên run bần bật, sắc mặt càng là tái nhợt như tờ giấy.

Chính mình hình như còn mắng đối phương: "Ông mẹ nó có phải hay không chơi gian lận?"

T_T

Hắn mắng thần tượng.

Hắn cư nhiên ở trong trò chơi mắng Wing Thần, hắn có phải hay không đầu óc bị nước vào?

Thời Tiểu Bân nhìn đến cái ID [ Tùy Tùy Tiện Tiện ] này, hổ thẹn đến mức hận không thể tìm cái khe đất chôn luôn chính mình.

Hắn nhớ rõ bản thân nói: "Ngài trào phúng đội tuyển quốc gia chúng ta, đây là hành vi thực không lễ phép."

Hạ Lê cũng đỏ mặt đem cổ súc thành chim cút.

Chính mình buông lời khiêu khích gì nhỉ? "Hôm nay không đem ông đánh tới phục, tôi theo họ ông!"

Sau đó Wing Thần đặt cho cô một cái biệt danh: "Tam Oa".

Trên mặt Đường Khải và Lục Hưng Vân đồng dạng cũng là lúc xanh lúc trắng.

Nhớ không lầm mà nói, Đường Khải là bị [ Tùy Tùy Tiện Tiện ] vòng sau một đao thọc chết, Lục Hưng Vân là bị [ Tùy Tùy Tiện Tiện ] dùng súng tự động quét chết.

Xong rồi, hiện trường mất mặt của 5 cái hồ lô oa sắp sửa tới.

Bọn họ muốn hay không tập thể sửa họ, trực tiếp nhận ba ba?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net