Chương 1: Ngươi năm nay bao nhiêu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hưởng: "Con không thể thành thân với phái nữ, thưa mẫu thân."

Mẫu thân: "Đừng đùa nữa Tại Hưởng, mai chúng ta phải sang nhà gái. Mẫn Mễ Liên cô ấy rất đẹp, lại còn là con gái trưởng của Mẫn Gia. Gả cho con rồi thì nhà ta còn có nơi mà nhờ cậy."

Tại Hưởng: "Nhờ vả? Nhờ vả gì chứ? Kim Gia chúng ta còn chưa đủ giàu sao? Con cũng nói rằng không thể cùng phái nữ, mẫu thân không nghe sao?"

Mẫu thân: "Con im miệng! Chính vì biết khuynh hướng của con từ ngày nhỏ đã có chút khác người. Ta mới sắp xếp hôn lễ này từ mấy năm trước cho con. Thích đàn ông là sao? Con là thứ nam nhưng anh con đã mất. Nhà ta mới coi con như trưởng nam mà đồng ý gả cho con. Cho nên... con... haizz.. đừng nói nữa!"

Tại Hưởng kiên nhẫn nghe hết, sau đó quay người, lặng lẽ trút một tiếng thở dài. Lạnh lùng bỏ đi.

Hắn thực sự không thể hiểu.

Hôm sau, vừa sáng tinh mơ, Kim Gia đã chuẩn bị xuất phát. Cả đoàn ai nấy đều phấn khởi, chỉ có Kim Tại Hưởng và Phác Trí Mẫn - cặp bạn thân từ nhỏ là mang vẻ mặt u ám suốt đoạn đường. Phác công tử nhà ta biết chứ, Kim Tại Hưởng ngày trước đã định sẵn trong lòng đời này chỉ có cậu con trai "ăn mặc bình dân ngày nhỏ thường chơi cùng anh và Trí Mẫn." Tên gì ấy nhie? Nhớ rồi, cậu không xưng tên, chỉ bảo hai người cứ gọi cậu là...

"Tiểu Min"

Giọng của Tại Hưởng cắt đứt suy nghĩ trong đầu Phác Trí Mẫn. Hai người nhìn nhau rồi cười. Mỗi lần nhắc đến cậu bé này, cả hai đều không thể không vui.



Mẫn Gia, đây rồi. Kim Tại Hưởng thật sự muốn làm kẻ hèn mà bỏ trốn, trốn đến nơi chỉ có hắn, Trí Mẫn và tiểu Min cùng nhau vui vẻ như ngày xưa.

Nhớ quá!

"Xoạch" một cái, cửa phòng mở ra. A! Thiên kim tiểu thư của Mẫn Gia tới rồi!

Nhưng một giọng nam vang lên:

"Thất lễ rồi ạ! Tôi là con thứ của Mẫn Gia: Mẫn Doãn Kì. Xin được phép dẫn mọi người đến chỗ Mẫn tiểu thư."

Gì thế này? Ông đây có gay cũng muốn thấy mặt công chúa xinh đẹp đó nhé! Sao lại đổi thành tên con trai thứ này? Thấy Phác Trí Mẫn từ nãy đến giờ cứ ngẩn ngơ trước người đó, Tại Hưởng thuận mắt nhìn lên xem dung nhan.

Không tồi chút nào!

Da trắng, tay chân thon gọn. Cơ thể mềm mại toả ra chung quanh thứ hương bạc hà dịu nhẹ, tạo cảm giác thoải mái và an toàn. Khuôn mặt lại có chút trẻ con, trông rất đáng yêu, đôi môi đỏ mọng không cần son phấn này quả là một kiệt tác. Tại Hưởng âm thầm nhìn chằm chằm vào mặt người ta. Âm thầm cảm thán không ngớt.

Sau khi đứng lên theo bước người kia. Trí Mẫn nhích đến gần Tại Hưởng, nói nhỏ:

Trí Mẫn: "Tại Hưởng! Đệ có thấy Mẫn Doãn Kì này trông rất quen không? Ta cứ thấy cậu ấy giống tiểu Min."

Tại Hưởng: "Không thể nào! Tiểu Min của chúng ta rất bình dân. Đây là người thuộc Mẫn Gia - tầng lớp cao quý. Đương nhiên không có chuyện lại chịu hạ mình chạy theo băng vết thương cho chúng ta như ngày xưa."

Trí Mẫn: "Cũng có lí"

Tại Hưởng vỗ nhẹ lên vai bạn mình: "Nghĩ nhiều rồi."

Trí Mẫn gật gật đầu. Song ánh mắt vẫn không tự chủ được nhắm vào Mẫn Doãn Kì lúc này đang ngồi một góc trong phòng, bó gối đọc sách chờ tiểu thư đến. Hình ảnh này hệt như lúc tiểu Min ngồi bó gối quạt bánh cho hắn và Tại Hưởng ăn. Phác Trí Mẫn ngứa ngáy hết cả ruột gan, đứng phắt dậy tiến đến chỗ Doãn Kì làm thân.

Trí Mẫn: "Rất vui được gặp Mẫn công tử. Có thể cho ta làm thân được chứ?"

Doãn Kì: "Cũng được."

Trí Mẫn cười một cái, giới thiệu: "Ta là con trai thứ của Phác Gia - Phác Trí Mẫn."

Doãn Kì gật đầu, nhất thời không biết nói gì thêm, cứng nhắc hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi."

Rất may Trí Mẫn không phải là người hay phán xét, hắn vẫn rất vui vẻ trả lời: "Hai mươi sáu!"

Doãn Kì: "Haha! Ta hai mươi tám rồi, vậy đệ phải gọi ta là huynh đấy!"

Trí Mẫn: "Đệ cũng không ngờ tới tuổi thật của huynh, cứ tưởng phải nhỏ hơn đệ một, hai tuổi."

Doãn Kì lắc đầu cười khổ: "Chưa có ai lần đầu gặp ta mà chào hỏi ta như bậc trên cả, aizo! Cái mặt này cũng mệt lắm chứ!"

Cả hai từ chuyện tuổi tác đã có thể cùng nhau trò chuyện rất thân. Kim Tại Hưởng thấy thế cũng muốn được nhập hội, nhưng hành động lại đi ngược. Hắn lấy cớ ngồi nhiều tê chân mà xin phép ra ngoài dạo dạo. Phác Trí Mẫn và Mẫn Doãn Kì thấy vậy liền ra ngoài theo Kim Tại Hưởng.

Tại Hưởng đang đứng cạnh hồ bạch liên hoa. Trông có vẻ mệt mỏi. Bỗng từ sau lưng có cảm giác bị chọt chọt vào vai, hắn hơi cảnh giác xoay người lại.

Hù!

Gì thế này? Mặt nạ quỷ à? Nhớ ngày xưa hắn sợ thứ này lắm, giờ thì hết rồi nhé!

Lớp mặt nạ được kéo xuống, lộ ra một nụ cười quen thuộc đến độ làm tim Tại Hưởng thoáng nhức nhối.

Doãn Kì chìa mặt nạ quỷ về phía hắn rồi nói: "Chào! Kim Tại Hưởng. Đệ có muốn chơi với bọn ta không?"

Tại Hưởng nghiêm mặt: "Mẫn Doãn Kì ngươi năm nay bao nhiêu mà xưng hô như thế?"

Trí Mẫn nhanh nhẹn chen miệng vào: "Dạ bẩm! Người ta đã hai tám cái xuân xanh rồi thưa công tử!"

Tại Hưởng nghe xong mặt cứ ngơ ra làm cả hai cười đau bụng. Mãi một lúc mới ngưng lại được.

Tại Hưởng thật muốn tự tay đào một cái hố rồi nhảy xuống.

Tại Hưởng: "Ồ, ra là đệ sai rồi, thành thật xin lỗi huynh." _ hắn vừa gãi gãi sống mũi vừa lí nhí nói.

Doãn Kì: "Không sao, không sao! Nghe nói yến tiệc sắp bắt đầu, một chốc nữa ba chúng ta cùng đi"

Trí Mẫn và Tại Hưởng không hẹn mà đồng thanh trả lời:

"Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net