2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tỏi, ớt và thịt băm được xào cho thơm, thêm nước mắm, xì dầu và lá húng quế vào. Cuối cùng là món trứng luộc. Món chính là thịt xào húng quế cổ điển nhất vốn là của Porchay chuyên nấu ăn, Porsche luôn nói rằng chỉ cần ngửi mùi thơm là có thể ăn ba bát cơm lớn.

Nghĩ về người anh trai đã mất tích từ lâu khiến trái tim Porchay đau thắt. Nếu Porsche không tìm thấy cậu khi về đến nhà thì cậu cũng không thể làm gì được, bởi vì Porchay đã thực sự cố gắng bảo vệ ngôi nhà của họ, nhưng một thiếu niên là không thể. Việc nuôi sống bản thân đã khó khăn chứ đừng nói đến chuyện giữ nhà khỏi tay chủ nợ thất bại và không còn cách nào khác là phải trốn về quê để trốn nợ.

Trong nồi còn lại là mứt tự làm của Porchay. Đây là một công thức mới mà cậu đã học được. Porchay dùng thìa nếm thử một chút vị chua ngọt vừa phải. Nghĩ theo hướng tích cực, nếu Porsche thực sự quay trở lại, anh ấy sẽ rất hạnh phúc và ngạc nhiên vì em trai mình đã lớn lên nhiều.

Porchay vui vẻ ngâm nga bài hát của mình và gõ chân theo nhịp.

🎶ละลายหมดแล้ว เวลาที่เรานั้นใกล้กัน
Em như tan chảy mỗi khi chúng ta đến gần nhau

ห้ามไม่ไหว หัวใจฉันเหมือนมันจะ ระเบิด

Chẳng thể cưỡng lại, con tim như muốn nổ tung

ล่องลอยไปแล้ว เธอทำให้ใจฉันเตลิด
Em bay bổng mỗi khi anh khiến con tim em loạn nhịp

ทนไม่ไหว ฉันควรจะพูดทุกความในใจ
Không thể chờ thêm nữa, em nên thổ lộ với anh thôi🎶

"Cậu có chắc là cậu nói đúng những gì cậu đang nói và không hát thành tiếng không?"

Âm thanh đột ngột vang lên khiến Porchay sợ hãi, suýt chút nữa hét lên, vội vàng bịt miệng lại, dù biết thanh niên không nhìn thấy nhưng Porchay không khỏi bĩu môi phàn nàn:

"K'Kim, cậu lại làm tôi sợ rồi. Cậu đi như mèo mà không gây ra tiếng động à?"

Porchay thực sự muốn biết làm thế nào mà Kim, người rõ ràng là bị mù, lại có thể lẻn đến phía sau cậu mọi lúc.

Thanh niên bịt vải che mắt nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói:

“Có lẽ là do cậu quá tập trung vào việc không hát lạc nhịp chăng?”

“K’Kim!”

Kim là một người tốt. Ngoài việc đã chĩa súng vào cậu khi họ gặp nhau lần đầu, Kim không chỉ cứu Porchay khỏi bẫy mà còn để cậu ở lại nhà mình.

Chà, chính Porchay là người nhất quyết ở lại. Làm thế nào mà một người mù có thể sống một mình ở quê? Ngay cả khi Kim nhất quyết không cần sự giúp đỡ của Porchay thì Porchay vẫn phải tìm mọi cách để chứng minh giá trị của mình. Đã gần hai tuần kể từ khi Chay ở lại nhà Kim thành công. Nấu ăn là một trong số đó, và họ trở nên thân thiết hơn khi dành nhiều thời gian bên nhau hơn.

Đặt đồ ăn và cốc uống nước ở những vị trí cố định đối với Kim là một sự chu đáo nho nhỏ mà Porchay chưa bao giờ nói ra, nhưng hôm nay Kim dường như cũng không vội ăn mà thản nhiên dùng một tay đảo cơm, tay kia hướng về phía Porchay.

Dù biết Kim thực sự không thể nhìn thấy nhưng Porchay vẫn rất khó chịu với nụ cười của anh ta, Chay đặt chiếc thìa xuống và giận dữ nói: “Cứ nói đi, muốn nói gì thì nói đi.”

Kim mỉm cười đáp: "Cậu có chắc chắn muốn tôi nói không? Tôi tưởng cậu thích ca hát hơn."

“K’Kim!!!”

Porchay hét lên và phản kháng rất lớn, nhưng càng hét to thì Kim càng cười lớn. Porchay tỏ ra tức giận nhưng không giấu được nụ cười nhẹ trên môi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net