Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Fang Ying

***

"Porsche làm bộ suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Được rồi, chỉ cho cô xem một tấm thôi đó. Mấy tấm còn lại chỉ có Porsche với daddy được xem thôi. Đợi daddy xuống, Porsche lấy điện thoại của daddy cho cô xem." Hahaha, xem ảnh của tôi, nhìn thấy vẻ đẹp anh tuấn vạn người mê này của tôi xong thì liền cút đi nha."

***

Nghe Porsche chém gió xong, cả bàn lạnh ngắt như tờ, mọi người đều đồng loạt dừng cơ tay, thả lỏng cơ hàm để mà tiêu hóa cái đống bốc phét của bé con này.

Thật ra tổng kết lại thì "ba ba nhỏ" của cục cưng này ưu điểm nhiều lắm, giống như cục cưng nói vậy. Mặt đẹp dáng đẹp, chân dài eo thon, thương "con" thương chồng. Nhưng về cái "ôn nhu" thì, ha ha, mợ hai nhà Theerapanyakul "ôn nhu" số hai thì không ai dám nhận số một nha.

Cái nhà này, từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ đều đã từng được mợ hai "ôn nhu" dạy bảo bằng những lời nói "nhẹ nhàng tình cảm" cùng những hành động đầy sự "yêu thương", khiến cho ai gặp cũng phải rén cả.

Nhưng quả thật một điều, Porsche gần như là cục cưng của cái nhà này, không ai là không thương cậu hết. Chồng thương, ba chồng thương, anh chồng thương, mẹ thương, em trai thương, em chồng cũng "thương", bạn bè cũng thương. Vậy điều cậu nói cũng không có sai, bé bi Porsche và ba ba nhỏ của bé bi là bảo bối của nhà này mà, ai đụng vào "hai" người này, là đụng đến điều cấm kị của nhà Theerapanyakul. Và khi đó, một câu nói quen thuộc sẽ vang lên: "A, trời lạnh rồi, cho nhà X phá sản đi."

Tankhun nuốt miếng thịt trong miệng xuống, cảm thấy quá ngán nên phải uống một ngụm nước cho đỡ ngán, xong anh nói với Porsche: "Cục cưng à, con như vậy Kinn có biết không?" Thằng nhóc này có thu nhỏ thì cái miệng vẫn quá trời quá đất.

"Hừ hừ, Porsche nói thiệt mà, daddy cũng khen ba ba nhỏ giống vậy í." Haha xin lỗi anh, cái miệng này của em Kinn đã miễn dịch rồi.

Emma lấy lại tinh thần, trong lòng hơi run sợ nghĩ, thằng nhóc này nhìn được tâm tư của cô ta hay sao? Rồi cô ta lại tự an ủi bản thân quá đa nghi thôi. Điều chỉnh lại tâm trạng, cô ta cho Porsche một nụ cười giả: "Ba ba nhỏ của con tuyệt vời như thế à? Cô có thể xem ảnh chụp của ba ba nhỏ con không? Cô muốn nhìn thử xem ai lại có thể được Kinn đặt vào mắt và sinh ra một đứa bé dễ thương như con?"

Porsche nhìn cô ta cảnh giác: "Cô xem ảnh ba ba nhỏ làm gì? Porsche mới không cho cô xem đâu." Gì, xem ảnh của tui chi má?

"Cho cô xem một tấm thôi được không bé con? Cô tò mò quá đi, ngoan cô cho kẹo nha!" Emma cắn răng dụ dỗ.

Porsche làm bộ suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Được rồi, chỉ cho cô xem một tấm thôi đó. Mấy tấm còn lại chỉ có Porsche với daddy được xem thôi. Đợi daddy xuống, Porsche lấy điện thoại của daddy cho cô xem." Hahaha, xem ảnh của tôi, nhìn thấy vẻ đẹp anh tuấn vạn người mê này của tôi xong thì liền cút đi nha.

Porsche vừa dứt lời thì Kinn mang bình sữa nhỏ xuống cho cậu. Anh lại gần ôm cậu lên đùi rồi đút cậu uống sữa. Vì phải giả làm em bé nên cậu đành ngậm ngùi mà bú sữa, hic, mất mặt quớ đi à!!!

Emma trong lúc đó cứ nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, hai bàn tay cô ta nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt đến sắp bật máu. Thằng nhóc chết tiệt cùng người ba đê tiện của nó dám cướp mất Kinn của cô ta, Kinn lại còn yêu thương hai người họ, cô ta chẳng bao giờ được Kinn yêu thương như vậy. Emma càng nghĩ càng căm hận, đợi đó, những gì thuộc về tôi, tôi sẽ lấy lại tất cả cho bằng được.

Porsche đang bú sữa ngon lành lại cảm nhận được ánh mắt ác ý hướng đến cậu, cậu nhướng mắt lên nhìn thì thấy Emma đang mỉm cười nhìn cậu và Kinn, hừ, diễn giỏi lắm, cứ diễn tiếp đi.

Uống hết một bình sữa nhỏ, Porsche nhè bình sữa ra, miệng bi bô nói với Kinn: "Daddy, thím hung dữ muốn xem ảnh ba ba nhỏ, daddy cho Porsche mượn điện thoại của daddy nha."

Kinn nhíu mày, xem ảnh vợ anh chi? Nhưng anh vẫn đưa điện thoại cho cục Porsche.

Porsche mở điện thoại lên rồi giơ điện thoại cho Emma xem: "Nè, ba ba nhỏ của Porsche nè, có đẹp hơm?" Porsche chỉ chỉ vào ảnh nền điện thoại của Kinn, là ảnh cậu và Kinn chụp chung lúc cậu vừa trở thành gia chủ thứ gia. Trong ảnh là hai người đàn ông tuấn tú đang hôn nhau say đắm, khung cảnh sau lưng là dòng sông Chao Praya về đêm, đằng xa là những tòa nhà chọc trời với ánh sáng vàng nhẹ soi sáng xuống dòng sông, tạo ra một khung cảnh vừa lung linh vừa huyền ảo lại cực kì lãng mạn.

Đây là tấm hình mà Tankhun đã chụp lại sau lần party đó, Kinn và cậu đều dùng nó làm ảnh nền điện thoại. Công nhận Tankhun chụp đẹp thật sự.

Emma nhìn tấm hình mà tâm can đều lộn cả lên, cô ta muốn giật điện thoại trong tay Porsche để nhìn rõ hơn nhưng bị cậu nhanh chóng thu tay lại: "Thím muốn làm gì, chỉ được nhìn thôi chứ không được lấy điện thoại của daddy đâu."

Emma thoáng sững người rồi bình tĩnh lại: "Cô muốn nhìn rõ hơn thôi chứ cô đâu lấy điện thoại của ba ba con làm gì."

"Đây nè, một lần nữa thôi á." Porsche đưa lại gần hơn, Emma lần này đã nhìn rõ. Cô ta lại càng khó chịu hơn, nam nhân kia, công nhận rất đẹp, đẹp cực kì, tuy chỉ nhìn được ảnh nghiêng, nhưng cô ta vẫn chắc chắn, góc chính diện của nam nhân sẽ cực kì đẹp, đẹp hơn cả những minh tinh mà cô ta đã từng thấy.

Porsche đưa lại điện thoại cho Kinn, ôm sư tử nhỏ lên chơi. Cậu vỗ vỗ Kinn: "Daddy, bế Porsche lên ghế nhỏ đi, daddy mau ăn sáng đi." Nãy giờ Kinn chưa ăn gì mà phải đi pha sữa cho cậu, cậu đau lòng anh quá đi.

Kinn cứ để cậu ngồi trên đùi mình chơi rồi nhanh chóng ăn sáng. Nhìn một bàn đồ ăn làm Kinn có hơi ngán ngẩm. Bình thường, Nampheung và các bác ở nhà bếp sẽ làm buổi sáng nhẹ nhàng đơn giản cho mọi người dùng như cháo, bánh sandwich, ốp la, đôi khi là món hủ tiếu, hay mì, và phở của Việt Nam. Vừa đơn giản nhưng lại đủ chất đủ vị và ngon miệng nữa. Chứ ai sáng sớm lại ăn nhiều dầu mỡ như những món mà Emma đã làm.

Bằng chứng là, ngày thường Kinn chỉ cần đi một vòng, quay lại đã hết sạch đồ ăn rồi. Còn hôm nay anh phải pha sữa cho Porsche cả buổi mà đồ ăn vẫn còn tràn đầy cùng với những gương mặt ngao ngán. Kinn lắc đầu, anh cũng chỉ ăn một ít mà thôi.

Vegas chùi miệng, đứng lên nói: "Con no rồi ạ, con vào phụ mẹ Nampheung ạ. Mọi người cứ dùng tiếp đi." Quá ngán, Pete nhà hắn nuốt không trôi kìa, hắn phải kiếm gì nấu cho cậu ăn mới được.

Pete cũng đứng lên xin phép rồi vào phòng bếp cùng với Vegas. Kim và Chay cũng lục tục đứng lên, Tankhun và Top, cùng các bác sĩ cũng thôi dùng bữa, ông Korn và anh Chan cũng rời đi, Big, Pol vả Arm cũng chạy vào nhà bếp để phụ mọi người làm một bữa ăn nhẹ.

Emma nhìn một bàn đồ ăn còn dư lại hơn một nữa mà tối tăm mặt mày, cô ta bỏ cả giấc ngủ để nấu cho những người này ăn, họ chẳng những không một lời cảm ơn, mà còn không ăn món cô làm, như vậy mặt mũi cô ta để đâu.

Porsche nhìn mọi người bỏ đi hết, lại nhìn đống đồ ăn sáng toàn dầu mỡ và chua cay thì hiểu, sáng sớm mà ăn thế này, vừa ngán vừa đau bao tử, rất là cào ruột nha. Cậu lúc lắc chân nhỏ, bi bô hỏi: "Ôi sao mọi người không ăn nữa ạ, đồ ăn không ngon sao ạ? Porsche ngửi thấy thơm lắm luôn á, sao mọi người không ăn vậy ạ? Còn dư nhiều đồ ăn ghê á. Thím hung dữ ơi, thím nấu ăn không ngon hay sao mà mấy chú của Porsche không ăn nữa vậy ạ? Bình thường bà ngoại mà nấu thì ai cũng ăn hết trơn luôn."

Mẹ, mày câm miệng mau thằng nhóc thúi kia, Emma chửi trong lòng.

Kinn nhịn cười, nói về độ dùng lời nói để đông chết người khác, Porsche số hai không ai số một, cậu nói có thể làm người ta tức muốn chết nhưng cũng không dám làm gì cậu cả. Kinn vỗ vỗ nhẹ vào mông Porsche: "Bảo bối, không được hỗn. Nói như vậy là không lễ phép."

"Ò, vậy cho Porsche xin lỗi ạ!" Porsche tròn xoe mắt nhìn Emma, sau đó nhảy phịch xuống đất, ôm chú sư tử bông, hai chân ngắn nhỏ xíu "bịch bịch" chạy vào phòng bếp để kiếm ăn: "Porsche vào phòng bếp để ăn cháo bà ngoại nấu đây ạ, Porsche ngửi thấy mùi rồi, thơm ơi là thơm luôn." Bóng dáng nhỏ xíu vèo một phát biến mất tại cánh cửa phòng bếp.

***

Trong guan bếp, một dàn đàn ông cao lớn đang bu xung quanh, may mà phòng bếp to chứ không thì chật chội hết sức. Cả đám bu xung quanh đợi nồi súp của Nampheung sôi, phải ăn miếng súp để làm dịu dạ dày mới được.

Nghe tiếng bịch bịch, mọi người quay lại, là Porsche nghịch ngợm chạy vào, đi phía sau là Kinn. Tankhun chạy lại ôm Porsche lên nặn nặn vài phát rồi mới nói: "Bốc phét ghê nha em dâu!"

Porsche mặt nhỏ đỏ bừng, hic, lại bị chọc rồi.

Tankhun đặt cậu lên bàn bếp, để cậu đợi đồ ăn chung. Cuối cùng súp cũng chín, phở của cậu cũng hoàn thành, Nampheung múc cho mỗi người một chén nhỏ, còn cho người mang lên cho ông Korn và anh Chan một chén. Cả đám húp hì hục, ngon ghê á. No bụng rồi.

"Chỉ có món mẹ làm mới ngon thôi à." Tankhun vừa ăn vừa khen. Nampheung cười: "Ngon nhưng ăn từ từ thôi, mà mấy đứa ăn một chén là được rồi nha. Lúc nãy đã có ăn một ít đồ ăn ngoài kia, lại ăn nhiều cháo sẽ không tốt."

"Vâng ạ!"

*** Hết chương 18 ***

Không biết bả Emma có muốn đội quần ko ta? Chứ làm đồ ăn cho đã cái ai ăn cũng chê, không thèm ăn. Mà bả còn tự chủ trương là người ta sẽ thích ăn, quậy tung nhà bếp của quý bà Nampheung nữa. Quê là quê là quê Emma quê nhiều🙃🙃🙃

Biết người ta không thích mình mà còn make color thì cho bay màu nha.

Đối với mình thì người mình đã ghét thì dù họ có nấu ăn ngon đến đâu thì mình cũng nuốt không nổi nha. Mà Emma đã bị mấy anh ghét từ lâu, với cái tiền án của cô ta thì thấy cô ta đã ngán rồi chứ nói chi việc ăn đồ cô ta làm. Nên mọi người đừng trách mấy anh lãng phí đồ ăn nha. Tội mấy anh lắm. Mấy bạn cũng yên tâm, mấy món này sẽ không bị bỏ phí đâu😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net