Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy nay tôi ngồi với Minh Quân và được nó giảng đi giảng lại toán , nhưng tôi thấy mình vẫn ' hơi' ngu ngơ.

   Kiểu, cũng hiểu vấn đề mà vẫn không hiểu vấn đề

   Được cái tính bạn tốt nên ngồi kiên nhẫn giảng đi giảng lại cho tôi nghe .

   Đây có lẽ là điều tốt mà chỉ có bạn cùng bàn mang tên Minh Quân mới có

   __

 

  Giờ mới có hơn 8 giờ tối của ngày thứ 7 , tôi có một chấp niệm to lớn là:

  ' Không bao giờ học vào ngày này ' để có thể có được một ngày thứ 7 đúng nghĩa

   Mà nếu có việc gì cần học gấp thì chờ qua 12 giờ đêm mới được phép học vì đã qua ngày mới

  Biết sao giờ, nó ăn sâu vào tủy rồi , bỏ cũng khó nữa là

  Vì đói và chẳng có việc làm nên tôi lê bước xuống nhà tìm đồ ăn .

  Và..

   Quao!

   Hình ảnh người con trai 3 mét 70 bẻ đôi đang ngồi trong nhà tôi học bài.

  Đang loay hoay vì không hiểu chuyện gì thì tiếng mẹ  nói vọng từ trong bếp ra:

_" Quân nghỉ đi nhé con, chơi đã tí học sau cùng được. Chưa gấp lắm đâu'

  À, mẹ yêu tôi bồi bổ bạn cùng bàn của tôi thi học sinh giỏi và rất rất rất có kì vọng muốn nó lấy luôn giải nhất thành phố .

  Nó ngồi đọc gì gì đó mà tôi không biết, nghe mẹ tôi nói thì nó đáp dõng dạc:

_" Vâng ạ!"

   Thằng này theo kiểu good trước mặt thầy cô , bố mẹ , cô , gì chú bác,.. nói chung là good trước mặt phụ huynh . Còn với bạn bè thì đ** khác gì một thằng bad boy .

  Anh ta đẹp trai nhưng mở miệng là vi phạm pháp luật

  Tôi bỏ qua lời điều khiển từ não bảo không được tò mò đi sang nó . Nhưng chân lại chẳng theo não mà cứ thế tiến lại xem nó đọc gì

Cuộc đời! Đến gần mới biết..

  Cmn, nó chơi game chứ đọc sách cái đ** gì!

  Bóng của tôi đen nên trải dài phủ hết người nó, có lẽ ánh sáng tự nhiên tối nên nó ngẩng đầu lên nhìn

Hai chúng tôi, bốn mắt chạm nhau

...

  Ai mà ngờ hành động tiếp theo của nó lại là cúi đầu xuống chơi game tiếp

  Wtf?

  Thấy bạn cùng bàn kiêm bạn thân mà chả có lời hay ý ngọt nào, thậm chí lời chào còn chẳng có là như thế nào?

   Lần này tôi chẳng thèm để ý nó nữa, chạy lon ton vòng qua bàn học nó đang ngồi , ngồi mặt đối mặt với nó như hai thằng đàn ông chính trực.

   _" Sao không ngồi với tao?"

  Quân còn chẳng thèm nhìn tôi mà hỏi , giọng điệu không vui thì phải

   Ừ, đcm . Mắc gì tao phải ngồi với mày?

  Nghĩ là thế, nhưng tôi vẫn trả lời đàng hoàng là hai chữ :

_"Không thích"

   Không là bay con răng cửa lúc nào không hay . Đây gọi là hành động ăn miếng trả miếng , đạo lí mà nhà tư tưởng Minh Quân từng dạy tôi .

  Lúc nó chơi xong thì nó ném ngay con  14 pro max của mình xuống bàn
mà không thương tiếc .

Tại bạn giàu nên bạn có quyền.

   Quân dựa người vào ghế, dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm tôi

Con mẹ , ánh mắt nó cứ như là đang nhìn xem tôi nghĩ gì và xem xét tâm tư vô ( số ) tội của tôi có những gì.

  Mặc dù là tôi chẳng nghĩ xấu gì nó . Có một ' ít ' nho nhỏ đáng yêu thôi chứ mấy

  Tôi ngồi mà rợn kinh khủng, muốn dùng thứ gì đó để tôi không thể nào nhìn thấy ánh mắt nó

Suy nghĩ một hồi , lục tìm trong trí tưởng tượng xem có những vật gì có thể đáp ứng nhu cầu của tôi thì từ đâu bay ra  một vật đáp ứng tiêu chuẩn mà tôi đang tìm kiếm.

Điện thoại!

  Đây là thứ tôi nghĩ đến khi thấy con 14 pro max nó vừa ném hồi nãy .

Nhưng mà..

  Người tính đâu bằng trời  sắp xếp!

Đcm, điện thoại hết pin và đang sạc trên phòng

Con mẹ thật, hoạn nạn mà chẳng thấy có gì cứu giúp được

  Tôi thấy quyển sách hồi nãy Minh Quân cầm nên nhoài người lên lấy.

Ai ngờ nó còn nhanh tay hơn tôi,  cầm được sách thì đưa  lên cao  phòng trường hợp tôi lấy được

Lúc tôi ổn định lại là lúc Quân hỏi tôi:

_" Làm sao thế?"

Vì cuộc đời tôi né sang chuyện khác tránh nó biết

_" Kiểu hôm nay muốn đọc sách ý! Định làm người tri thức một hôm , bạn không cho thì thôi vậy "

Tin không?

Tin thế đ** nào được, nhìn là thấy đ** ổn rồi

  Tôi tưởng nó sẽ cất ánh mắt của nó .

Thế mà nó vẫn ngồi y nguyên như bồ tát sống

  Vì bất mãn tôi phải hỏi  :

_" Mẹ , nhìn  đ** gì? "

  Quân chống cằm, mắt vẫn không rời tôi , đáp :

_" Nhìn ánh sáng của đời mình không được à?"

Ựa , miệng tôi giật mạnh

Câu này nghe quen vãi

  Nói với em người yêu cũ nào ấy , cái thời còn trẻ trâu hẹn hò ở lớp hay là cái lúc đang hẹn hò ở net nhỉ ?

  Mà hình như nó cũng nói với em gái nào lớp 10 rồi ấy thì phải

  Thằng này nhiều người yêu cũ quá, tôi nhớ không có hết

   Tôi lấy quyển sách từ tay Quân và lật ra để đọc , còn chẳng nhìn nó lấy một cái , đáp:

_" Không đấy" .

 
  Vừa đúng lúc mẹ tôi đi từ bếp ra, trên tay là một đĩa hoa quả

Tôi gọi :" Mẹ " rõ to, ấy thế mà chỉ nhìn tôi một cái rồi đẩy đĩa hoa quả về phía Quân nói :

  _" Ăn đi con"

Ặc, rồi ai mới là con của mẹ đây ?

  À, chỉ có học sinh giỏi hóa với toán cấp thành phố mới là con của mẹ thôi , còn đứa chuyên sử thì là đứa mẹ nhặt ở bãi rác

  Quân dạ dạ, vâng vâng rồi ngước nhìn tôi .

  Thần giao cách cảm nên tôi biết đây là ý mời tôi ăn

  Bạn mời nên không ngại thể là tôi gia nhập luôn

_   " Kẹo chán sử chuyển qua hóa rồi à ? "

Mẹ tôi hỏi , tôi lắc đầu, nói:

_" Đâu ạ , con chưa học thôi mà "

Đúng rồi!

Kẹo là tên ở nhà của tôi , sự tích là từ hồi xưa xửa xừa xưa , cái thời mà tôi nghiện kẹo điên đảo thế là tên kẹo từ được ra đời.

  Mẹ chỉ vào quyển sách tôi đang cầm:

_"Cái này mà không chán sử à?"

  Lúc này tôi mới nhìn vào . Ai mà ngờ được quyển sách tôi cầm lại chi chít công thức hoá và toàn bút nhớ xanh xanh hồng hồng trong sách

  Nhìn thế thôi nhưng đẹp mắt phết.

  Tôi ho một tiếng rồi nói:

_" Con cầm nhầm tí thôi "

  Đã thế tôi còn bonus thêm tiếng cười hì hì làm nên thương hiệu của Nguyễn Linh Anh

  Mẹ lắc đầu, nói:

_" Kẹo thi học sinh giỏi mà chẳng ôn thi gì, vài tháng nữa thi thì kiến thức nhiều vô kể, chẳng có thời gian mà ôn ý . Chẳng bù cho Quân con trai mà chăm hơn cả con "

  Mẹ giảng dạy tốt  nên đào tạo Quân vạch rõ tương lai rạng rỡ, Quân chỉ việc bước lên và bỏ chướng ngại vật

  Mẹ chỉ kèm 2 người giỏi nhất để ôn thi vì nhiều quá mẹ không kiểm soát được hết.

  Bạn ôn còn lại rút từ hồi lớp 11 chuyển sang chuyên anh

  Mẹ tôi bảo sẽ thêm 1 người nữa nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ai cả, chắc mình Quân cũng đủ để mẹ hài lòng

  Ngẫm nghĩ kĩ mới thấy lời mẹ nói mới thấy

  Quân có rõ mục tiêu của tương lai, còn tôi vẫn chưa có gì. Càng nghĩ càng thấy suy vờ lờ.

  Đợi tí Quân học tôi tìm cớ chốn lên phòng, chẳng thèm ở lại nơi địa ngục trần gian này nữa .

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net