Hồi 15: Lưu Ngọc các

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mây đen trút mực chưa nhòa núi. Mưa trắng gieo châu nhảy bộn thuyền..."

=============================

Bên ghế, Giang thị thị thấy Lý thị đang ngẩn người thì trong lòng cười to. Vị tứ tiểu thư này cũng không phải dễ bắt nạt. Chẳng những nhận con thừa tự thất bại mà còn rước thêm cho con mình một mối họa cực to. Giang thị chỉ cười giễu cợt:

"Tỷ tỷ à, chúc mừng tỷ có thêm một tiểu thư tài hoa."

Nghe nói chúng chỗ đau, Lý thị hận vô cùng. Còn tưởng nó bị hủy dung, rước về phủ cũng chẳng ngóc đầu lên được vậy mà...Hừ, Hà ma ma làm việc thế nào mà không báo cho mình! Nghĩ đến đây bà ta mới nhớ nãy giờ tứ tiểu thư đã về mà Hà ma ma còn chưa thấy vào cửa. Bắt đầu có dự cảm không lành chạy dọc sống lưng.

Nhìn lên phía Độc Cô Thanh đang ngồi im nãy giờ, tưởng chừng vô hại nhưng xung quanh lại tỏa ra lệ khí bức người, con ngươi sâu hun hút như giếng cổ khẽ dao động lại làm người ta như rơi vào một hố đen đầy những cái bẫy kinh khủng. Hậu họa này, nhất quyết phải trảm thảo trừ căn!

(Trảm thảo trừ căn: diệt cỏ tận gốc)

Ngược lại, Độc Cô Trung thập phần vui mừng. Một thứ nữ dung mạo đoan trang còn hơn một thứ nữ bị hủy dung, vẫn có thể làm thiếp cho các vương gia quý tộc. Sau khi ra khỏi Tây viện, ông cho Lý Toàn dẫn ba mẹ con về chỗ ở.

Tất nhiên, y như kiếp trước, là một nơi sâu hun hút trong rừng trúc.

Đến Lưu Ngọc Các, Độc Cô Trung nhất thời xấu hổ vô cùng, vốn nghĩ là Lý thị an bài một nơi hơi vắng vẻ chút thôi, ai ngờ lại là thế này.

Ngoài viện cỏ dại mọc đầy, trong viện mặc dù nhiều phòng, nhưng chỗ nào cũng đầy mạng nhện, trừ mấy cái giường thì không còn vật gì khác, bụi đống thành lớp dầy, vừa nhìn đã biết là một cái viện bỏ phế, không ai dọn dẹp.

Thấy vẻ mặt thất vọng của nhi tử và vẻ mặt hờ hững của Vân thị, Độc Cô Trung cảm thấy mất hết thể diện, giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi. Chỉ phân phó Lý Toàn đi Tây viện điều mấy gã sai vặt và nha hoàn tới dọn dẹp.

Nhìn Độc Cô Trung đi xa, nhớ tới hôn thư đã bị Trịnh lão phu nhân thiêu hủy, Độc Cô Thanh nhìn Vân thị khẽ cười nói:"Thật là không uổng công."

Vân thị nghe vậy, trong lòng chua xót, mình lớn thế này, lại phải nhờ nữ nhi tính toán giùm, thật là quá vô dụng.

Nhờ Lý Toàn đưa tới mấy gã sai vặt và nha hoàn nhanh nhẹn, tiểu viện rực rỡ hẳn lên. Mà bên kia, Độc Cô Trung về viện của Lý thị, thấy sự xa hoa ở đây lại so với tiểu viện rách nát kia, tức giận mắng Lý thị một hơi ngay trước mặt nha hoàn và ma ma, làm Lý thị giận tới mức trợn mắt.

(Chichi: Ai ngược ta ta ngược lại ngay lập tức)

Chớp mắt hai tháng đã qua, Lưu Ngọc Các rất yên tĩnh.

Vì chuyện thiếu chút nữa mất đi Độc Cô Thiên Phong, Vân thị dần dần không còn sùng bái trượng phu như trước, thêm vài phần xa cách ít đi vài phần thân thiết. Đối với sự lạnh nhạt của Vân thị, Độc Cô Trung chỉ cho là vì chuyện của Thiên Phong, ngẫu nhiên ngồi chốc lát, đã bị tiểu nha hoàn của Giang thị mời đi.

Sự xuất hiện của mẫu tử Vân thị, làm Giang thị rất sợ hãi mình và nhi tử Độc Cô Như Long bị đoạt mất sủng ái. Thế nên bắt bọn nha hoàn nghĩ hết biện pháp giữ Độc Cô Trùng ở lại viện của mình. Để Như Lòng biểu hiện nhiều hơn trước mặt tổ mẫu và phụ thân. Với việc Vận thị còn giữ lại hôn thư, Giang thị gièm pha là nhìn bên ngoài thì tưởng thâm tình, nhưng thực chất là lấy hôn thư để uy hiếp. Dần dần, chút áy náy vừa mới dâng lên của Độc Cô Trung cũng biết mất không thấy tăm hơi.

(Chichi: Có ngày ta cho bà biết tay, bây giờ phải xử lí bà Lý thị với hai đứa con gái đã.)

Trịnh lão phu nhân chưa từng quên việc đã hứa với Giang thị, chỉ là nếu nâng đỡ Giang thị lên, thì phải chèn ép Lý thị, mà Lý thị dù sao cũng còn có một vị đại ca là tướng quân, thế nên ít nhiều vẫn còn cố kỵ, đành cho Giang thị đợi thêm ít lâu nữa.

Mà Lý thị bởi vì chuyện ngày đó giận muốn điên, thêm Hà ma ma chưa về ở một bên khích bác. Hận sao không tống được mẫu tử Vân thị về Phàn Thành lại. Tiền tiêu mỗi tháng đều lấy lý do là kinh phí trong phủ eo hẹp, kéo mãi không phát. Dưới sự răn dạy của mấy ma ma tâm phúc bên người Lý thị, giờ nha hoàn ma ma trong các viện đều xem Lưu Ngọc Các là 'cấm địa'

Các viện khác thấy vậy, đều chờ xem kịch vui. Chỉ là qua hai tháng, vốn nên túng quẫn thì Vân thị sắc mặt vẫn hồng hào, đều đặn mang nhi tử và nữ nhi đếnTừ Phúc Đường thỉnh an lão phu nhân. Thỉnh thoảng có chút quà gọi là hiếu kính lão phu nhân, làm lão phu nhân cũng coi trọng thêm mấy phần.

Trong Từ Phúc Đường ở Tây viện, Thất ma ma, đi theo lão phu nhân đã lâu, dâng một cái áo ấm, thêu một trăm chữ 'thọ', viền lông cáo lên cho Trịnh lão phu nhân, trong mắt tràn đầy thán phục.

"Lão phu nhân, trắc phu nhân và tứ tiểu thư thật là có lòng! Mấy ngày trước, nô tỳ vô tình nói trời đang lạnh dần, hôm nay liền tặng cái áo này. Đây chính là sản phẩm của Cẩm Ngọc Phường đấy ạ, rất xa xỉ." Hôm nay, lúc nhận cái áo, tứ tiểu thư đã thưởng cho 100 lượng, đây chính là nửa năm tiền lương của mình rồi. Ra tay rộng rãi như vậy, bất quá cũng là mong mình nói mấy lời hay với lão phu nhân mà thôi, thân là tâm phúc bên cạnh lão phu nhân chút chuyện nhỏ này vẫn làm được.

(Chichi: Có ai nhớ cửa hàng vải Cẩm Ngọc cửa Độc Cô Thanh (hay Kim Ngưu cũng được) khang trang lại không? Còn hai cửa hàng nữa đó, có ai nhớ không? Sau này nó còn được nhắc đến dài dài.)

Trịnh thị nghe vậy, vuốt ve cái áo lông cáo trước mắt, trông bộ cũng vui vẻ.

"Cũng là đứa hiểu chuyện", các viện trong phủ này tuy nói cũng có chút hiếu kính, nhưng đều vào thời điểm cuối năm. Còn bình thường lúc đến thỉnh an mình, đứa nào không khóc lóc kể lể là túng quẫn. Trịnh thị đều nhớ kỹ!

Lúc trước nghe nói, tiền tiêu hằng tháng Lý thị không cho Lưu Ngọc Các, thế nhưng có tiền mua cái này, Trịnh thị thấy tỷ đệ Độc Cô Thanh xem ra cũng không tầm thường, tương lai không chừng có tiền đồ, liền kêu Thất ma ma lấy 100 lượng đưa qua. Nhưng qua hôm sau, lúc mẫu tử hai người tới thỉnh an, đã trả lại, còn tặng thêm một vòng tay phỉ thúy. Nói là Độc Cô Thanh bán cửa tiệm ở Phàn Thành đi, sau khi mua hai cái tiệm khác ở kinh thành, thì còn dư lại chút đỉnh nên hiếu kính với tổ mẫu. Ý này hiển nhiên là muốn lão phu nhân chấp thuận cho Độc Cô Thanh kinh doanh cửa tiệm rồi.

(Chichi: Ố dè, có thu nhập!)

============================

Bye, chap này ra hơi chậm. Xin lỗi nhá



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#codai #nguoc