Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ vừa chạy đến trường thì vừa vặn chuông reo, Kise hí hửng cùng Kuroko vào lớp thì gặp ngay ánh mắt giết người của Midorima. Tránh đi ánh mắt đáng sợ muốn giết người kia, quay qua vui vẻ với Kuroko.

Kise từng rất giận bản thân khi năm hai thì chính xác là Kuroko ngồi ngay đằng sau cậu, mà thế quái nào cậu lại không biết. Cho đến khi năm ba thì Kuroko liền trở thành bạn cùng bàn với Midorima. Mà ngồi rất xa với cậu nên hắn vô cùng hối hận mà nén đau thương.

Sau khi tạm biệt trong nước mắt (?) với Kise, Kuroko nhẹ nhàng về chỗ. Nhìn nét mặt của Midorima, xem ra cậu ấy đang khó chịu, tốt nhất nên không chọc giận. Rõ ràng hôm qua vẫn bình thường thì hôm nay khó chịu? Dò xem bản thân rốt cuộc có đụng chạm gì đến đối phương, kết quả chính là không có.

Ôi đau đầu.

Midorima đẩy đẩy kính, nhìn qua thiếu niên tóc lam bên cạnh, nghiêm giọng hỏi.

"Hôm qua,Kise ngủ lại nhà cậu à? Tôi không phải quan tâm gì đâu, chỉ thấy sáng cậu đi cùng cậu ta nên thắc mắc."

Midorima vẫn gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, ánh mắt dò xét Kuroko, bỗng chốc dừng lại ngay trên cổ của Kuroko.

Một vết hôn?

Midorima không bình tĩnh mà nắm lấy cổ áo cậu, để chắc rằng đó không phải do hắn nhìn lầm.

Vâng, không phải hắn nhìn lầm.

Một dấu vết màu đỏ không nhạt không đậm điểm tô trên làn da trắng ngần của Kuroko.

"Có-có chuyện gì sao Midorima-kun?"

Nhìn vào nét mặt có chút kích động kia, Kuroko cậu thắc mắc xem mình có làm gì cho hắn không vừa ý hay sao? Mà sao lại vạch áo cậu ra làm gì, không lẽ áo cậu có gì à.

"Áo tớ...Có gì sao?"

Câu hỏi kia chính thức kéo hắn ra khỏi suy nghĩ của bản, cảm thấy mình đang làm hành động kì quái, liền buôn cổ áo cậu ra,chỉnh lại ngay ngắn. Nén lại tức giận nhẹ nhàng nói.

"Chỉ là trên áo đính chút bụi thôi, tôi đã phủi ra rồi, không cần bận tâm."

Nghe thế Kuroko gật gật đầu, quay lại cặp mà lấy sách ra. Nếu Midorima nói vậy thì chắc không có gì đâu. Đôi khi chúng ta nên tạm tin mấy thứ mình đang nghi ngờ. Mà Kuroko thực sự sắp nhứt não đến nơi rồi nên là thuận theo gió lớn mà sống.

"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Kuroko một lần nữa mà ngớ người.

Câu hỏi gì?

Một lần nữa mà dò lại kí ức của mình. Hình như Midorima có hỏi cậu là Kise ngủ lại nhà cậu phải không? Mà sao cậu ấy đoán ra được khi chỉ thấy cậu và Kise đi chung?

" Đúng vậy,đêm qua cậu ấy ngủ lại nhà tớ."

"Thế cậu ta có làm gì kì quái không."

Midorima ánh mắt  [ cậu đừng hòng mà nói dối tôi ] mà nhìn thẳng Kuroko. Kuroko lần nữa đổ mồ hôi hột.

Cảm giác bản thân như làm việc sai trái và bị tra hỏi lại lần nữa ùa về.

Bạn cậu ai tính tình cũng kì quái vậy sao, đừng để người ngoài đánh giá rằng đẹp trai nhưng tính tình kì cục.

"Nếu nói về kì quái thì có lẽ buổi sáng mở mắt liền thấy Kise-kun hôn tớ, bảo là hôn chào buổi sáng."

Kuroko mặt hơi đỏ mà nói, dù bạn bè hôn nhau là chuyện bình nhưng cứ cảm thấy ngượng ngượng sao ấy.

Midorima một lần nữa mà dùng ánh mắt giết người mà nhìn Kise. Xem ra bài tập huấn dành cho cậu ta vẫn còn ít,  cậu yên tâm Kise, tôi sẽ khiến cậu khi hoàn thành bài luyện tập thì đến thở cũng cảm thấy khó khăn.

" Cậu không phản kháng à?"

"Bạn bè hôn nhau là chuyện bình thường, đâu có gì để phản kháng chứ?"

Kuroko ngây ngô nói,ánh mắt Midorima tối sầm lại, là do cậu quá ngây thơ để biết hay do cậu không biết thật. Nhưng nếu cậu nghĩ chuyên hôn nhau là điều bình thường.

Vậy thì

"Midorima-kun,có chuyện gì -um-"

Midorima đột nhiên nghiêng người về phía trước hôn cậu, một nụ hôn nhẹ nhàng, dây dưa không ngừng.Tay nắm lấy gáy Kuroko, đẩy nụ hôn vào sâu hơn. Lần đầu tiên Midorima cảm thấy khả năng tồn tại thấp là một điều tốt. Vị trí của họ lại ngồi góc cuối lớp, một nơi ít ai để ý đến. Và đủ tốt để hành động những thứ không muốn ai thấy.

Sau một hồi đưa đẩy qua lại, Midorima luyến tiếc rời khỏi đôi môi kia, theo cùng là sợi chỉ bạc mỏng manh lấp lánh. Midorima vui vẻ liếm môi, Kuroko vì thiếu oxi liền mềm nhũng dựa vào lòng ngực người đối diện mà thở. Midorima đưa tay lên vuốt tóc thiếu niên trong lòng.

"Đây là nụ hôn chào buổi sáng của tôi."

Kuroko sau khi hơi thở dần ổn định thì gật đầu nhẹ, từ từ rời khỏi Midorima, ngồi ngay ngắn, lật sách ra.

Cậu thấy sắp bị chữ kì quái nuốt chửng rồi. Cái sự cấn cấn ấy lại đến. Nhưng vô học rồi nên đành tạm gác một bên.

Hôm nay tiết đầu chính là ngoại ngữ.

Nghe thầy trên bục giảng bài, cho dù cậu đã hai mươi lăm tuổi đi nữa thì cậu vẫn không thể nào hiểu được thầy ấy đang nói gì. Cho dù mới vào tiết mười phút, nhưng cậu đã ngáp trên dưới hai mươi lần.

Liền bị cơn buồn ngủ khuất phục, nằm xuống bàn mà trực tiếp đi thẳng vào giấc ngủ. Người ta hay nói ngủ trong giờ học ngon hơn bình thường rất nhiều. Mọi người tin không?

Kuroko cậu thì tin đó.

--

Momoi cầm trên tay bài tập huấn luyện mới của Kise mà không khỏi kinh ngạc. Bình thường đã nhiều rồi, lần này thì cực kỳ nhiều. Xem ra đầu vàng đã đắc tội gì với Midorima rồi.

"Sắp tới Winter Cup rồi, tôi mong mọi người có thể nghiêm túc luyện tập."

Akashi trên tay cầm cây kéo, ánh mắt quan sát mọi người. Đôi khi Kuroko luôn thắc mắc rằng kéo với bóng rổ thì có liên quan gì nhau mà để hắn cầm mãi.

"Tớ có ý kiến được không?"

Ki-siêu-nhọ cầm tờ giấy huấn luyện của mình, rồi nhìn sang bài huấn luyện của Aomine, tại sao của cậu lại nhiều gấp hai-không gấp ba lần bình thường. Xem ra Midorimacchi trả thù hắn vụ hôm qua đây. Tuy cậu vào clb sau mọi người nhưng cũng đừng vì thế mà ép bức cậu như thế chứ.

"Nếu cậu có ý kiến về bài huấn luyện thì tốt nhất đừng nói,ghi thêm vào + 100 vòng mỗi ngày do tôi chỉ định cho cậu."

Dám đụng vào người của Akashi Seijurou này thì cậu đừng mong sống yên.

"Nhưng-"

"Cậu muốn phản đối? Ai chống đối lại tôi thì dù ba mẹ tôi đều phải chết."

Kise chưa kịp nói hết câu liền bị Akashi dùng ngữ điệu đe doạ mà chặng họng cậu lại.

Kise đây tuy đẹp trai nhưng vẫn rất thông minh nhé, hắn không dại mà cãi lại Akashi đâu. Hắn ta mà cho cậu ăn kéo thì chết. Nếu bài huấn luyện dài như vậy, chi bằng khi nào hoàn thành liền nhờ Kurokocchi bù đắp cho mình,  một nụ hôn của cậu ấy liền hắn trở nên khỏe khoắn lại liền thôi.

Bài tập đầu tiên của cậu là one on one với Aomine. Đã ba mươi phút trôi qua,trải qua ba trận đấu, cậu đều thua trắng, đã thế còn bị Aomine vừa chơi vừa đe doạ cậu.

"Cậu muốn thắng tôi, đợi mười năm nữa đi."

Kise vừa nằm mà vừa thở, cậu ta là quỷ hay gì vậy? Cậu đã quan sát chuyển động kĩ càng vậy mà vẫn không thể nào cướp được bóng.

"Aominecchi, dù cậu làm thế nào đi nữa, tớ vẫn không từ bỏ đâu."

Không khí bỗng chốc trầm xuống lạ thường, Kuroko ngồi xem họ luyện tập liền cảm thấy kì quặc, cùng lắm kiếp trước chưa từng có cảm giác này. Mà hình như dạo này cậu cứ quên gì thì phải. Nhưng chắc do cậu ảo giác.

"Kuro-chin ăn thôi, ở đây có vị vani này."

Không khí bị phá vỡ bởi giọng nói pha phần trẻ con của Murasakibara, tay cầm một túi bự đồ ăn vặt mà đi lại.

Ngồi xuống kế bên Kuroko, bỏ túi đồ vặt xuống kế bên, tiện tay mà đem Kuroko đang ngồi kế bên vào lòng mình. Đầu dựa  vào đầu Kuroko.

Cảm giác thực tốt.

"Murasakibara-kun không luyện tập sao?"

"Tớ luyện tập xong phần hôm nay rồi."

Tay cầm bịch snack ăn ngon lành,cầm một cây maiubo vị vani ưa thích đưa cho cậu, nhìn hai người kia vừa luyện tập với cái không khí kì cục.

"Murasakibara-kun, hai cậu ấy hình như đang cãi nhau chuyện gì à?"

"Mấy người đó chỉ bàn nhảm tí thôi, cậu đừng để ý làm gì."

"Này, Murasakibara, tôi không nhảm nhé."

Aomine tức giận ném trái bóng vào Murasakibara. Bắt buộc cậu ta phải chụp được, nếu mà để trúng Kuroko thì đừng trách.

Nhẹ nhàng chụp được trái bóng, ném ngược lại cho chủ nhân nó.

"Mine-chin như thế sẽ trúng Kuro-chin đó."

"Murasakibaracchi không được ôm Kurokocchi như thế."

Kise bay tới mà kéo Kuroko ra, vừa cọ cọ vào người cậu. Trong mắt Kuroko liền hiện lên hình ảnh một con cún vàng biết nói.

"Tại sao không? Chúng ta chính là cạnh tranh công bằng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net