Chương 20: Nhiệm vụ (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy chục năm sau, sau khi Nam Cung Anh Kiệt ra đi tôi như người mất hồn, tinh thần suy sụp, chính những lúc ấy Tiểu Hương luôn ở bên cạnh động viên tôi.

Thật sự thì khoảng thời gian ở bên cạnh y và Tiểu Hương tôi cảm thấy rất là hạnh phúc.

Một phần là vì Tiểu Hương, một phần là vì tôi cần thu thấp linh hồn của Tiểu Nghiên cho nên tôi không thể đi liền được, tôi đã ở lại đây cho đến khi Tiểu Nghiên ra đi thì tôi mới rời khỏi đây được.

Nhìn thấy con bé khóc tôi thật sự rất đau lòng, tôi thương con bé lắm, thương con bé như thương Trạch nhi vậy, đứa nào cũng là con của tôi hết nên tình thương tôi dành cho chúng đều y như nhau, không thiên vị đứa nào cả.

Tôi sẽ nhớ Tiểu Hương rất nhiều...

Tôi hi vọng nếu có kiếp sau, tôi muốn được làm mẹ của Tiểu Hương.

Tạm biệt con, Tiểu Hương. Em đến với anh đây Anh Kiệt.

-----------------------------------------------------------

Tôi từ từ mở mắt nhìn xung quanh, tôi hiện đang ở trong không gian hư vô. Một giọng nói đầy quen thuộc từ trong không gian vang lên:

_ Chào mừng kí chủ đã quay trở lại

_ Uhm. Hãy đưa tôi đến thế giới tiếp theo đi chủ thần đại nhân - Tôi cần phải làm việc liên tục, chỉ có như vậy tôi mới quên đi được.

_ ... - Chủ thần im lặng một lúc - Được. Xác định hệ thống tiêu diệt xuyên không giả. Thế giới thứ ba, chúc kí chủ may mắn

-----------------------------------------------------------

Năm 2200

Xin chào mọi người, tôi tên là Cao Gia Ý, năm nay tôi vừa tròn hai mươi tuổi, hiện đang là nam diễn viên nổi tiếng luôn đạt giải Ảnh đế suốt năm năm liền.

À quên giới thiệu cho mọi người biết, đây chính là thế giới thú nhân, ở thế này chỉ có nam nhân chứ không hề có nữ nhân nhưng được chia thành hai giống loài là giống đực và giống cái. Mỗi giống đực có mỗi thú khác nhau, điều quan trọng nhất là bọn họ có cánh! Để tôi nói cho mọi người biết, có cánh thật sự rất tuyệt đấy, chúng ta có thể bay lượn khắp nơi, tận hưởng những cơn gió mát nhè nhẹ, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh ở trên cao,...

Ở thế giới của tôi thì chỉ có ba chủng tộc là có cánh mà thôi, ba chủng tộc ấy là Thiên tộc, Phượng tộc, Quỷ tộc và Yêu tộc (thật ra thì chỉ có Tengu mới có cánh thôi).

P/s: Đây là kinh nghiệm từ một Quỷ tộc sống lâu năm.

À quay trở lại với câu chuyện, giống cái ở thế giới này tuy không được mạnh và cao lớn cho lắm nhưng lại được mọi người chào đón rất nhiều, ngoại hình của họ không khác gì tiểu mỹ thụ (mà họ đúng là thụ thiệt), họ có khả năng mang thai.

Nếu các bạn thắc mắc tôi là giống đực hay giống cái thì... Như các bạn thấy đó, tôi làm gì có khả năng thượng được người ta chứ.

Hờ hờ.

Từ đó suy ra các bạn có thể đoán được tôi là giống đực hay giống cái.

Hiện tại tôi đang làm từ thiện cho các cô nhi viện, tôi dự tính sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, sống một mình cũng cô đơn lắm cho nên tôi muốn nhận nuôi một đứa để cho vui nhà vui cửa.

Tôi vừa mỉm cười vừa phát quà cho từng đứa trẻ trong cô nhi viện, mấy đứa trẻ vui vẻ nhận lấy:

_ Em cảm ơn anh

_ Cảm ơn anh ca ca xinh đẹp

Phải gọi anh là ca ca đẹp trai chứ không phải ca ca xinh đẹp nghe chưa? *phồng má*

_ Cảm ơn anh rất nhiều

_ Em rất biết ơn anh ca ca

...

Mấy đứa nhỏ thật đáng yêu, tôi đang chìm đắm trong sự dễ thương này~ (*♡∀♡)

Trong lúc tôi đang chìm đắm trong sự dễ thương mà bọn trẻ mang lại thì bõng tôi đảo mắt nhìn sang tiểu giống đực đang ngồi trên xích đu mộ mình, trong cậu bé thật buồn bã làm sao...

Tôi hỏi mấy đứa nhỏ về tên và tuổi của tiểu giống đực ấy, một đứa trẻ trong số chúng trả lời:

_ Dạ, bạn ấy tên là Hùng Cường, năm nay bạn ấy tròn mười tuổi ạ

À, viện trưởng có từng kể với tôi về đứa bé này, ông ấy nói đứa trẻ này là fan của tôi cho nên ông ấy hỏi tôi có thể tặng cho cậu bé này một chiếc khăn len do chính tôi tự tay làm không, sau đó tôi liền vui vẻ gật đầu đồng ý.

_ Sao em ấy nhìn có vẻ buồn bã thế?

_ Ba mẹ của bạn ấy mất do một vụ tai nạn giao thông thảm khốc, họ hàng trong nhà thì lấy hết tài sản mà ba mẹ của bạn ấy đi rồi sau đó tống cổ bạn ấy vào đây ạ... Em nhớ lúc đó bạn ấy khóc dữ lắm ạ, khóc rất nhiều luôn, tất cả mọi người đều cố gắng an ủi bạn ấy nhưng không thành công, sau đó bạn ấy luôn buồn bã như vậy, cũng đã được năm năm rồi ạ...

Không ngờ tuổi thơ của đứa trẻ này lại đau buồn đến như vậy...

_ Các em sang bên kia chơi trước đi, anh cần nói chuyện với cậu bé ấy một chút - Tôi xoa đầu bọn chúng.

_ Dạ - Nói xong thì bọn chúng chạy ùa sang chỗ khác.

Tôi nhẹ nhàng đi đến chỗ cậu bé, dường như cậu bé không để ý có người đang tiến lại chỗ mình.

_ Chào em - Tôi mỉm cười nhẹ.

_ ! - Cậu bé đang cúi đầu xuống thì bỗng nghe thấy một giọng nói xa lạ thì giật mình mà ngẩng đầu lên.

Giờ tôi mới nhìn thấy rõ gương mặt của cậu bé, cậu bé này sở hữu một mái tóc màu tím được cắt tỉa gọn gàng và một đôi mắt màu đỏ long lanh nhưng cũng đầy sâu thẳm làm cho tôi không thể không dời mắt sang chỗ khác. Gương mặt của cậu bé phấn nộn, hơi trắng trẻo, ngoại hình trông rất là bụ bẫm đầy vẻ đáng yêu.

_ Chào em (^▽^) - Tôi chống tay lên đầu gối mà cười híp mắt nhìn Hùng Cường.

_ Chào... Chào anh ạ... - Bên ngoài cậu bé có hơi ngượng ngùng một chút còn bên trong thì - "OMG!!! Đây chính là Gia Ý ca ca hàng thật giá thật sao!!!??? Mình có đang nằm mơ không vậy!!!???"

_ Anh tên là Cao Gia Ý. Còn em tên là gì?

_ Em... Em tên là Hùng Cường... - Cậu bé này có một chút rụt rè - "Anh ấy hỏi tên mình kìa!!!"

_ Tên của em thật hay và đầy ý nghĩa

_ Cảm... Cảm ơn... Tên của anh cũng rất hay - Mặt và tai Hùng Cường ửng hồng lên - "Anh ấy khen tên mình hay kìa!!!"

_ "Hảo khả ái~ (^▽^)"

_ Tại sao em lại ngồi chơi một mình ở đây?

_ Em... Em không dám... - Hùng Cường cúi đầu xuống.

_ Ể? Tại sao vậy?

_ Em xui xẻo lắm... Họ hàng của em nói rằng do em quá xui xẻo cho nên ba mẹ em mới qua đời... Họ nói em là đồ sao chổi, nói em không nên có mặt trên đời này... Hức hức... - Cậu bé thút thít.

_ "Sao bọn họ lại có thể nói như vậy với một đứa trẻ chứ?" - Tôi thấy thương cho đứa trẻ này quá.

_ Hức hức... Chính vì em xui xẻo cho nên em mới không dám chơi cùng các bạn... Hức hức... - Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt non nớt của Hùng Cường.

_ Em không hề xui xẻo - Tôi dùng tay gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt của Hùng Cường.

_ !? - Hùng Cường ngạc nhiên.

_ Trên đời này không phải ai cũng gặp may mắn hay xui xẻo, những thứ đến với ta đều là do số phận, chúng ta không thể nào thay đổi nó được nhưng nó cũng có thể là thử thách do ông trời ban xuống cho chúng ta. Tuy nó có thể tạo ra một kí ức không mấy vui vẻ hoặc nỗi buồn mà ta không dễ quên đi nhưng nhờ đó mà ta có được động lực để tiếp tục vươn lên, hướng về một tương lai tốt đẹp. Cho nên đó chính là thử thách mà ông trời ban xuống cho em, ông ấy muốn em trở nên mạnh mẽ hơn, ba mẹ em ở trên đó cũng sẽ thấy yên tâm hơn - Trong lúc tôi xoa đầu Hùng Cường thì có một vài tia sáng chiếu xuống chỗ tôi làm tăng thêm vẻ đẹp của vị mỹ nhân, à nhầm, mỹ nam này.

Hùng Cường tai đỏ mặt hồng cảm động nhìn tôi:

_ Cảm... Cảm ơn anh...

_ Không có chi (^▽^) - Bỗng tôi chợt nhớ ra một chuyện - Em ngồi đây chờ anh một chút nhé, anh sẽ quay lại liền

_ Dạ vâng

Gần một phút trôi qua tôi quay trở lại, cầm trên tay một hộp quà.

_ Anh tặng cho em nè - Tôi đưa quà cho cậu bé.

_ Có cái gì trong này vậy ca ca? - Hùng Cường cầm hộp quà nhìn chằm chằm vào nó một cách đầy tò mò.

_ Em cứ mở nó ra thì sẽ biết liền

_ Dạ vâng - Hùng Cường mở hộp quà ra.

Soạt soạt

_ Cái này là... - Hùng Cường cầm lấy chiếc khăn len.

_ Em quấn thử đi

_ Dạ vâng - Hùng Cường rời khỏi chiếc xích đu, sau đó thì quấn khăn len xung quanh cổ, khăn len dài đến mức chạm xuống đất, cậu bé ngơ ngác nhìn tôi - Hình như là chiếc khăn len này hơi dài thì phải.

Đúng là có hơi dài thiệt.

_ Xin lỗi em nha, cái này là do anh tự làm cho nên nó có hơi dài một chút xíu... (。T ω T。) - Tại vì lúc đó tôi cứ tưởng là tiểu giống đực này cao hơn các bạn cùng lứa cho nên đan có hơi lố "một chút".

_ Không sao đâu ạ, em thích nó lắm - Hùng Cường vui vẻ nói.

_ "Thật đáng yêu làm sao~ Mình quyết định rồi, mình sẽ nhận nuôi Tiểu Hùng Cường (♡˙︶˙♡) ♡" - Tôi quyết tâm nghĩ - Hùng Cường, em có muốn làm con trai của anh không?

_ ... Dạ, ý anh là sao? - Hùng Cường ngơ ngác.

_ Ý anh là anh muốn nhận nuôi em

_ Nhận... Nhận nuôi em sao!? - Hùng Cường trông có vẻ rất sốc à nha.

_ Đúng vậy~ (^▽^)

_ ...Anh không sợ em sẽ mang lại sự xui xẻo cho em sao? - Hùng Cường cúi gầm mặt xuống.

_ Trong từ điển của anh không bao giờ có từ sợ cả, cho nên anh muốn nhận nuôi em. Em có đồng ý không? - Tôi giơ tay phải ra.

_ ... - Hùng Cường im lặng một chút rồi sau đó đưa tay ra, nắm lấy tay tôi - Em đồng ý

_ Bây giờ anh sẽ đi làm thủ tục nhận nuôi em, em hãy đi sắp xếp hành lí đi - Tôi xoa đầu Hùng Cường rồi sau đó xoay người hướng về phía văn phòng của viện trưởng.

Hùng Cường đỏ mặt dõi theo bóng dáng của tôi, cậu bé đứng im một lúc rồi sau đó quay về phòng của mình.

Khoảng nửa tiếng sau thì tôi đã hoàn thành xong thủ tục nhận nuôi, ngài viện trưởng nở nụ cười đầy hiền dịu nói với tôi:

_ Cảm ơn cậu vì đã nhận nuôi đứa trẻ

_ Ngài không cần phải cảm ơn cháu đâu ạ

_ Đứa bé này có tuổi thơ không mấy tốt đẹp, suốt năm năm nay nó luôn sống trong sự đau buồn, mỗi lần thấy nó như vậy mà tôi lại không thể giúp được gì cho nó cả... - Viện trưởng rũ mắt buồn bã nói.

_ Ngài đừng nói như vậy, ngài đã luôn xem Hùng Cường như cháu của mình mà yêu thưong chăm sóc cho cậu bé, Hùng Cường cũng rất là yêu quý ngài đấy

_ Cao tiên sinh vẫn luôn tốt bụng như vậy, giao Tiểu Cường cho cậu là một quyết định rất đúng đắn

_ Tôi xin hứa sẽ luôn yêu thương và chăm sóc thật tốt cho Hùng Cường, sẽ luôn xem Hùng Cường như con ruột của mình mà đối đãi! - Tôi nghiêm nghị nói.

_ Haha, Cao tiên sinh không cần phải làm như vậy đâu bởi vì tôi biết cậu sẽ yêu thương, lo lắng cho đứa bé này mà - Viện trưởng phì cười một cái, sau đó thì nói - Tôi xin giao Hùng Cường lại cho Cao tiên sinh

_ Ngài cứ yên tâm đi ạ, cháu sẽ không để ngài thất vọng đâu

_ Giờ này chắc là Hùng Cường đã sắp xếp hành lí xong rồi, chúng ta cũng nên ra ngoài thôi - Viện trưởng nhìn vào đồng hồ và nói.

_ Dạ vâng - Tôi đứng dậy bước ra khỏi phòng thì thấy Hùng Cường đang cầm hành lí đứng trước cửa phòng.

_ Ca ca, ngài viện trưởng

_ Kể từ hôm nay con chính thức trở thành con trai của Cao tiên sinh cho nên con phải gọi cậu ấy là mama có biết chưa? - Viện trưởng xoa đầu Hùng Cường.

_ Dạ vâng

_ Hùng Cường à, có vẻ như các bạn nhỏ ở đây muốn chào tạm biệt con đấy - Tôi nhìn về phía mấy đứa nhỏ đang lấp la lấp ló bên bức tường kia, mặt đứa nào đứa nấy trông đều buồn hiu hết.

_ Các bạn... - Hùng Cường nhìn các bạn.

Mấy đứa nhỏ dường như đã cố lấy hêt dũng khí mà bước đến chỗ Hùng Cường, bọn nhỏ thút thít:

_ Hức hức... Hùng Cường, bạn đi rồi nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy

_ Bọn tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy... Hức hức...

_ Bạn đi mạnh giỏi nhé

_ Bạn nhớ thường xuyên gọi về cô nhi viện nhé, hoặc là bạn có thể viết thư cũng được, bọn tớ sẽ chờ bạn hồi âm

...

_ Các bạn... - Hùng Cường cảm động.

_ Trước khi cậu đi bọn tớ có món quà này muốn tặng cho cậu - Một trong số mấy đứa nhỏ đưa một khung ảnh cho Hùng Cường.

_ Cái này là... - Hùng Cường nhận lấy khung ảnh có chứa tấm hình cậu chụp chung với tất cả mọi người trong cô nhi viện.

_ Nếu như cậu ở xa mà có nhớ đến nơi này thì cậu cứ ngắm nhìn bức ảnh này, cậu sẽ bớt nhớ hơn

Tí tách.

_ Tớ cảm ơn các bạn rất nhiều, tớ cảm ơn các bạn rất nhiều... Hức hức... - Những giọt nước mắt thi nhau lăn dài xuống cặp má phấn nộn của Hùng Cường.

_ Oa oa... - Mấy đứa nhỏ đồng loạt khóc theo cảm xúc của mình.

Tiếng khóc vang lên một lúc rồi sau đó dừng lại, mặt đứa nào đứa nấy đều lấm lem nước mắt nước mũi, thấy vậy cho nên tôi đã xoa đầu từng đứa từng đứa một và nói:

_ Hùng Cường đi rồi thì sau này mấy đứa vẫn có thể gọi điện cho Hùng Cường mà, đây là số điện thoại và địa chỉ nhà anh, nếu mấy đứa nhớ Hùng Cường quá thì nhớ gọi điện qua dãy số này hoặc đến nhà anh chơi cũng được

_ Dạ vâng - Một đứa trong số chúng lau chùi đi những giọt nước mắt và cầm lấy tấm danh thiếp của tôi.

_ Hùng Cường, con hãy chào tạm biệt ngài viện trưởng và các bạn đi nào - Tôi xoa đầu Hùng Cường.

_ ...Tạm biệt ngài viện trưởng, tạm biệt các bạn... - Hùng Cường sụt sịt mũi.

_ Tạm biệt con Tiểu Cường, con nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy - Viện trưởng mỉm cười đầy dịu dàng.

_ Tạm biệt cậu Hùng Cường, cậu đi mạnh giỏi nhé - Mấy đứa nhỏ mỉm cười rạng rỡ vẫy tay chào tạm biệt.

_ Tạm biệt ngài viện trưởng, tạm biệt các em - Tôi cúi đầu chào.

_ Tạm biệt cậu Cao tiên sinh/ ca ca

_ Đi thôi nào Tiểu Cường - Tôi mỉm cười và giơ tay ra.

_ Dạ vâng - Hùng Cường vui vẻ nắm lấy tay tôi.

Chúng tôi nắm chặt lấy tay nhau, cùng bước ra khỏi cô nhi viện, nơi mà cậu bé đã ở suốt năm năm.

-----------------------------------------------------------

Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh, mới đó mười hai năm đã trôi qua.

Tôi còn nhớ rõ cái ngày tôi đón Tiểu Cường từ cô nhi viện về, đứa con mà tôi hết mực yêu thương.

Nhớ hồi đó thằng bé mới đứng tới eo tôi nay còn cao hơn tôi những hai cái đầu. Phải công nhận là thằng bé lớn mạnh thật đó.

Nhớ hồi đó thằng bé mới về nhà tôi, nó không dám ngủ một mình cho nên tôi hay ngủ chung với nó, rồi từ từ để nó ngủ riêng, tập thành thói quen.

Nhớ hồi đó thằng bé vẫn là chỉ một cậu bé dễ thương bụ bẫm nay đã trở thành một chàng trai cao lớn tuấn tú.

Nhớ hồi đó thằng bé chỉ là một bé sói con nhỏ nhắn đáng yêu nay đã trở thành một con sói to lớn đầy uy mãnh.

Nhớ hồi đó thằng bé luôn đỏ mặt ngượng ngùng khi bị người lớn chọc ghẹo là chồng nuôi từ bé của tôi nay vẫn y như thế.

Nhớ hồi đó thằng bé còn ngồi vào lòng tôi nay tôi lại ngồi vào lòng thằng bé.

Nhớ hồi đó thằng bé còn đang tập bay nay đã biết chở tôi bay khắp nơi.

Nhớ hồi đó con t(r)ym của thằng bé có chút xíu a nay nó đã trở thành một con t(r)ym vô cùng to lớn và hùng vĩ. Ahihi (*'▽'*)

Nhớ hồi đó bụng của thằng bé phẳng lì à nay sáu múi rõ ràng, múi nào ra múi đấy, sờ rất đã à nha các cô các cậu.

Nhớ hồi đó thằng bé vãn còn là một đứa trẻ yếu đuối nay đã trở thành một chàng trai vô cùng mạnh mẽ.

Nhớ hồi đó...

...

Giờ tôi cũng đã là đại thúc ba mươi hai tuổi rồi, cũng già và lẩm cẩm quá rồi, mọi người ai cũng hối thúc tôi nên mau chóng kết hôn nhưng tôi lại không muốn. Mồ, tôi không có ý định kết hôn đâu! *phồng má*

Chỉ cần được ở bên đứa con trai ngoan ngoãn hiếu thuận là Tiểu Cường đây thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

Ấy thế mà tôi vẫn bị bắt đi xem mắt đấy! Thật tình! (҂ 'з' )

Haizzz... Nghĩ đến là đã thấy mệt rồi...

Cũng may là luôn có Tiểu Cường ở bên cạnh lắng nghe mọi tâm sự của tôi, thằng bé đúng là một đứa trẻ ngoan mà. Moa moa (っ˘з(˘⌣˘ ) ♡

Hùng Cường: (//▽//)

_ Tiểu Cường~ Mama mệt quá... - Tôi ể oải dựa vào sofa.

_ Vất vả cho mama rồi - Hùng Cường xoa bóp vai cho tôi.

Cmn thằng bé soái quá!!! ( ' ▽ ' ).。o♡

Mlem mlem *liếm liếm*

_ Ah~ Kỹ thuật của Tiểu Cường thật tốt~ - Tôi rên lên vì thoải mái.

_ (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) - Mặt Hùng Cường đỏ ửng lên.

_ Ah~ Đúng rồi, là chỗ đó đấy~

_ (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄) - Mặt Hùng Cường càng ngày càng đỏ hơn.

_ Ah~~~

_ Ma... Mama, con đi nấu ăn đây, người cứ ngồi đó nghỉ ngơi đi nhé! - Hùng Cường chạy vọt vào trong nhà bếp.

_ Ể? Sao mà tai của thằng bé lại đỏ lên thế? - Tôi vừa thắc mắc vừa mở TV.

Tôi không hề hay biết ánh mắt của Tiểu Cường đang dán chặt lên người mình.

Thình thịch thình thịch.

Hùng Cường đặt tay phải lên lồng ngực, cảm nhận trái tim đang đập liên hồi.

_ Mama...

-----------------------------------------------------------

Sáng hôm sau.

Chúng tôi đang dùng bữa với nhau thì tôi hỏi thằng bé:

_ Hôm nay con không có đi làm à?

Nếu mọi người thắc mắc vì sao ở tuổi này của thằng bé lại đi làm thì tôi xin được giải đáp thắc mắc của mọi người, Tiểu Cường rất thông minh cho nên đã học nhảy lớp và chính thức đi làm từ năm ngoái rồi, thằng bé hiện đang là một luật sư rất có tiếng.

_ Dạ vâng

_ Mama có việc bận cho nên chiều mama mới về được, chắc là con phải ăn trưa một mình rồi...

_ Không sao đâu mama - Hùng Cường mỉm cười.

_ Con trai của mama thật ngoan - Tôi không nhịn được mà xoa đầu thằng bé.

_ "Con không muốn làm con trai của mama..."

_ Mama phải đi rồi, hẹn gặp lại con sau nha. Bye bye - Tôi vẫy tay chào tạm biệt thằng bé.

_ Mama đi cẩn thận

Cạch.

Hùng Cường dõi theo tôi cho đến khi tôi đi hẳn thì mới đi dọn chén dĩa và dọn dẹp nhà cửa.

Sau đó thì thằng bé bước vào trong phòng tôi, nằm lên giường, dụi dụi mặt lên đó, đôi lúc y còn ngửi ngửi mùi hương đầy dễ chịu trên đấy nữa. Y đỏ mặt lầm bầm:

_ Mama...

Y mở tủ quần áo, lấy từ trong đó một chiếc quần boxer của tôi mà ngửi lấy ngửi để, khuôn mặt tuấn tú của y càng lúc càng đỏ lên. Y kéo khóa quần giải thoát vật to lớn đang cương cứng lên vì kích thích kia, vừa dùng tay vuốt ve côn thịt vừa gọi tên tôi liên tục:

_ Ha... Mama, mama, con yêu người rất nhiều, rất rất nhiều... Ha...

Y tưởng tượng đến viễn cảnh y thao tôi đến dục liên dục tử, hai chân tôi quấn chặt lấy hông y theo nhịp đẩy:

_ Ah ư... Tiểu Cường... Nhiều hơn nữa... Hãy cho mama nhiều hơn nữa, mama muốn thật nhiều tinh dịch của con, mama muốn mang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net