Chương 2: Chịu Đựng Đến Cực Hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Chịu Đựng Đến Cực Hạn

“Tĩnh Tuyền, mẹ xin lỗi. Mẹ phải đi rồi.”

“Mẹ…”

Tĩnh Tuyền từ trong mơ bật dậy. Cơ thể nhỏ gầy run run, đôi mắt mông lung dường như chưa thoát ra được mộng ảo.

Dì giúp việc thấy em như vậy, ánh mắt nhìn em lại thêm vài phần chán ghét.

Người bên ngoài bảo Tạ tổng đi làm từ thiện có duyên gặp một đứa bé giống mình, đem lòng thương xót nên nhận nuôi. Nhưng trên dưới Tạ gia, ngay cả những người giúp việc như bọn họ sao không biết cô bé kia là con riêng chứ.

Hơn hết họ biết bà Tạ - Triệu Kim Lan đối với đứa con riêng này ngoài ghét ra thì cũng là cực kỳ ghét, thuận gia thì sống họ đối với vị “đại tiểu thư” này cũng không được tốt. Trước những người giúp việc còn sợ hãi mà câu nể, nhưng khi họ nhận ra bà chủ ngầm đồng ý thì câu nể kia cũng thành một câu chuyện cười để họ tán vui trong giờ nghỉ.

“Mấy giờ rồi mà mày còn muốn ngủ nướng hả? Hay xem mình thành đại tiểu thư rồi?”

“Xuống nhà bếp nảo khoai tây đi.”

‘Vâng.”

Tạ Tĩnh Tuyền ăn một trận quát tháo cuối cùng cũng tỉnh hẳn, em cảm thấy đầu ong ong chóng mặt như hàng trăm con ong bay qua bay lại trong tai, em cắn môi vâng vâng dạ dạ rồi lảo đảo bước xuống giường.

Lúc bước qua phòng Tạ Mỹ Lâm em thấy cô bé như nàng công chúa nằm trên chiếc giường rất lớn, xung quanh đầy ắp những con gấu bông giống như những chàng kỵ sĩ oai hùng bước ra từ cổ tích. Nhìn lại căn phòng nhỏ của mình, chỉ vọn vẹn một chiếc giường bé và một chiếc chăn mỏng…có một nơi để ở cũng tốt rồi, em tự trấn an rồi lại mỉm cười.

Xuống dưới nhà bếp em như thường lệ nhận công việc mà họ giao nếu làm không tốt chờ đợi em là những trận đòn roi, bỏ đói. Những lời chửi mắng thế nhưng lại là hình phạt nhẹ nhất mà họ đối xử với em. Dù sao khi họ nói mệt cũng sẽ nghỉ, em nghe nhiều cũng thành quen.

Hôm nay là thứ bảy, Tạ Mỹ Lâm không cần đi học nên cô bé mãi tới 8 giờ mới chịu dậy. Triệu Kim Lan cưng chiều bế cô xuống giường, chọn bộ váy công chúa thật xinh đẹp cho con mình.

“Mẹ, chút nữa bạn của A Lâm sẽ đến chơi. A Lâm đã khoe với bạn A Lâm có chị gái, các bạn đều rất ngưỡng mộ.”

Triệu Kim Lan nghe vậy sắc mặt có chút biến đổi, dù bà không vui cũng không thể trách con gái cưng của mình, bà phất tay bảo người hầu gọi Tạ Tĩnh Tuyền lên.

Tạ Tĩnh Tuyền đang chùi nhà vệ sinh, được bà Tạ gọi đến khuôn mặt nhỏ không dấu được sợ hãi, em nép người theo sau người hầu bước đến trước mặt bà.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt bà Triệu ngoài chán ghét còn có thêm vài phần kinh ngạc; đứa con riêng này thế mà giống chồng bà đến tám chín phần. Nghĩ tới việc con nhỏ này thế mà sinh ra trước A Lâm, dù biết chồng bà bị hãm hại nhưng bà vẫn ghen ghét nồng đậm. Tĩnh Tuyền cũng cảm nhận được ánh mắt đánh giá và bài xích của người đối diện, đôi tay bấu chặt vào nhau cố trấn an bản thân mình.

Triệu Kim Lan nhìn sang người giúp việc, cất giọng. “Đi chọn cho con bé bộ quần áo đẹp chút. Tí bạn của A Lâm đến chơi, chú ý cách hành xử.”

“Vâng.”

Người kia thoáng kinh ngạc, lòng thầm suy đoán bà chủ lẽ nào nghĩ thông suốt nên muốn đối xử tốt với đứa con riêng này? Khi nghe tiếp vế hai bà ta nhanh chóng gạt bỏ lối suy nghĩ đó.

Tạ Tĩnh Tuyền nhận lấy chiếc đầm từ tay dì giúp việc, động tác nhanh nhẹn thay đi bộ đồ cũ rách trên người. Nhớ tới 1 tháng trước, họ cũng cho em mặc một bộ váy rất đẹp, người gọi là ba ngày thường xa lánh ấy vậy mà cười ôn nhu bế em lên tay. Lúc ấy em rất bỡ ngờ, còn thầm mơ tưởng một mái ấm gia đình thực thụ.

Chờ khi những ống kính chìa về Tạ TĩnhTuyền xoay đi, đám đông tản hết Tạ Kiến Thành chưa đến 1s buông Tĩnh Tuyền xuống. Ông cởi bỏ áo vest trên người ra, lạnh lùng ném nó vào thùng rác bên cạnh.

Tạ Tĩnh Tuyền ngơ ngác nhìn một chuỗi hành động lưu loát kia, chờ đến khi em phản ứng lại khuôn mặt nhỏ đã phủ đầy nước mắt.

Nhớ lúc bé, Tĩnh Tuyền rất thích nghịch quạt. Có lần em bỏ ngón tay vào cánh quạt đang quay, cứ vậy bị đứt một miếng thịt ngay đầu ngón, máu chảy rất nhiều. Lúc ấy em đau lắm, khóc cũng rất to.

Nhìn lại tình cảnh hiện giờ, rõ ràng em không bị trầy xước, máu cũng không chảy cũng không ầm ĩ mà tại sao nó lại đau thế này?

Dần dần Tĩnh Tuyền tập học cách quan sát sắc mặt người khác. Biết Tạ Kiến Thành chán ghét mình, em cũng yên phận lánh mặt đi. Còn Triệu Kim Lan không phải ghét khuôn mặt này của em sao? Em cũng không ngại làm xấu nó.

“A Lâm chúng tớ tới rồi đây.”

“Tới đây, tới đây…”

Tiếng nói dưới tầng vọng lên cắt đi mạch suy nghĩ trong đầu Tĩnh Tuyền. Em nhìn xuống dưới, thấy các bạn vây quanh Tạ Mỹ Lâm khen chiếc váy trên người cô bé. Tạ Mỹ Lâm cũng thích chí, xoay xoay vài vòng. Như chợt nhớ ra điều gì, ngước mắt nhìn lên trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Tĩnh Tuyền. Hai người đều thoáng kinh ngạc.

“Chị xuống đây em giới thiệu các bạn với chị.”

Tạ Mỹ Lâm vẫy vẫy tay. Nhóm bạn cũng theo ánh mắt bé mà nhìn lên, chỉ thấy một cô bé gầy yếu, làn da hơi đen, mái tóc xơ xác nhìn tổng thể là một chữ xấu.

“A Lâm, chị của cậu xấu quá đi.”

Một bé nam bất mãn nói. Lúc đầu nghe A Lâm khoe có chị gái, còn luôn miệng bảo chị gái nhìn giống chú Tạ. Cậu bé rất hứng thú, còn từ khuôn mặt Tạ Kiến Thành tưởng tượng ra khuôn mặt chị ấy phải như tiểu tiên nữ.

Hay như chị gái hàng xóm nhà cậu bé tuy không đẹp như tiên nữ, cũng sẽ trắng trẻo mập mạp. Người lớn trong nhà bảo đứa trẻ mập mạp mới đẹp, vậy người chị trước mắt này cũng xấu quá đi.

Những đứa bé khác cũng gật đầu phụ hoạ. Dù không nói thẳng ra như Đoàn Hải, nhưng từ biểu cảm của chúng cũng biết chúng đối với người chị gái này có mấy phần ghét bỏ.

Tĩnh Tuyền rũ mi mắt, dù tự trấn an bản thân nhưng không thể phụ nhận những lời nói kia có đòn sát thương rất cao.

Nhìn thấy Tạ Mỹ Lâm chạy lại mình, Tĩnh Tuyền nhanh chóng thu hồi sự chua xót mỉm cười bước đến.

“Chào các bạn, mình là chị của A Lâm.”

Mỹ Lâm vô tư chạy lại nắm lấy tay của Tĩnh Tuyền, kéo em lại với đám bạn.

“Đây là chị gái mình. Chị ấy rất đáng thương, bị ba mẹ vứt bỏ. Sau được ba mình siêu siêu tốt bụng nhận nuôi đó.”

“Thì ra là trẻ mồ côi, vậy chị cậu cũng đáng thương quá đi.”

Tĩnh Tuyền cúi đầu, mi mắt run run. Lời nói của Tạ Mỹ Lâm đã chạm đến điểm cực hạn mà em đang chống chịu. Em vung tay, hất cánh tay Mỹ Lâm ra. Vốn là cảm xúc bộc phát nhất thời, nhưng khi em hoàn hồn đã thấy Tạ Mỹ Lâm ngã xuống mà ở cửa Tạ Kiến Thành đang bước vào, chứng kiến toàn bộ quá trình vừa xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net