Phần Không Tên 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50 – Người Hobbit

Khi Quách Bình đẩy cánh cửa ra, Mạch Đinh giống như bước vào một thế giới khác, cái gọi là thế giới của người giàu, đàn ông mặc vest đi giày da, phụ nữ thì trang điểm lộng lẫy, đồng hồ và đồ trang sức của họ đang được soi sáng lấp lánh dưới ánh đèn chùm, phảng phất còn có thể nghe thấy tiếng cười chói tai của hội phụ nữ: "Tôi vừa mới đi Dubai một chuyến về, cũng chẳng có gì hay cả, nhưng cái khách sạn 7 sao thì cũng được lắm."

"Thế hả, hôm nào tôi cũng đi thử xem, tôi bận chọn phòng tân hôn cho con trai nên làm gì có thời gian để đi chơi đâu, cái nhà tôi mới mua cho nó nó còn không ưng kìa."

Gặp mặt cái quái gì chứ, đây căn bản là đại hội khoe của thì có, đây cũng là lần đầu tiên Mạch Đinh nghe thấy còn có cả khách sạn 7 sao nữa. Quách Bình đưa Mạch Đinh lách qua đoàn người, nụ cười trên mặt Mạch Đinh ngày càng cứng nhắc, giờ cậu có thể thấu hiểu sâu sắc vì sao các đồng nghiệp khác lại ghét buổi gặp gỡ này rồi, còn mệt hơn cả ngồi trong văn phòng ấy, trong đầu phải không ngừng suy nghĩ xem nên nói lời lẽ thế nào, vẻ mặt phải ra sao. Cứ đi qua một người cậu sẽ đánh giá vẻ mặt của người đó, nhưng đều không thấy người đàn ông khi trước đi cùng với An Tử Yến, người có thể để An Tử Yến một mình tới gặp chắc phải là vị khách lớn mới đúng chứ, người đó rốt cuộc là ai? Tầm 30 tuổi, lại có khí chất, còn có thể là ai được nhỉ, chỉ dựa vào mỗi hai điểm này Mạch Đinh có nghĩ vỡ đầu cũng không thể nghĩ ra được. Có lẽ người đó không tới, cũng không phải tất cả các khách hàng đều có thời gian để tới tham gia mà.

Cánh cửa lại bị đẩy ra một lần nữa, vì có người còn lấp lánh hơn cả ngọc ngà châu báu xuất hiện, nên mọi người sắp mù mắt tới nơi rồi. Ellen da dẻ trắng như tuyết, mái tóc vàng trải dài xuống vai, cô trang điểm nhạt, mặc chiếc váy liền thân trễ ngực ôm lấy vóc dáng cân đối của mình, còn An Tử Yến bên cạnh cô có lẽ cũng như được lôi ra từ trong một tác phẩm của nhà họa sĩ nổi tiếng nào đó, hoặc như được lôi ra từ trong một câu chuyện có những ngôn từ miêu tả ngoại hình mĩ miều nhất. Hôm nay, Mạch Đinh đã cố tình lờ đi và vờ như không để ý tới rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn không thoát khỏi sự quyến rũ của anh. Ai nói những thứ xinh đẹp phải có những thứ tầm thường làm nền mới trở nên đẹp hơn chứ. Anh vốn không cần bất cứ ai tới để làm nền cho mình cả.

Ellen khoác cánh tay An Tử Yến, mỉm cười nhẹ nhàng như thục nữ, giơ tay nhấc chân thôi cũng có thể tỏa ra mị lực đối với những người đàn ông khác. Mạch Đinh cũng chưa ngu đến nỗi mà đi ghen với Ellen, trong đầu cậu lúc này đang nghĩ tới một chuyện không liên quan khác, đây là thời khắc để chứng kiến kì tích, sự liên kết giữa Châu Cách và Ellen đã bị An Tử Yến phá vỡ rồi, nơi có Ellen không có Châu Cách, thật đúng là quá hiếm luôn. Nhưng ngay sau đó cậu liền phát hiện ra có âm thanh lạ phía sau mình, quay lại liền thấy Châu Cách đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm về phía Ellen.

"Sao cậu lại tới đây!"

"Cậu đừng có quên tôi cũng từng hợp tác với công ty cậu đấy."

Mạch Đinh quên mất chuyện này, hồi đầu khi An Tử Yến muốn được thăng chức, Châu Cách cũng chính là kẻ bị hại, xem ra ngay tới cả An Tử Yến cũng không thể phá vỡ được mối quan hệ giữa Châu Cách và Ellen rồi, dù tình yêu có biến thái hay quỷ quái đi nữa thì cũng đúng là không làm gì được tình yêu cả! Mạch Đinh nghĩ tới đây, vô cùng cảm khái, ánh mắt cậu dõi theo An Tử Yến, cuối cùng cậu đã thấy được "cái u ác tính" của phòng quan hệ công chúng rồi, trước đây hình tượng mà Mạch Đinh khắc họa cho lão là một kẻ tai to mặt lớn, mặt bóng nhoáng, ai ngờ cái "u ác tính" đó lại gầy quắt queo thế chứ, người nhỏ, đầu nhỏ, mắt nhỏ, mũi nhỏ, mồm nhỏ, chắc không phải phía dưới cũng... Khục khục, Mạch Đinh, chẳng phải cậu là một người vừa ngay thẳng vừa thuần khiết sao?

Tên người Hobbit kia chào hỏi với An Tử Yến vài câu rồi dường như cũng không nhìn tới anh nữa, lão chẳng để tâm lắm tới An Tử Yến, người thường liên hệ với lão là Vương Tổng, lão cũng chẳng coi trọng người trẻ tuổi như anh, nhưng lại cứ nhìn chằm chằm Ellen, còn thiếu mỗi chảy nước miếng ra nữa thôi. Đúng là bộ dạng hèn nhát còn không có mắt nhìn người, rõ ràng người đẹp nhất là An Tử Yến cơ mà. Mạch Đinh lại bắt đầu đặt biệt danh lung tung cho người ta rồi đấy, có lẽ bản thân cậu không phát hiện ra, những người bình thường hay bị cậu đặt biệt danh đều là những đối tượng bất lợi đối với An Tử Yến, đúng là bất công mà.

"Vị này là..." Tên Hobbit kia khẩu ngữ mang theo chút ngưỡng mộ và thích thú, chắc lão tưởng Ellen là bạn gái của An Tử Yến. Ellen đưa tay ra với tên Hobbit: "Xin chào, tôi là bạn của Yến, mới từ nước ngoài về, Yến, cậu không giới thiệu cho mình một chút về người đàn ông dễ thương này à?" Ellen vừa lớn mật lại nhiệt tình véo nhẹ lên mặt tên Hobbit. Tên Hobbit bị cử chỉ thân mật của Ellen chọc cho mở cờ trong bụng.

"Tôi còn tưởng cô là bạn gái của giám đốc An cơ, hóa ra cậu ấy cũng chẳng có cái phúc phận này."

Ông mới không có cái phúc ấy đấy, đứng bên cạnh Ellen, rõ như trong truyện cổ tích, nàng bạch tuyết và chú lùn. Ellen kiều mị mỉm cười: "Cậu ấy không thích kiểu người như tôi." An Tử Yến bất ngờ tóm vai Mạch Đinh kéo lại bên cạnh mình: "Loại này hợp với tôi hơn." Trong nháy mắt, Mạch Đinh cứng đờ còn hơn cả tảng đá, cậu cố gượng cười, đạp vào chân An Tử Yến. Tên Hobbit ngẩn ra rồi bật cười lớn, khiến tất cả mọi người xung quanh không nhịn được phải quay ra nhìn, vì rất nhiều người biết tính khí của cái người phát ra tiếng cười kia là một kẻ rất cổ quái, hay mỉa mai và coi thường người khác, thế cho nên họ rất hiếu kì không biết là ai có thể khiến lão ta có thể cười khanh khách như vậy, cách đó không xa, giám đốc Thôi mặt mũi cũng đang tái mét nhìn màn vừa rồi.

"Tôi không ngờ cậu lại hài hước như thế đấy, ha ha."

"Vậy mọi người cứ nói chuyện đi, tôi còn chút chuyện phải xử lí."

"Ừm." Tên Hobbit cũng chỉ mong sao có thể được nói chuyện riêng với Ellen thôi, lão gật đầu, trong ánh mắt còn có lời khen đối với An Tử Yến. Mạch Đinh với Quách Bình cũng đi theo An Tử Yến luôn, hiện tại Mạch Đinh vẫn còn đang ngây ra đây, chắc chắn Quách Bình nghe thấy mất rồi, làm sao bây giờ, cậu liếc mắt nhìn Quách Bình, đang định giải thích: "Sư phụ, vừa xong là..."

Quách Bình chú ý thấy hai má Mạch Đinh đỏ lên, thần sắc hoang mang bất an, không khỏi trêu: "Chắc cậu không coi lời của Yến là thật đấy chứ, quả nhiên cậu vẫn là người thiếu kinh nghiệm, đó chẳng qua chỉ là một vài kĩ xảo giao tiếp thôi, học nhiều vào." Vốn Mạch Đinh còn muốn Quách Bình không coi điều này là thật, giờ ngược lại còn bị an ủi nữa chứ. Câu thành ngữ "Có tật giật mình" của cổ nhân đúng là lừa người mà.

Người đau khổ nhất trong cả cái chỗ này chính là Châu Cách đang ở một bên, cậu ta ghen tị, căm tức, đau khổ, Mạch Đinh cũng bắt đầu thấy đồng cảm với cậu ta, cậu cũng lo chuyện khác nữa nên nhân lúc Quách Bình đang bận việc khác, cậu lại đuổi theo An Tử Yến, An Tử Yến quay lại thấy cái đuôi nhỏ của mình: "Sao đấy, không phải em coi câu ban nãy là thật đấy chứ."

"Em, em còn lâu ấy, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi anh thôi."

An Tử Yến khoát tay, giống một idol đang xua đuổi một fan mê trai: "Tôi đã kết hôn rồi, không ở bên cậu được đâu." Mạch Đinh trợn mắt lên, vẫn cố giữ âm lượng không muốn bị người khác nghe thấy: "Anh đủ chưa hả! Đừng lúc nào cũng cợt nhả như vậy, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh cơ mà, Châu Cách cũng theo tới đây đấy."

"Biết."

"Anh không cảm thấy cậu ấy rất tội nghiệp sao, vì anh mà phải đưa Ellen ra, như vậy thật quá tàn nhẫn với cậu ấy rồi, giờ anh chỉ là nhất thời muốn nịnh bợ cái tên Hobbit kia, nhưng sau này thì sao, chẳng lẽ cứ để Ellen đi với lão ta như vậy sao? Lỡ Ellen xảy ra chuyện gì thì em sẽ bứt rứt lương tâm cả đời này mất." Mạch Đinh cau mày, nghiêm túc nói. Nếu như hiện tại An Tử Yến đùa với cậu, phỏng chừng cậu sẽ rất tức giận, vì chuyện hiện tại hai người đang thảo luận không phải chuyện đùa.

"Vậy thì nói với lương tâm em này,..." An Tử Yến tiến gần lại. Không biết vì sao nhưng mỗi khi anh nói thấp giọng xuống lại cảm thấy cực kì quyến rũ: "Anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khiến nó bất an đâu." Mãi cho tới khi An Tử Yến bị Vương Tổng gọi đi, Mạch Đinh vẫn còn đang đắm chìm trong lời nói ngọt ngào của anh không thể thoát ra khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net