Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên tai vang lên một tràng âm thanh hỗn tạp kích thích thính giác, rồi đánh vào đại não, khiến đầu óc vốn dĩ đang phiêu du trong cơn mộng mị buộc phải tỉnh giấc.

Trường mi như tấm màn lụa phủ bóng trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết bỗng chốc run lên, đôi phượng mâu hoàng sắc rực rỡ từ từ gặp gỡ với ngoại thế. Là trần nhà trắng muốt, hương cồn thỉnh thoảng lại xông vào mũi, lạnh lẽo, khó dứt, đây là mùi hương Kise vốn dĩ không bao giờ có thể thích nghi được.

Một bàn tay lạnh lẽo áp vào trán bất ngờ khiến cậu bất giác rùng mình, sau đó liền theo phản xạ nhanh chóng gạt ra. Quanh thân ngay lập tức hiện lên một cỗ khí tức âm u cùng quyết tuyệt, tựa như con thú bị thương, sẵn sàng vùng lên để cắn trả vào bất cứ lúc nào.

" Ryouta?" Akashi đứng người trong giây lát, đây là cậu ta sao?

" A?" Kise từ từ phản ứng lại, ngước mắt lên nhìn, sau đó lại cúi xuống, khẽ thở dài, hai bờ vai vốn đang căng cứng cũng theo đó mà thả lỏng. Khẽ nhắm mắt lại hít một hơi dài, lúc thở ra, đầu cũng đã lần nữa ngước lên, kèm theo đó là tiếu dung như họa, " Thất lễ quá, thật xin lỗi ..."

" Có chuyện gì?" Haizaki từ đâu chen đến, nhanh miệng hỏi. Trong lòng hắn bất giác ẩn hiện một chút lo lắng. Hắn vẫn nhớ, ngày đầu tiên gặp mặt, cậu ta là bộ dáng gì. Biểu tình tiêu điều xơ xác trên gương mặt khi ấy tương phản bao nhiêu với phục trang hoa lệ cậu ta vận lên người. Trong mắt cậu ta khi ấy, chẳng hề có bất cứ điều gì, chẳng hề có hi vọng, cũng chẳng hề có thất vọng, không đau buồn, cũng chẳng vui tươi, chẳng có thế giới, cũng chẳng có bất kì kẻ nào có thể vương lại trong nhãn mâu sâu thẳm ấy.

" Ha ha..." Kise bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Tay nhẹ với lên vỗ vỗ lên vai Haizaki.

" A... Đói chết được." Murasakibara tới trước mặt Kise, khẽ lầm bầm. Bàn tay to lớn thuận tiện xoa đầu Kise, mải cho đến khi Kise mặt vừa khó chịu vừa buồn cười đẩy tay hắn ra mới tiếp tục nói. " Kisechin, cậu phải đãi tớ ăn đấy. Nơi này không có đồ ăn ngon gì cả."

" Kisekun, giữ sức khỏe." Kuroko mặt không cảm xúc đi đến.

" Kise, không phải cậu bảo muốn vượt qua tôi sao?" Aomine đứng phía sau tất cả, hơi nhếch miệng lên, nói.

Một cái túi nhỏ được thêu hoa kĩ lưỡng được đặt vào tay Kise, theo đó là giọng nói có chút không tự nhiên.

" Nhận lấy, hôm nay lúc mua vật may mắn cho mình vô tình trông thấy thứ này nên thuận tiện cầm lấy. Hừ, là vật may mắn của cậu đấy." Midorima nhét nhanh vào tay Kise túi bùa may mắn, sau đó liền lỉnh ra xa.

" Cảm ơn các cậu, tớ ổn mà." Kise khẽ cười, trong mắt là vô tận ôn nhu khiến lòng người tan chảy. Bàn tay đặt dưới lớp chăn bông mềm mại vô thức siết lại, rồi lại mở ra.

" Vậy vì sao khi ấy lại ngất đi?" Aomine vặn hỏi, ngữ khí có chút khiêu khích cùng lửa giận ngầm ẩn.

" Là các cậu dồn ép tớ vào đường cùng ấy chứ." Kise phồng má.

" Tôi nhớ không lầm thì hiệu ứng ngất đi khi tức giận chỉ xuất hiện ở lão nhân thôi." Haizaki chen vào.

"..."

" Có chuyện gì phải báo cho chúng tớ biết đấy, Kise-kun."

" Hừ, cậu mà có chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến đội mất. Nhanh khỏe lại đi."

" Kisechin, đồ ănnnn."

" Ryouta, nhanh khỏe đấy."

Kise lặng lẽ nghe bạn bè nói chuyện, trong lòng ấm áp vô cùng. Nhưng cậu cũng đồng thời thở dài... Có thể nói sao?

" Ân." Kise mỉm cười.

------

Không gian xung quanh tại giờ phút này hoàn toàn ngưng đọng, thứ còn lại duy nhất, và rõ ràng nhất, có lẽ là tiếng thở nhạt nhòa của đôi bên.

Hai bên lặng lẽ quan sát nhau trong giây lát, giây tiếp theo đồng loạt cúi chào. Tiếng còi vút lên, ngọn lửa nào dường như đã bùng cháy.

Hôm nay là trận đấu đầu tiên đối với bảy người bọn họ từ khi bắt đầu tham gia câu lạc bộ, đối thủ là các đàn anh khóa trên. Đây là một phần truyền thống của câu lạc bộ, đàn em mới gia nhập vào câu lạc bộ phải đấu một trận giao hữu cùng đàn anh để kiểm nghiệm khả năng và định hướng cho lối chơi của mỗi người. Và hiển nhiên, điều này chẳng khiến ai lên tiếng dị nghị.

Thi đấu gồm hai hiệp, mỗi hiệp chọn ra năm người từ mỗi đội bằng cách rút thăm.

" Vậy được rồi, bây giờ tớ sẽ đọc danh sách người thi đấu hiệp một và hiệp hai nhé." Momoi mỉm cười, đoạn tiếp tục nói, " Hiệp thứ nhất, Kise Ryouta, Aomine Daiki, Haizaki Shougo, Akashi Seijurou, Midorima Shintarou. Hiệp thứ hai, Murasakibara Atsushi, Kuroko Tetsuya, Akashi Seijurou, Kise Ryouta, Aomine Daiki."

" Bây giờ mời thành viên thi đấu ở hiệp thứ nhất bước lên." Momoi tiếp tục cất giọng.

Hiệp thứ nhất, bắt đầu.

Ân, trận thi đấu này, phải nói sao nhỉ? Đây có lẽ là một tổ hợp khá kì dị. Bởi lẽ cách chơi của mỗi người đều có xu hướng "độc thiện kỳ thân".

" Aominecchi." Kise nhẹ gọi tên Aomine, trong phút chốc liền trở thành cái bóng, âm trầm và khó đoán, nhưng lại xen lẫn chút gì đó gian manh và bất tuân rất đặc trưng. Điều này khiến Aomine phải suy nghĩ về câu nói " Cái bóng là người bạn trung thành nhất", nhưng hắn lại nghĩ, và hiểu rằng, Kise, dù rằng biến thành cái bóng của bất kì kẻ nào, cũng tuyệt nhiên không phải kẻ sẽ theo kẻ đó đến cùng trời cuối đất và quy phục tất cả.

Aomine nhanh tiếp nhận bóng, hai đàn anh khác đã nhanh chóng đến chèn ở hai bên. Hắn đảo mắt nhìn khắp sân tập, dư quang đáy mắt nhanh chóng lọt vào khuôn mặt nghiêm túc của Midorima, đại não nhá lên, lợi dụng kẽ hở duy nhất liền thuần thục chuyền bóng sang cho cậu ta. Đường cong đẹp mắt của bóng rổ thản nhiên mà dứt khoác lọt vào lưới, một cú 3 điểm tròn vẹn.

Akashi mỉm cười.

Huýt!!!

Tiếng còi lại lần nữa vút lên trong không trung, hiệp 2 bắt đầu.

" Kise-kun, bóng." Lặng lẽ như một bóng ma, thiếu niên có mái tóc màu trời xuất hiện, một đường bóng dứt khoác mà đẹp đẽ vẽ lên trong không trung.

Kise nhanh chóng chụp lấy bóng, chút tinh ranh nơi đáy mắt nhanh chóng hiện lên rồi biến mất tựa như không tồn tại. Tay cùng chân vẫn không ngừng hoạt động, mải đến khi trước mắt là hai đàn anh, bỗng dưng làm ra tư thế chuẩn bị ném bóng về phía trước.

Hai đàn anh phía trước rất nhanh phản ứng lại, lòng đều suy nghĩ tại sao thiếu niên trước mắt này lại tự cao đến mức làm ra hành động này. Mải cho đến khi bóng gần đến tay hai người, trong khoản khắc lại rất nhanh bị bẻ ngược đường chuyền sang bên trái, rất nhanh lọt vào tay Akashi.

Akashi lặng quan sát bốn phía.

Murasakibara hiếm thấy mà cong môi.

Tiếp theo, vẫn không có điều gì bất thường xảy ra, Akashi tiếp tục tiến công. Bốn phía đều đã bị vây lại, bóng rất nhanh đã bị người cướp mất.

Đối thủ rất nhanh phản công, thuần thục chuyền bóng cho nhau, khéo léo né tránh các đợt đoạt bóng.

Đường bóng vẫn như thế, dứt khoác, nhẹ nhàng mà đẹp mắt, bất giác lại bị gián đoạn. Một bóng dáng mờ nhạt hiện ra, thiếu niên giữ bóng, đưa mắt nhìn sang Aomine, không ngoài dự liệu chuyền bóng cho hắn. Aomine, theo lối chơi cố hữu của bản thân, lại tiếp tục tiến công. Ngay lập tức liền có người kèm lấy, bất quá, hắn lùa bóng đi được một khoảng, lại nhanh chóng chuyền bóng về.

Kise thản nhiên chụp bóng, nét mặt không còn là tươi cười rực rỡ mà đổi lại là thần sắc lãnh đạm.

Bóng cứ thế rơi vào rổ, lại một cú 3 điểm.

------

" Cảm ơn đã chỉ giáo!" Hai bên đồng loạt cúi chào nhau.

" Chơi được lắm." Một đàn anh bước ra khỏi hàng ngũ, cất tiếng. Ngay sau đó cũng rất không nhân nhượng bồi thêm một cú, " Tuy nhiên, bóng rổ là môn thể thao đồng đội. Các cậu ban đầu phối hợp rất không tệ, bất quá về sau lại bỗng dưng trúc trắc, anh sẽ không hỏi lý do là gì, nhưng để đạt được chiến thắng thật sự, cái các cậu cần không chỉ là tài năng."

" Cám ơn đàn anh." Bảy người nghiêm túc suy xét, sau đó lại lần nữa đồng loạt cúi chào.

" Các cậu, tương lai sẽ làm nên kì tích." Một đàn anh khác dáng vẻ cao to bước đến, tùy ý kề vai bá cổ với người vừa nãy mới đưa ra lời khuyên dành cho họ.

" Nếu các cậu đi đúng đường." Bốn người còn lại cất tiếng phối hợp, sau đó cả sáu người nhìn nhau, nở nụ cười, cuối cùng lại một lần nữa quay về phía đàn em của mình, " Này, đừng để chúng tôi thất vọng."

-----

Sau trận đấu, mùa thi cử cũng rất nhanh ập đến. Các lớp học đều mang theo không khí khẩn trương, thầy cô khi vô tình khi hữu ý đều dặn dò nhắc nhở học trò phải học hành chăm chỉ, chú tâm vào bài giảng. Thậm chí các tiết tự học đôi khi cũng bị chiếm mất. Mỗi lúc đến trường, ngẫu nhiên đảo mắt sẽ trông thấy nữ sinh kia đang cùng bạn bè mình cắm cúi ôn tập, một nam sinh tai chụp tai nghe trắng toát đang chăm chú nhìn vào tập vở mà lẩm nhẩm điều gì đó, cũng không ít lần sẽ nhìn thấy vài học sinh vò tóc đến rối loạn, gào rú muốn được tự do.

Kise lẳng lặng bước đi bên Haizaki, khẽ mỉm cười, nụ cười bình yên mà đẹp đẽ.

" Không ôn tập sao?" Haizaki tùy tiện ngồi xuống bên gốc cây hoa đào lâu năm, vẫy vẫy tay với Kise, cất giọng.

Kise chậm rãi bước đến, sau đó từ từ ngồi xuống, cả người dựa hẳn vào một bên gốc cây, mắt từ từ nhắm lại, không hề trả lời.

Haizaki thấy thế cũng không tiếp tục cất tiếng, hắn từ trong túi lấy ra một thỏi chocolate, từ từ nhấm nháp.

Mải đến một lúc sau, Kise mới nhẹ thở ra, từ từ vươn vai, miệng hé ra, sau lại khép lại, cuối cùng lại thở dài, nói: " Ây, làm người tài giỏi quá cũng sẽ rất khổ cực. Tôi đây nhân phẩm tốt, diện mạo cũng tốt, thể thao cũng tốt, chẳng lẽ lại cố gắng học hành tốt nữa, thế quá hoàn hảo rồi, sẽ khiến thế nhân đố kỵ mà hãm hại mất."

Haizaki giật giật khóe miệng, vốn tưởng cậu ta sẽ nói ra điều gì hay ho, rốt cuộc lại là một màn tự sướng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về việc có nên đánh cậu ta vài cái để khiến cậu ta tỉnh táo lại không thì bỗng dưng một thứ lướt qua, thanh chocolate trên miệng vừa bẻ ra được phân nửa để ăn trên tay đã biến mất.

" Này." Haizaki nhăn mày nhìn Kise hé miệng ra toan cắn đi thanh chocolate mới cướp về được, bất quá dù bày ra biểu tình khó chịu, hắn rõ ràng không có ý giành giật lại.

" Hi~" Kise thỏa mãn đem thanh chocolate toàn bộ thanh toán, sau đó rất thản nhiên quay sang Haizaki đưa tay hình chữ V, nhe răng mỉm cười.

Haizaki diện vô biểu tình cầm máy điện thoại lên chụp, sau đó lặng lẽ cúi xuống nhìn điện thoại, dần dần vai bắt đầu run run không ngừng.

" Có chuyện gì sao?" Kise khó hiểu nhìn Haizaki, khẽ lay lay vai hắn. Đến một lúc lâu, trông thấy Haizaki chậm rãi đứng lên, nhẹ mỉm cười, nụ cười hắn ôn nhu đến kì lạ.

" Kise." Haizaki đưa điện thoại đến trước mặt Kise, trong ảnh là hình một thiếu niên gương mặt tuyệt mỹ đang cười đến thích chí, phượng mâu đã loan thành hình bán nguyệt, đầu mày cuối mắt đều là gió xuân ấm áp, bất quá hàm răng lại dinh dính mấy vệt nâu đen bí ẩn.

Kise ngơ ngẩn quan sát mình trong điện thoại, khi nhìn đến chi tiết "nhạy cảm" kia đã hoàn toàn mất hồn. Mấy giây tiếp theo, miệng khẽ giật giật, tay từ từ siết lại, một cú đấm không khoan nhượng tung ra, hướng thẳng vào mặt người đối diện. Thế nhưng, hắn né được, còn vừa né vừa giơ lên điện thoại cười hả hê.

" Xóa đi."

" Ha ha." Haizaki cất tiếng cười xem như hồi đáp cho yêu cầu của đối phương, có thể thấy rất rõ ràng một điều, hắn sẽ không làm điều đó.

" Cậu muốn chết rồi." Kise rất nhanh xông vào Haizaki, toan giành giật tang chứng. Tranh đấu khốc liệt đang diễn ra, bỗng dưng một bóng dáng cao lớn xuất hiện, hoàn toàn che lấp đi hai cái bóng đang đan xen nhau của hai người, cũng rất nhanh, điện thoại của Haizaki đã không còn thuộc về hắn, cũng sẽ không thuộc về Kise.

" Heh~ Kisechin?" Murasakibara nhìn nhìn điện thoại, sau đó đối xứng cùng người thật, mặt vô biểu tình bấm bấm gì đó, sau đó đưa trả điện thoại cho Haizaki.

" Cậu vừa làm gì vậy?" Kise và Haizaki dường như là đồng thanh mà hỏi.

" Việc vui không thể giữ một mình a~" Murasakibara rất tự nhiên trả lời, khóe miệng nhếch lên một đường cong cực nhỏ.

Kise lặng yên hóa đá, nhỏ lệ trong lòng, chẳng lẽ cướp đồ ăn cũng sẽ bị trời phạt sao? Nhưng rõ ràng cậu không cướp a~ Có cướp cũng đã được khổ chủ âm thầm chấp nhận rồi a.

Điện thoại run run lên, Kise tạm gác việc qua một bên, mở điện thoại lên nhìn nhìn đọc đọc.

" Kise, đẹp mặt nhỉ?" Aomine.

" ..." Kuroko.

" Thú vị nhỉ?" Akashi.

" Nhàm chán." Midorima.

...

Thật muốn chết đi cho rồi, Kise thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net