Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kinn đã nói thích cậu hay sao?

Vegas qua mấy ngày vẫn chưa thể tin điều đó, nhớ lại chuỗi kí ức kia, rõ ràng chúng chỉ toàn là mấy mảng mơ hồ, hỗn độn. Cậu nghĩ hôm hắn đuổi cậu đi, ý thức của chính bản thân mình sớm đã tan rã.

Có lẽ là do cậu hồ đồ quá, mới có thể tưởng tượng ra như vậy, hoặc cũng có lẽ, thính lực của cậu thực sự đã bị hỏng thật rồi, đến cả giọng nói quen thuộc của hắn cũng có thể nghe nhầm được nữa.

Vegas mấy lần muốn hỏi lại hắn, nhưng cậu cũng sợ xác nhận xong, Kinn sẽ chỉ tặng cậu duy nhất một cái lắc đầu rồi rời đi.

Tình yêu của cậu đối với hắn từ lúc bắt đầu đã vô cùng kì lạ. Chờ đợi một người lạnh nhạt thương mình là loại tình huống gì?

Không phải rất giống đứng ở bến tàu hỏa để chờ máy bay đến hay sao? Nói tóm lại, chính là vô cùng bất khả thi.

Vegas gần đây cũng không dám ngắm nhìn hắn nhiều như trước nữa, nhìn nhiều quá người khác sẽ biết cậu có nhiều thành ý với hắn. Mà Kinn cực ghét bị người khác gán ghép với cậu.

Cứ như thế qua đến ngày thứ ba, Vegas càng cảm thấy buồn hơn nữa, cậu không mất niềm tin vào hắn, cậu chỉ mất đi niềm tin vào tình yêu của chính bản thân mình.

Kinn cũng sớm nhận ra, Vegas sau việc kia đều cư xử vô cùng lạ, hắn còn tự nhủ, hôm nay sẽ nói chuyện rõ ràng với cậu thêm lần nữa. Kinn không muốn lùi lại thêm lần nào nữa cả, bây giờ hắn chỉ muốn cật lực tiến lên giành lấy người kia.

Cậu Kinn sau khi giải quyết xong sự vụ lập tức rời khỏi phòng sách, hắn bước vội đến phòng của Tankul, mèo con không biết từ khi nào đã kê đầu lên đùi anh cả mà ríu rít trò chuyện.

- Anh Kul sau này em bé ra đời rồi, thì sẽ gọi anh là bác sao ạ? Còn anh Kim thì sao anh? Cũng sẽ là bác ư?

Tankul nhìn mèo con đang nằm trên đùi mình hưng phấn vuốt tóc cậu. Trong đầu anh còn nghĩ, Vegas xinh như vậy, mèo con khi ra đời nhất định cũng rất dễ thương.

- Em mèo nhỏ... sẽ gọi anh là bác, Kim là chú, vì Kinn là ba của chúng nha bé ngoan.

- Bé con không thể gọi Kinn là ba đâu, anh ấy nhất định sẽ không thích.

Vegas vừa xoa bụng vừa đáp lại. Trong lòng còn thầm trách mắng bản thân mình, nếu các em mèo nhỏ không phải là do cậu sinh ra, thì có lẽ chúng sẽ được Kinn vô cùng yêu quý. Nhiều lúc cậu nghĩ mình thật vô năng, sau này mấy nhóc con lớn lên rồi, đến cả dạy chúng tập đi cũng không thể. Sau đó còn nghĩ, chúng nhất định sẽ ghét một người cha chẳng biết làm gì như mình. Không những vậy một mình cậu đã đủ làm Kinn buồn phiền rồi, sau này sẽ có thêm mấy em nhỏ của cậu nữa, Kinn khẳng định sẽ buồn biết bao.

Vegas lại nhớ những lúc hắn nhíu mày, xoa trán khi nhìn thấy cậu. Có lẽ khi nhìn thấy cậu hắn đều có thể buồn rồi. Mà Vegas lại cực sợ làm hắn buồn, cực sợ làm hắn đau khổ.

Kinn đứng ngoài cửa, hắn cũng vừa vặn nghe thấy đối phương đang sụt sịt giọng mũi vô cùng rõ ràng. Người kia đã bị hắn thương tổn quá nhiều, thế mà lúc nào cũng nghĩ cho hắn, lúc nào cũng muốn giành cho hắn những vui vẻ, hạnh phúc nhất trên đời. Tim hắn bị tình cảm của cậu cứa đến đau, bàn tay không tự chủ siết chặt nắm cửa, muốn bước vào ôm lấy cậu.

- Kinn, xong việc rồi sao?

Tankul là người phát hiện ra hắn.

Kinn tiến lại gần, bế Vegas vào lòng mình rồi quay sang anh trai đang đứng hình nhìn hắn.

- Em đưa Vegas về phòng.

Mèo nhỏ hơi run run đưa tay ra vươn về phía cái hộp còn đang nằm ngay ngắn trên ghế sofa lớn của Tankul.

- Báu vật của em này.

Tankul rất nhanh đã hiểu ý, thoắt một cái đặt chiếc hộp vào lòng cậu. Anh đã quen với việc mỗi ngày Vegas đều mang mấy thứ trong hộp ra ngắm, xem mấy thứ không đáng giá như vậy là báu vật mà quý trọng.

Kinn tò mò, hắn cũng chưa từng xem qua trong hộp của đối phương rốt cuộc có những gì mà cậu lại phải nâng niu đến thế?

- Không thể cho anh xem hay sao?

Mắt thấy đối phương định cất vật kia vào tủ, hắn liền vội líu nhẹ tay cậu lại, ánh mắt kiên định mọi ngày cũng biến mất, nhường chỗ cho cậu nhìn của kẻ đang khẩn thiết cầu xin.

- Có thể... xem...

Vegas chần chừ một chút nhưng cuối cùng vẫn cười cười nhìn hắn, tay gầy khẽ lật nắp hộp ra. Ở bên trong toàn là những đồ có vẻ đã cũ kĩ, nhìn thêm một vòng nữa cũng chỉ còn vài tờ giấy linh tinh. Kinn để ý nét chữ trên mấy tờ giấy, hắn rất nhanh đã nhận ra nét chữ của mình, cũng sớm nhớ lại vài lần hắn đặt bút viết vội một câu chúc người kia sinh nhật vui vẻ.

Mấy năm đầu khi đón Vegas về, hắn cũng khá để tâm về việc chọn quà cho cậu, nhất là vào dịp sinh nhật. Vì hắn biết, Vegas chính là ân nhân cứu mạng hắn. Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, cảm xúc cảm kích của hắn cũng bị thời gian làm cho lu mờ rồi mất hẳn. Dần dà, hắn cũng quên mất, ngày sinh nhật của cậu là khi nào?

Vả lại...

Sau khi hắn quen Tawan, Kinn liền không muốn phí phạm thì giờ quý báu của bản thân để chọn quà cho kẻ ngốc nghếch kia nữa. Lúc về nhà cũng chỉ giật vội một tờ giấy nháp rồi viết lên đó mấy dòng chúc mừng sinh nhật đối phương. Còn mấy năm gần đây, từ mấy dòng chữ liền biến thành vỏn vẹn bốn chữ " chúc mừng sinh nhật".

Hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến, thứ mà hắn coi như giấy lộn vứt đi, lại có thể được cậu coi như báu vật.

Hắn còn đau lòng nhớ đến, người kia thực sự chưa bao giờ quên đi sinh nhật của hắn. Mười năm trôi qua vẫn giống như lần đầu gặp mặt, ngoan ngoãn chờ hắn về nhà, tặng cho hắn thứ tốt nhất.

Sinh nhật gần đây nhất của hắn, cũng là ngày hắn bị công ty đối tác từ chối một hợp đồng lớn. Kinn ở bên ngoài đã vô cùng đau đầu, về đến nhà nhìn thấy cậu liền muốn nổi nóng. Hắn muốn lờ cậu đi, Vegas lại muốn lại gần hắn, trên tay cậu còn cầm một cái bánh kem nhỏ.

- Kinn, sinh nhật vui vẻ.

Hắn không muốn để ý đối phương dùng cách gì để mua được thứ kia, hắn chỉ cảm thấy đầu mình nóng ran, tức giận như muốn bùng nổ. Người này rốt cuộc là có thứ dị năng gì, mà lúc nào cũng có thể làm hắn không kiềm chế nổi bản thân mình. Kinn hung hăng đẩy tay Vegas ra chỗ khác, cái bánh nhỏ cũng bị hắn làm rơi xuống đất rồi.

Kinn khi ấy còn nghĩ, thật đáng chết, sàn nhà hôm nay ai sẽ lau dọn đây?

Hắn chỉ biết đến vậy, chứ chưa từng tự hỏi, một người không thể đi lại, làm sao có thể mua về một chiếc bánh để tặng hắn. Có lẽ đối với Vegas, cái bánh kia là thứ tốt nhất, ngon nhất cậu có, thế mà lại nguyện ý đem cho hắn.

Vegas mất mác nhìn chiếc bánh đã không còn hình thù, nhặt lên cây nến duy nhất nằm trong đống vụn nát.

- Bánh bị hỏng rồi, nhưng nghe nói chỉ cần thổi nến là anh có thể vui vẻ nha.

Người kia rõ ràng chưa bao giờ oán trách hắn, đấy là lí do hắn cứ mãi cho bản thân mình cái quyền làm cậu đau khổ.

Bây giờ nghĩ lại, thì ra mấy thứ cậu coi là tất cả, đến bản thân cũng không dám động vào, chỉ để dành riêng cho hắn, mình hắn mà thôi, cuối cùng lại bị hắn xem như đồ bỏ đi.

Chưa một lần hắn nghĩ bản thân sẽ trân trọng chúng.

Kinn tự nhiên thấy khóe mắt mình cay xè, nước mắt ấm nóng cũng sắp trào ra ngoài đến nơi rồi.

Vegas thấy hắn lạ, chỉ biết nhanh chóng đóng hộp lại rồi cất vào hộp tủ cạnh đầu giường của mình. Mấy thứ này là do hắn tặng cậu, bây giờ thuộc về cậu rồi, Kinn nhất định sẽ ghét chúng lắm.

- Vegas...

Kinn vốn không phải người ngập ngừng tốn thời gian, hắn muốn gì, đều sẽ thằng thừng nói ra, nhưng đối với bảo bối này, hắn không biết mình nên bắt đầu từ đâu?

Có phải bây giờ, hắn nên nói với cậu một câu xin lỗi hay không? Xin lỗi rồi, Vegas có cảm thấy gánh nặng lắm hay không?

Vegas thấy nhãn thị hắn đỏ au, một giọt nước mắt nhỏ tràn qua khóe mi, băng băng rơi xuống mặt hắn, chảy thành một vệt dài. Bé ngoan đều bị dọa đến vô cùng gấp gáp, dùng tay áo lau nhẹ đi vệt nước kia rồi xoa xoa mặt hắn.

- Lại bị đau nữa hay sao anh?

Cậu xoa xoa mu bàn tay hắn, còn tự cảm thấy bản thân mình thật sự rất vô dụng, Kinn lại bị cậu làm cho đau lòng nữa rồi kìa.

- Em có bao giờ thấy hối hận không?

Vegas khó hiểu nhìn hắn, người này ăn nói lúc nào cũng vô cùng khó hiểu, làm cái đầu cậu vì hắn mà phải suy nghĩ nhiều đến nỗi muốn nổ tung.

- Có bao giờ thấy hối hận vì đã gặp anh không em?

Kinn lặp lại một lần nữa. Sau đó hắn chỉ thấy đối phương cười cười đáp lại mình.

- Gặp anh rất tốt, tốt nhất trong tất cả của em luôn.

Kinn nghe xong lập tức đã cảm nhận thấy tâm mình bình ổn lại, đúng là mọi sự trên đời đều có thể giả dối được, trừ tình cảm chân thật đến từ chân tâm của người yêu hắn chân thành, Vegas.

- Anh đã từng hối hận vì gặp em.

Đúng thật, ngày trước hắn đã từng nghĩ về người yêu thương hắn như vậy đấy.

- Còn bây giờ, bây giờ anh cảm kích vì em đã ở đây...thật may mắn biết bao...em vẫn ở đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC