Phần Không Tên 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51 – Người qua đường lúc nào cũng bận tâm lo lắng

Nhân lúc rảnh không cần xã giao gì, Mạch Đinh liền chạy tới an ủi Châu Cách, cậu nói với ngữ khí của người từng trải: "Gặp dịp thì vui thôi không cần quá để ý như vậy, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, phải học được cách kiểm soát bản thân, Ellen sẽ chỉ là của cậu thôi, chẳng lẽ cậu không tin cô ấy à, cậu mà cứ biểu hiện kém cỏi như thế sẽ khiến Ellen coi thường đấy, chúng ta đều là đàn ông, mà đàn ông thì cần phải cởi mở, bình tĩnh hơn một chút thì mới có sức hút chứ." Mạch Đinh nói rõ ràng đâu ra đấy, sau đó liền thấy An Tử Yến bị vây bởi một đống các bà chị giàu có, còn có người vờ như muốn nói chuyện nghiêm túc mà ép cả ngực bà ta lên cánh tay anh.

Lúc này, sắc mặt của Mạch Đinh cũng chẳng khác gì Châu Cách cả, không cởi mở hay bình tĩnh một chút nào hết chứ đừng nói là sức hút với chả mị lực.

Dưới lời đường mật của Ellen, tên Hobbit kia cũng uống không ít và đã ngà ngà say, Ellen đề nghị muốn tiễn lão xuống tầng, lão vui vẻ đồng ý, Mạch Đinh bám theo phía sau hai người họ, còn Châu Cách thì bị tên Tào Thành Vũ kia không biết từ đâu chui ra kia chặn lại, Mạch Đinh không lo được cho Châu Cách nữa, hiện tại quan trọng nhất vẫn là Ellen. Cậu vào một thang máy khách rồi cũng xuống tầng, tài xế đã lái xe của tên Hobbit tới trước cửa đợi sẵn, khi thấy Ellen mở cửa và có vẻ như đang chuẩn bị lên xe riêng của tên Hobbit kia, Mạch Đinh định gọi giật cô lại thì có người lấy tay bịt miệng cậu lại kéo tới nơi xấp bóng, Mạch Đinh hoảng sợ quay lại thì phát hiện ra là An Tử Yến.

"Suỵt, đợi thêm chút nữa."

Mạch Đinh không chớp mắt nhìn về phía trước, cậu dần hiểu được vì sao An Tử Yến lại tìm Ellen giúp đỡ, phụ nữ nước ngoài cũng đâu chỉ có mỗi mình Ellen, nhưng đại khái là vì cô đã chơi quá nhiều trò diễn và làm nhiều thứ bậy bạ với Châu Cách rồi, nên kĩ xảo khiêu khích trong cô đã đạt đến trình độ mà không ai có thể địch nổi nữa.

Tên Hobbit kia không được như những tên lưu manh ngoài đường ngoài chợ, hắn là người có thân phận và địa vị, dù cho có uống rượu thì cũng sẽ không làm bừa với phụ nữ, để tránh xảy ra chuyện, hắn có đủ nhẫn nại để đợi tới khi có thể xuống tay mới từ từ thưởng thức mỹ vị này. Dù cho lão có tính toán kĩ thế nào thì cũng rất tiếc rằng người lão gặp lại là Ellen, mái tóc thơm ngào ngạt của cô chốc chốc lại xõa xuống lướt qua mũi của lão, động tác mở cửa và chiếc mông vểnh lên khi tiến vào cửa xe khiến tên Hobbit kia chỉ có thể nuốt nước bọt.

Cửa xe đóng lại, Mạch Đinh không thể chịu đựng thêm nữa: "Nếu như để lão lái xe đưa Ellen đi thì muộn mất!" An Tử Yến không nói gì.

Tiếng nhạc kích tình vang lên trong xe, Ellen trả vờ bị đau chân, cởi một chiếc guốc ra, cong cặp chân xinh đẹp lên, nhẹ nhàng khom lưng xuống xoa xoa chân, ngực tì vào đầu gối, cổ áo như ẩn như hiện, có thế nào thì tên Hobbit kia cũng chỉ là một thằng đàn ông, cuối cùng không nhịn được nữa nhào tới. Ellen hét ầm lên, đẩy lão ra, mở cửa xe chạy xuống, chỉ đi có một chiếc guốc, đầu tóc hỗn loạn, quần áo xộc xệch, vừa chạy ra vừa chửi: "Fuck, tên khốn kia, ông định làm gì tôi hả?" Tiếng chửi to khiến tất cả mọi người đi đường đều ngoảnh đầu lại.

Lúc này, xuất hiện một cảnh khác khiến Mạch Đinh kinh ngạc hơn, cậu chỉ thấy trong xe chuyên dụng của tên Hobbit kia, tài xế vươn tay từ trong cửa sổ ra, giơ cao lên, ra dấu hiệu OK, sau đó lái xe đưa tên Hobbit kia đi.

Đang chơi trò gì thế này, Mạch Đinh như lọt vào sương mù, không rõ nguyên do là vì sao. Sau khi tên Hobbit kia đi xa, Châu Cách mới được thả ra, nhưng đã không thấy Tào Thành Vũ đâu nữa rồi, nói cũng kì, thái độ của Tào Thành Vũ với cậu thì khỏi phải nói rồi, cậu đã dần quen với sự thật không có ai tôn trọng mình, nhưng ngoài việc ở cạnh Chu Cường hoặc thỉnh thoảng vì chuyện công ty mà bắt buộc phải liên lạc ra thì trong công ty hình như Tào Thành Vũ với An Tử Yến cũng như không quen biết nhau, trước giờ chưa từng thấy nói chuyện riêng với nhau bao giờ, thật đúng là mờ mịt, hiện tại Mạch Đinh mơ hồ như kẻ qua đường trong mấy bộ thuyết vậy.

Châu Cách và Ellen vừa vào tới văn phòng của An Tử Yến thì đã bắt đầu ôm hôn thắm thiết, động tay động chân, khi tay Châu Cách sắp luồn vào trong áo Ellen, Mạch Đinh liền chửi ầm lên: "Các người một vừa hai phải thôi, Ellen, lão ta không làm gì cô chứ?"

"Không có gì." Ellen chỉ coi chuyện ban nãy như một trò chơi thôi, căn bản là Mạch Đinh lo lắng hơi quá, một người bình thường chỉ mặc mỗi đồ lót lượn qua lượn lại trong nhà Mạch Đinh như cô thì làm gì có chuyện để ý tới việc bị đàn ông nhìn thấy một chút ngực chứ, đối với cô mà nói, việc An Tử Yến giao cho cô làm chỉ là chuyện nhỏ.

"Nhưng tôi thấy cô hét ầm lên rồi chạy ra khỏi xe mà."

"Thế nên nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi đấy."

Mạch Đinh lại ngoảnh đầu lại hỏi dò An Tử Yến: "Anh muốn làm gì, khó khăn lắm mới có cơ hội nịnh bợ lão, anh đang nghĩ gì thế..." Cậu nói nói một hồi rồi im lặng, sau vài giây liền trợn to mắt không thể tin được: "Chắc, chắc không phải là anh muốn uy hiếp lão ta đấy chứ? Cái suy nghĩ vừa hạ lưu vừa không chín chắn như thế chỉ khiến quan hệ với lão xấu đi thôi, lỡ như lão không hợp tác với công ty mình nữa hay kiện cáo gì anh với Vương Tổng thì anh định làm thế nào." Mạch Đinh đưa ra nhiều giả dụ trong trường hợp này, sau khi cậu đóng cửa rồi kéo rèm lên liền ở trong văn phòng cứ cắn móng tay rồi đi đi lại lại: "Anh làm gì cũng không chịu nghĩ tới hậu quả gì cả, cũng chẳng thèm bàn bạc trước với em, uy hiếp người khác có phải là phạm pháp không, thật đúng là, em còn tưởng anh nghĩ ra cách gì hay ho cơ, quá bất cẩn rồi." Mạch Đinh nghiêm chỉnh như một vị lãnh đạo, cậu không thấy An Tử Yến nói gì cả, còn tưởng anh đang nhận ra sai sót của mình mà tự cảnh tỉnh. Nghĩ tới An Tử Yến cũng là vì công ty, chỉ là cách làm hơi sai, cậu lại thấy mềm lòng rồi an ủi An Tử Yến: "Đừng lo, anh đợi em nghĩ cách giải quyết xem sao, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, bọn mình cùng trải qua khoảng thời gian khó khăn này nhé, chỉ cần bọn mình cố gắng, em tin là ông trời không tuyệt đường người đâu."

Rốt cuộc Châu Cách không chịu được nữa lao tới nói với An Tử Yến: "Trời ạ, Mạch Đinh phiền quá đi mất, phá hết cả tình thú giữa mình với cục cưng rồi, Yến, cậu cho ai đứa mình mượn cái bịt tai đi." Mạch Đinh ngoảnh đầu lại, anh nào có cái bộ dạng hối lỗi nhân sai đâu, còn đang bịt tai nghe nghịch điện thoại kia kìa, những gì ban nãy cậu nói chắc là bằng không hết rồi, cậu tiến tới giật tai nghe xuống, An Tử Yến nghiêng qua hỏi: "Nói xong rồi?"

"Hết cứu nổi rồi, chắc chỉ dựa được vào mỗi mình để cứu tàn cuộc này nữa thôi." Ánh mắt của cậu chỉ rời đó có một phút đồng hồ, quay lại đã thấy Châu Cách với Ellen hôn nhau cuồng nhiệt không tách ra được nữa rồi, Mạch Đinh chạy tới đẩy hai người ra ngoài: "Đây là nơi làm việc, hai người về nhà mà làm chuyện phóng đãng đó cho tôi."

"Tuyệt tình ghê, bọn tôi cũng muốn kịch liệt trong văn phòng một lần mà, cậu đừng cứng nhắc thế chứ. Yến, cho mình mượn văn phòng của cậu một lúc đi." An Tử Yến cười lạnh: "Cậu nghĩ là tôi sẽ cho cậu mượn chỗ mà tôi từng làm à?"

"AN TỬ YẾN!"

"Gì cơ." Châu Cách với Ellen nhìn Mạch Đinh với ánh mắt khinh bỉ, Châu Cách học lại khẩu khí ban nãy của cậu: "Đây là nơi làm việc, nói nghe hay lắm cơ, là muốn đuổi bọn tôi ra xong để hai người ở trong văn phòng..."

"Tôi không có, cũng sẽ không làm thế." Mạch Đinh cắt ngang câu nói hạ lưu của Châu Cách rồi đẩy họ ra ngoài, đang định đóng cửa, cậu lại gọi Ellen lại, cậu sợ Ellen là đang mạnh miệng vờ như không sao, dù sao thì cô cũng là con gái mà: "Ellen, ban nãy một mình cô với tên Hobbit kia ở trong xe với nhau mà không sợ sao?"

"Không có, lại nói cũng đâu phải ở một mình với lão trong xe, còn có chú Phó mà, chú ấy giỏi lắm, nếu như có chuyện gì, chú ấy sẽ bảo vệ tôi."

"Vậy sao, thế thì tốt rồi, hóa ra chú Phó cũng ở đó. Đợi chút, chú Phó nào cơ, chẳng lẽ là người tài xế đó sao, ác thật, lại không được thấy rồi, đúng là ông chú xuất quỷ nhập thần." Nguyên một tối tiếp nhận quá nhiều tin tức, Mạch Đinh cần phải có thời gian để tiêu hóa đống tin này, sau khi nhìn hội Châu Cách rời đi, cậu đóng cửa văn phòng lại. Tới giờ này chắc các đồng nghiệp khác cũng đã về thẳng nhà hết rồi, cậu khoanh tay đứng trước mặt An Tử Yến: "Chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."

"Về nhà rồi nói." An Tử Yến đứng dậy, ra tới cửa vẫn thấy Mạch Đinh bất động đứng nguyên tại chỗ, vẫn còn đang giận dỗi vì anh không chịu nói gì với cậu à, cậu quay mặt sang một bên cố tình không nhìn An Tử Yến: "Nói luôn tại đây đi."

"Không đi?" An Tử Yến nghiêng đầu hỏi.

"Không đi."

"Vậy hả." An Tử Yến quay ngược lại, thoáng cái bế ngang Mạch Đinh lên đi thẳng ra ngoài, Mạch Đinh giãy dụa: "Anh làm gì thế, buông em ra, lỡ như trong công ty vẫn còn người thì sao!" Ầm ỹ một hồi rồi chính cậu cũng bật cười mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net