Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng chiếu xuyên khung cửa sổ, soi sáng từng nơi  trong phòng.

"Reng."

Không khí êm dịu trong phòng bổng chốc bị phá vỡ. Kise miễn cưỡng mà mở mắt, đưa tay tắt đi âm thanh ồn ào kia. Đưa mắt xuống nhìn thiếu niên trong lòng, nở nụ cười nhẹ nhàng thầm hài lòng. Nếu mỗi sáng thực sự luôn như thế này thì tuyệt biết bao.

Bỗng điện thoại cậu đột nhiên rung lên một hồi dài, linh cảm xấu bất ngờ trỗi dậy. Nuốt nước miếng một cái, mở điện thoại lên xem.

Là tin nhắn.

From Akashi.

"Cậu thấy hôm nay tôi nên cho cậu chạy bao vòng sau khi ăn nó ngủ kĩ?"

From Aomine.

"Cậu đừng nghĩ sẽ thoát được tôi, chờ đấy."

From Midorima.

"Oha Asa nói hôm nay là ngày xui xẻo cực hạn của cung Song Tử, vật may mắn là một cú đấm của cung Cự Giải."

From Murasakibara.

"Nghiền bạo Kise-chin.

Xem ra hắn sẽ trải qua ngày hôm nay không mấy vui vẻ. Đã dám làm gì thì sẽ dám trả giá. Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thì có gì phải sợ?

Kise cười khổ, vò đầu một cái, quay qua liền thấy Kuroko vẫn chưa tỉnh. Lấy tay nhẹ nhàng xoa mái tóc màu lam bồng bềnh kia, thật sự cảm giác rất thích.

"Kurokocchi, sáng rồi dậy đi nào, chúng ta sẽ trể mất."

Đáp lại chỉ là tiếng chim đang hót ngoài cửa sổ, tiếng ồn ào buổi sáng. Tiếng những bác hàng xóm chạy bộ hằng sáng.

Nếu như có thể thức dậy dễ dàng như vậy thì cậu không đến mức phải cần ba cái đồng hồ báo thức loại âm lượng cực đại cùng lúc để gọi cậu dậy. Việc thức dậy mỗi sáng chính là cực hình đối với Kuroko. Hôm nay cậu không gài báo thức vì không muốn cho Kise-kun giật mình. Cậu từng bị hàng xóm than phiền về tiếng chuông quá ư là khủng của mình. Nhưng nếu không có nó thì cả năm học này cậu đều bị ghi đi trễ mất, nên mấy bác thông cảm giúp cháu.

Mà dù cậu có đi trễ thì đã có ai biết đâu? Nhưng vì tinh thần của người học sinh nên đành chấp nhận gian nan.

Thấy đối phương vẫn một lòng im lặng mà cuộn vào tấm chăng ấm áp kia. Kise suy nghĩ gì đó liền ghé sát vào tai Kuroko thì thầm.

"Nếu Kurokocchi không dậy thì tớ sẽ hôn cậu đấy."

Đáp lại hắn chỉ là tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn. Xem ra người kia ngủ rất ngon. Và hoàn toàn không hề nghe thấy lời hắn nói.

Đây là Kurokocchi tình nguyện nha,tớ đã nói trước với cậu rồi đó, là tại cậu không nghe thấy.

Đặt môi chính mình hôn lên đôi môi ngọt ngào kia, sao đó liền dùng lưỡi cậy đôi môi kia ra,đưa lưỡi càng quét mọi ngóc ngách, những kẻ răng, dừng lại trên chiếc lưỡi nhỏ xinh, đùa giỡn không thôi.

Thì ra yêu đương lại khiến bản thân ham muốn tiếp xúc lẫn hôn hít.

Kuroko bắt đầu thức tỉnh, nguyên nhân có lẽ vì đột nhiên cảm thấy thở có phần khó khăn, trong khoan miệng có gì đó đang khuấy động. Từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt phóng đại của Kise với khoảng cách gần, liền biết mình với Kise đang hôn môi. Ngạc nhiên cho tới ngạc nhiên, bắt đầu cảm thấy mình đang bị nghẹt thở, tay dùng lực đánh vào ngực Kise vài cái.

Hiểu ý, Kise luyến tiếc rồi đôi môi mê người kia, không quên hôn lên đôi má một nụ hôn nhẹ. Nhìn thấy Kuroko vẫn trơ mắt nhìn mình, liền nở nụ cười tươi như mọi khi.

"Này là hôn buổi sáng nha, Kurokocchi buổi sáng tốt lành."

Kuroko nhìn thấy nụ cười đó liền không nghĩ nhiều, mặc dù có chút cấn cấn trong lòng là có gì đó sai sai, nhưng dù gì Kise cũng rất ngây thơ nên cậu nghĩ cũng sẽ chẳng đáng ngại gì. Nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì vẫn kì quái vô cùng, bọn họ đều là con trai cả mà?

"Buổi sáng tốt lành, Kise-kun."

Tốt nhất nên để về sau hẳn suy nghĩ.

Kise khi thấy Kuroko cười cười xem như không có chuyện gì thì suy tư, thật sự rất ngây thơ, không lẽ Kuroko vẫn chấp niệm rằng bạn bè nên hôn hít là chuyện vô cùng bình thường? Vậy thì không được rồi. Nên trông chừng cẩn thận,chỉ cần lờ một chút liền bị người khác bắt đi.

"Kise-kun, cậu không sao chứ?"

Trong lúc Kise suy nghĩ đến ngẩn người thì Kuroko toan đi vệ sinh cá nhân, lúc đi ra thấy Kise còn ngồi ngây ngốc ở đấy.

"Tớ không sao,chỉ suy nghĩ chút chuyện."

"Thế cậu đi vệ sinh đi, tớ vào chuẩn bị buổi sáng."

"Tuân lệnh."

Trên người bước xuống với bộ đồng phục Teiko trên người, nhìn vào thiếu niên nhỏ nhắn dưới bếp.

"Tại tớ chưa mua đồ ăn nên cậu không phiền khi ăn bánh mì trứng chứ?"

Cậu vừa mới chuyển sinh về, chưa kịp đi siêu thị mua gì cả, đêm qua trong nhà còn đồ ăn đã là vi diệu lắm rồi.

"Chỉ cần đồ cậu nấu thì tớ sẽ ăn trong hạnh phúc."

"Cậu lại nói thế."

Kuroko chỉ biết cười nhẹ nhàng, kiếp trước Kise cũng không nói mấy câu gây xấu hổ như thế này đâu? Có thật thế giới này là quá khứ của cậu chứ? Mọi chuyện đều xoáy vào những điều kì lạ, tuy hiện tại cậu vẫn không biết điểm lạ ấy đặt ở đâu.

Kise lại tiếp tục màng cọ cọ vào người Kukoro, tai và đuôi không biết từ đâu mọc ra. Mấy cô thiếu nữ nếu thấy cảnh này chắc chắn sẽ đổ rầm rầm, nhưng đáng tiếc,Kuroko đây là nam, miễn nhiễm. Nếu cậu có là nữ đi chăng nữa thì cũng sẽ miễn quan tâm với máy dính người chạy bằng cơm này.

"Chúng ta nên ăn nhanh đi, sắp đến giờ rồi."

Kuroko đem đồ ăn ra bàn, vừa ăn vừa nghe Kise nói chuyện. Mặc dù cậu cũng chẳng hiểu cậu ấy nói cái gì.

--

Aomine hiện tại tính tình không tốt, phi thường không tốt. Sáng mở điện thoại lên liền đập vào mắt một dàn tin nhắn của Ki-chết-tiệt-không-sợ-chết,cảm giác hôm nay phải tẩn hắn ra một trận ra trò.

Hừ.

Càng nghĩ máu càng nóng, hôm nay cậu ta đừng mong sống sót.

Vừa nhắc người thì người tự đến nộp mạng, Aomine cảm thấy chưa bao giờ hắn ghét cái tên đẹp mã kia đến thế. Đi theo sau cậu ta chính là Tetsu, tại sao lại có thể cùng nhau nói chuyện vui vẻ đến thế.

"Chào buổi sáng, Tetsu."

"Aomine-kun, chào buổi sáng."

"Aominecchi chào buổi sáng."

Kise chính xác là quên đi hôm qua mình đã làm ra việc gì, chính xác là quên mất những tin nhắn hồi sáng,vẫy tay xem như chưa có chuyện gì mà chào Aomine.

"Tôi vẫn chưa tính xổ với cậu đấy."

Trên trán nổi đầy hắc tuyến, miệng miễn cưỡng nở nụ cười méo mó đặt biệt xấu xí.

"Tính xổ gì cơ?"

Kise nghiên đầu suy nghĩ, tính xổ gì?Đoạn kí ức kia dần ùa về. Liền rùng mình một cái. Aomine đi đến,đặt tay lên vai Kise thì thầm.

"Đừng nghĩ cậu sẽ thoát."

Xong liền bước đến Kuroko vẫn đang quan sát hai người, trong đầu nổi lên đấu chấm hỏi to đùng. Không biết tại vì sao mà cậu không thể cùng bọn họ mà nói chuyện vui vẻ. Lâu lâu họ lại nói mấy câu mà cậu không tài nào hiểu được, cùng với cái không khí kì dị của bọn họ, khó mà có thể cùng họ tâm sự chuyện gì.

"Đi nào Tetsu, sắp trễ giờ rồi."

Bất chợt nhìn đồng hồ trong công viên,đã gần tám giờ sáng, liền gấp rút chạy nhanh.

"Kise-kun cũng mau lên."

Quay đầu nhìn Kise vẫn đang đứng kia, không biết Aomine-kun đã nói gì với cậu ấy vậy nhỉ?

"Tớ biết rồi."

Không nhanh không chậm mà chạy theo bọn họ. Đừng nghĩ Kise này sợ bọn họ nhé. Như trước đã nói, đây chính là cạnh tranh công bằng, ai nhanh trước người đó thắng, không thể nhường nhịn nhau, đó chính là luật chơi. Bổn thiếu gia đây sẽ vì Kurokocchi mà đánh bại các cậu.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net