Chương 4: Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ khi bọn họ bước chân vào cuộc sống của Kise, lần thứ hai Kise đã nghĩ đến từ "giá như": Giá như cứ mãi như thế này thì thật tốt.

Cứ mỗi ngày đến trường, lắng nghe âm thanh xôn xao của sự sống, cãi nhau vì vài chuyện vớ vẩn cùng Haizaki, tập bóng cùng hắn ta, cùng Akashi, cùng Kuroko, Aomine, Murasakibara, Midorima, sau đó cùng khóc, cùng cười, cùng đổ mồ hôi, cùng hạnh phúc. Thế là đã quá đủ, quá đẹp cho một kiếp nhân sinh mỏng manh như vành tơ bạc.

Nói đến đây, chà, hôm nay hình như Akashi có dặn rằng họ phải đến sớm để luyện tập nhỉ? Hừm... Kise nghĩ nghĩ, sau đó nhìn nhìn đồng hồ lớn được treo trên chiếc tường sơn trắng toát, tiếp theo lại tiếp tục nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười trong nước mắt, cậu như nghe thấy hồi chuông tử thần vang vọng bên tai.

Thật sự Akashi cũng không quá đáng sợ, nhưng cậu tôn trọng cậu ta. Là đội trưởng, cậu ta đã gánh vác rất nhiều trọng trách lên vai mình. Hơn nữa, nếu Kise nhớ không lầm, gia đình Akashi cũng đặt rất nhiều kỳ vọng lên cậu ta. Tỉ như làm mọi việc đều phải đạt đến mức hoàn thiện nhất, hoàn mỹ nhất, tuyệt vời nhất. Và điều này dường như đã lặp đi lặp lại, ăn mòn đến ngõ ngách sâu nhất trong tâm hồn của Akashi và trở thành nỗi ám ảnh của cậu ta, thế nên cậu ta thường rất khắc khe trong việc luyện tập và thường xét nét từng chi tiết, Akashi đòi hỏi sự hoàn hảo tuyệt đối, chiến thắng tuyệt đối. Thế nhưng cậu ta cũng chẳng phải là kẻ máu lạnh vô tình chỉ vì truy cầu một thứ mà quên đi tất thảy, Kise cảm nhận được điều đó, nhận thức được điều đó chỉ qua một vài hành động rất nhỏ của cậu ta, tỉ như cái vỗ vai nhè nhẹ cậu ta dành cho đồng đội, một cái khăn ướt lạnh khoác nhẹ lên vai khi họ đổ mồ hôi tràn đầy, và nụ cười nhàn nhạt của cậu ta khi trông thấy đồng đội cười vui vẻ.

Nhưng nói thế nào thì nói, Kise vẫn không thể nào lạc quan hơn về tương lai của cậu được. Nói thế nào nhỉ, như Ahomine kia thường nói thì hẳn phải là: Ngu thì chết chứ bệnh tật nỗi gì.

Sau đó, ân, đã không có sau đó. Chỉ là chạy điên cuồng quanh sân bóng đến khi chân rã rời tới mức phải bám víu lấy Haizaki mà cằn nhằn ép hắn đỡ vào. May là hôm nay tên đó xem như lành tính, không kéo lê cậu trên mặt sàn. Cậu cảm thấy như vậy đã quá đủ cho sự lương thiện của hắn rồi, ít nhất hắn còn biết cậu dựa vào gương mặt này để kiếm cơm.

Vừa nghĩ, Kise vừa bóp bóp chân mình vừa quan sát Haizaki cầm theo hai chai nước thể thao bước đến gần. Chứng kiến hắn tiến đến gần, cậu liền mỉm cười rất tỏa nắng cùng giơ ra bàn tay để chờ hắn đưa đến thứ thức uống yêu thích, tỏ vẻ rất hàm ơn, rất cảm kích. Sau đó cũng trố mắt ra nhìn hắn ta đưa chai nước đến gần mặt mà áp vào, áp rất lâu và cười cũng rất sâu.

" Này, này, bỏ ra. Lạnh." Kise nhăn cả mặt, mày nhíu lại thành hình chữ xuyên vì tê buốt. Cậu nhẹ hất tay Haizaki ra, đây cũng không phải là nương tay gì cả, chỉ vì chai nước kia cũng không nên bỏ phí, vậy quả thật rất phí phạm. Vả lại, cậu muốn trả thù, muốn bõ tức a~ Phải nhai, à không, uống cạn chai nước kia thì mới có thể hả giận. Gương mặt này của cậu đâu phải là để trêu đùa như vậy. Hây...

" Hôm nay trông cậu có vẻ đáng thương nên mới hảo tâm giúp đỡ cậu, thái độ đối xử với ân nhân sao tệ vậy?" Haizaki cười cười đáp lại, trêu đùa tên này là sở thích của hắn a. Làm thế nào hắn lại không biết được Kise yêu gương mặt của mình đến thế nào chứ? Cậu ta căn bản chính là tên tự luyến.

" Nói thế nào thì nói, đau chân thật đấy, Shougo! Vì sao không nhắc tôi chứ? Uổng công tôi cho cậu ăn học mà." Kise thở dài đáp lại, chân giơ lên cao đạp vào mặt Haizaki vốn đang ngồi bệt xuống đất đối diện mình. Cậu vốn dĩ định đạp mạnh một chút cho khuây khỏa tâm hồn đang oán giận của chính mình, nhưng do vẫn còn kiệt sức nên cái đạp kia lại tựa như cái khều nhẹ, thậm chí là như cái vuốt ve. Ây, mình "bất lực" rồi sao? Kise lúc này đang cảm nhận sâu sắc và thấm thía điều này.

Haizaki cũng không ngờ rằng cậu ta lại nương tay với hắn như thế, nhưng hắn cũng rất nhanh định thần. Cậu ta đang đau chân, thế thôi. Nhìn lướt sang chân Kise vừa đặt lên mặt mình rất vi diệu, hắn chợt nở nụ cười, tay nhanh chóng bắt lại đôi chân vì sắp không giữ cân bằng nổi mà rơi xuống, bóp thật mạnh vào bắp chân của Kise. Động tác hắn nhanh nhẹn vô cùng, khiến Kise vốn dĩ chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã phải rất mất hình tượng rên nhẹ lên một tiếng.

" Cậu... Muốn chết rồi?" Kise gằn nhẹ lên, một phần vì ngượng, một phần vì đau. Tiếng kêu khi nãy là sao chứ? Thật là... Mất mặt quá.

" Chà, người mẫu đại nhân, ngài bị M sao?" Haizaki thản nhiên đáp lại, sau đó rất mặt dày đưa mặt nhìn nhìn Kise thật gần. Sau đó liền làm theo bộ dáng giả ngây của Kise thường ngày, mắt hơi chớp chớp, miệng nở nụ cười rực rỡ, cuối cùng là cất giọng đầy ngây ngô cùng nghi hoặc:

" A? Làm thế nào vành tai lại đỏ lên cả rồi? Người mẫu đại nhân ngài thật ngây thơ nha~"

" Hừ." Kise đã không muốn đáp lại nữa rồi, cậu biết, cãi nhau với tên này, một khi yếu thế sẽ không cách nào chống cự lại được, càng cố gắng sẽ càng bị hắn dồn đến đường cùng. Thế nên yên lặng là đối sách tối ưu nhất.

Thấy Kise không đáp lời, Haizaki lại càng muốn tiếp tục làm tới. Hắn muốn xem cậu ta có thể nhịn được đến bao nhiêu rồi bùng nổ đây.

Với suy nghĩ như thế, hắn đặt chân Kise gác cả lên vai của mình, cả người dần dần áp sát cậu ta vào tường, càng ngày càng gần đến mức có thể cảm nhận được tiếng thở của đối phương đang nhẹ phà lên mặt.

Ừm, trông mặt cậu ta có vẻ bắt đầu biến đổi rồi. Sẽ thú vị lắm đây. Haizaki vừa cười thầm trong lòng.

Bất chợt, một tràng tiếng chân vồn vã vang lên, kéo theo đó là một thanh âm trầm trầm đầy quen thuộc:

" Chà, chơi vui nhỉ?" Aomine cất tiếng, mặt đanh lại không cảm xúc. Thật ra y đang nỗ lực không ngừng để nhịn cười. Từ khi hai tên này bắt đầu cuộc đối thoại, y đã đến rồi, bất quá là bỗng dưng cảm thấy có chút hứng thú rình mò nên mới tiếp tục đứng sau cánh cửa mà quan sát họ. Trông thấy Kise hằng ngày vẫn thường tỏ ra rất hiền hòa lại bị chọc đến mặt lạnh mà đầu bốc khói quả thật cũng khá lạ lẫm, bất quá cũng khá vừa mắt, nhưng hơn hết là thật buồn cười. Chỉ là trông cậu ta có chút đáng thương nên mới bước ra giải vây, ai ngờ cậu ta liền chết đứng tại chỗ. Ây, làm người tốt cũng thật khó khăn a.

" Này, này, Kise, như thế nào lại trơ ra rồi?? Chẳng lẽ muốn được đánh thức bằng nụ hôn hoàng tử sao? " Haizaki lấy tay vỗ vỗ má Kise, giọng nói tràn đầy đùa cợt cùng nồng đậm ý cười.

" Cậu... Hỗn đản." Kise chậm rãi hồi thần, vùng vẫy toan rút chân ra, song vẫn bị hai tay như song sắt của Haizaki kiềm chặt lại. Cậu có chút bực mình, quay sang nhìn Aomine, mắt lấp lánh lấp lánh hy vọng được cứu rỗi. Nhưng đáp lại lời cầu cứu của cậu chỉ là vành môi hơi cong lên của Aomine. Hây... Đẹp là cái tội sao? Sao chẳng ai cứu vớt đời cậu? Thiên lý ở nơi đâu???

Haizaki nhìn nhìn Kise vùng vẫy một lúc lâu, song vẫn chưa có y buông lơi. Quả thật bản thân hắn có chút phấn khích khi nhìn Kise như thế này, bất lực giãy giụa.

Dường như ở góc nào đó trong tâm hồn, đóa hoa ác quỷ đẹp đến chết người đang nhú mầm, đợi ngày dùng máu thịt và linh hồn để vươn lên rực rỡ.

Tình thế giữa ba người cứ mải giằng co như thế, cho đến khi Akashi đi ngang qua, chân không lưu tình đạp Haizaki sang một bên, sau đó nhẹ đỡ Kise đứng dậy và nhíu mày.

À, đây rồi, ánh sáng của đời mình. Kise ở trong lòng thầm gửi vạn vạn lời cảm tạ đến Akashi. Nhưng tiếp đó cậu rất nhanh bị đả kích, bởi Akashi đã rất phũ phàng bảo rằng:

" Các cậu trêu trọc Ryouta như vậy còn ra thể thống gì? Xem cậu ta sắp cắn lưỡi tự vẫn rồi kìa. Có muốn cũng nên rủ cả đội cùng nhau đùa cợt cậu ta, sao lại đánh lẻ như vậy?"

Nghe xong lời đó, Kise vốn dĩ đang bị chọc đến phát điên liền bùng nổ bằng mở to mắt ra, sau đó cả người lịm đi chìm vào giấc ngủ.

Lại nữa sao? Kise trước khi chìm vào giấc ngủ lại lần nữa rủa xả.

YP/s: Khá ngắn :< Hơi tiếc, nhưng không dài thêm được. Cmt để tớ biết các bạn khúc mắc ở đâu và chỉnh sửa nhé >< Cmt của các cậu là động lực của tớ ấy. ♥♥ 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net