23. Châm chước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địch Phi Thanh nhận lại Hồ Ly Tinh địu nó lên lưng thắt dây rồi nói với Địch Mẫn " Hoàng Tĩnh gặp chuyện rồi, Phương Tiểu Bảo giết hắn" Lý Liên Hoa vừa gọi điện báo với hắn như thế.

Địch Mẫn nghe nói cháu họ cưng nhà mình gặp chuyện hơi nhíu mày rồi lạnh lùng nói "Cho 24 giờ, liệu mà đi đầu thú" Vương Khánh Đức và Hoàng Tuyền làm việc rất kín kẽ, thông qua lời khai của Tiêu Tử Khâm cùng Vân Bỉ Khâu chẳng thể áp tội họ, Thiện Cô Đao có đội ngũ luật sư hùng hậu, cùng lắm là đi vài năm, để xử lý được họ Vương và họ Hoàng phải có người mối giới, đi lại khắp nơi không ai nghi ngờ, phạm tội cũng không bị phạt đương nhiên là tên điên Hoàng Tĩnh.

Phương Đa Bệnh giết Hoàng Tĩnh là trực tiếp phá đi công sức ẩn mình của Lý Tương Hiển, Lý Tương Di và toàn bộ kế hoạch thay máu của cả ngành, không xử lý Phương Đa Bệnh không được.

"Anh vẫn như thế" Địch Phi Thanh nhanh chóng leo lên xe đến khu phim trường.

....

Phim trường

Quan Hà Mộng đứng bên ngoài đi qua lại đợi chờ Địch Phi Thanh, mọi nhân viên không liên quan đã được đưa về, những người khẳng định đã tiếp xúc với Hoàng Tĩnh đều được đưa vào một lều do Lý Liên Hoa và vệ sỹ nhà họ Phương trông coi.

"Thi thể của Hoàng Tĩnh ở phòng nào" Địch Phi Thanh hỏi Quan Hà Mộng, loại người đó không bỏ tủ lạnh sẽ rữa đến không ngửi nổi.

"Không thấy thi thể" Quan Hà Mộng đáp lời Địch Phi Thanh, nếu có thì người tới là cảnh sát mà không phải bảo vệ nhà họ Phương đâu. Địch Phi Thanh nghe thế hơi day trán, không thấy thi thể nghĩa là thằng khốn đó chưa chắc đã chết, sao phí thế "Anh cố gắng đừng để thông tin nào lọt ra ngoài, tôi vào với Liên Hoa đã".

...

"Ăn kẹo không" Lý Liên Hoa ngậm một cục kẹo trong miệng mấy cục còn lại giơ ra với mọi người xung quanh, Phương Tiểu Bảo lấy một viên, Giác Lệ Tiếu lấy viên thứ hai, Thiện Cô Đao thì không, Nguyệt Nha và Ngọc Lâm vẫn còn bàng hoàng sau khung cảnh được chứng kiến ở phòng Phương Đa Bệnh cũng từ chối kẹo.

Địch Phi Thanh từ bên ngoài bước vào thấy cảnh này nhanh chóng đi lại lấy hết số kẹo trong tay Lý Liên Hoa, kẹo ngon thế này phải đút túi ăn dần mới được, Hồ Ly Tinh đi theo chân hắn chạy quanh chân Lý Liên Hoa rồi hướng về phía Giác Lệ Tiêu vẫy đuôi, cô cúi xuống xoa đầu nó vài cái, khung cảnh hòa hợp vô cùng.

"Đủ người rồi, các vị đã bình tĩnh chưa, thuật lại cho tôi một lần nhé, từ ngài Thiện đi" Lý Liên Hoa hỏi Thiện Cô Đao, từ nãy đến giờ hắn ta nhìn điện thoại liên tục, chắc chắn đang đánh trống bỏi trong lòng, không hỏi giờ này lát nữa ông ta sẽ chẳng nhớ được gì.

Thiện Cô Đao nhìn những người xung quanh cuối cùng cũng mở miệng "Sáng nay Hoàng Tĩnh gặp cậu Phương ở tang lễ, thấy hợp ý nên muốn tôi đưa đến xem cậu Phương diễn, sau đó anh ta tự đi tìm cậu Phương", thủ đoạn của Hoàng Tĩnh chỉ có một, dùng nước hoa trên cơ thể làm người ta mất ý thức, hoặc đánh ngất người rồi hành sự.

Thiện Cô Đao nói xong, Giác Lệ Tiêu tiếp lời "Tôi không quen anh ta, vì giới thiệu là bạn anh Thiện muốn đến xem phim trường, có chào hỏi vài câu thôi, tôi cũng không đưa trà sữa cho anh ta mang về cho Phương Tiểu Bảo".

"Trà sữa là tôi đưa" Ngọc Lâm giơ tay "Anh ta nói là bạn của Đa Bệnh, hỏi tôi khu lều của Phương Đa Bệnh, tẩy trang xong Đa Bệnh nói với tôi muốn ở một mình, tôi nhờ anh ta đưa trà"

Nguyệt Nha tiếp lời Ngọc Lâm "Là tôi nhờ chị Lâm đưa trà cho Thiếu gia, phu nhân gửi đồ đến nên tôi đi lấy" đây là lần đầu Phương Đa Bệnh đi quay đêm, lại quay thời gian dài, Hà Hiểu Tuệ gửi đến cả một xe bán tải đồ đạc, những vệ sỹ bảo vệ bên ngoài cũng là người đi theo để chuyển đồ để tránh làm phiền nhân viên đoàn phim.

Lý Liên Hoa nghe xong lời khai của mọi người gật đầu quay sang Phương Đa Bệnh "Còn cậu thì sao, cậu giết Hoàng Tĩnh như thế nào"

Phương Đa Bệnh đã bình tĩnh hơn cũng biết chuyện này không hợp lý hai mắt bắt đầu ậc nước kể mọi chuyện "Em đạp anh ta ngã ra sàn".

Hai tiếng trước.

Hoàng Tĩnh mang trà đến sau đó cứ ghé sát vào người Phương Đa Bệnh, mùi nước hoa của hắn xộc lên mũi khiến cậu khó chịu, Phương Đa Bệnh cầm hộp trà sữa lên đưa về phía hắn "Anh uống trà không?" uống rồi tránh xa tôi ra đi, hắn cúi xuống nhìn cốc trà sữa đã trống không đang chỉa vào ngực mình cười cười.

"Hết rồi, cậu định mời tôi uống gì" Hoàng Tĩnh kéo hai cốc trà sữa lên "Cậu chọn đi, cốc còn lại tôi uống".

Phương Đa Bệnh chỉ có thể cầm cốc chọc vào uống, thực chất là ngậm cái ống, Hoàng Tĩnh ngồi cạnh cậu uống vào ngụm trà, sau đó lại dựa vào cậu, mùi hương nước hoa càng ngày càng nồng, Phương Đa Bệnh đỡ trán đứng dậy tầm mắt mờ dần.

"Tôi hơi mệt, anh ngồi đây đợi anh Thiện nhé" cậu vịn ghế đi về phía lều nghỉ, hi vọng ở đó có người.

Hoàng Tĩnh ở phía sau kéo Phương Đa Bệnh nửa ôm nửa kéo cậu đi về căn lều gắn biển tên cậu, Hoàng Tĩnh kéo cậu lên giường vuốt ve gương mặt cậu thì thầm "Em ngoan hơn Tương Di nhiều, tôi sẽ để cho em tỉnh táo" Phương Đa Bệnh kéo tay Hoàng Tĩnh cắn mạnh vào cổ tay hắn, máu vương lên đệm giường.

"Cứng đầu" hắn đánh mạnh vào đầu cậu, kéo chân cậu xuống sàn đất, Phương Đa Bệnh dùng hết sức lực đẩy Hoàng Tĩnh ngã ra sau, đầu hắn đập vào cạnh bàn, sau đó, cậu ngất đi, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường cùng vết máu.

Phương Đa Bệnh đi về phía chiếc bàn sắt "Đây, rõ ràng em thấy hắn ngã ngửa ra sau, đụng đầu vào chỗ này.

Lý Tương Di cúi người nhìn cạnh bàn mà Phương Đa Bệnh vừa kể, sạch sẽ không một vệt bụi, ngay cả đèn chiếu cũng không phát hiện ra vết máu, anh cứ thế cúi xuống nhìn chằm chằm cái bàn, khi ngước lên máu chẳng chạy lên não làm anh hơi lảo đảo.

"Tương Di" một người vừa bước vào đỡ lấy anh còn nhanh hơn Địch Phi Thanh đang vươn tay ra, là Kiều Uyển Vãn.

"Để tôi đỡ em ấy" Địch Phi Thanh kéo Tương Di về phía mình nghiêng đầu hỏi Kiều Uyển Vãn "Sao cô lại ở đây" vừa nãy gặp Tiêu Tử Khâm chẳng thấy hắn ta nói gì, chẳng hiểu sao Địch Phi Thanh luôn nghĩ vợ chồng nhà này nguy hiểm, người nào cũng muốn cướp Lý Liên Hoa khỏi hắn.

Kiều Uyền Vãn cúi xuống vuốt đầu Hồ Ly Tinh chữa ngượng "Tôi vừa khai máy phim mới xong, Tử Khâm nhắn tôi sang bên này, anh ấy đang lấy khẩu cung không đến được".

"À" Lý Liên Hoa lại lảo đảo ngã vào lòng Địch Phi Thanh, Kiều Uyển Vãn hơi nâng mắt sau đó vuốt đầu Hồ Ly Tinh không nói gì thêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net