Chap 6 - Buổi học về y dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm , Sanemi gõ cửa phòng Akemi nhưng không thấy ai trả lời. Anh mở cửa ra thì thấy không có ai trong phòng ngoài một mẩu giấy có ghi dòng chữ : Cảm ơn , tôi về trước.
Sanemi nhìn chằm chằm lá thư , bỗng thấy kì lạ.  "Chữ cô ta nhìn lạ vậy ?"




Akemi đã về lại dinh thự Ubuyashiki từ trang viên của Sanemi. Cô ngủ khá được hôm qua nên hôm nay cô thấy khoẻ hẳn. Thế là cô về nhà , lại đi nhận nhiệm vụ tiếp.


Trong vài tuần , Akemi làm nhiệm vụ rất hăng say , nhiệt huyết mà cô cũng không rõ là tại sao.


Một hôm nọ , khi cô vừa đến nơi sau khi đi làm nhiệm vụ, cô thấy ngoài hiên nhà có một cô bé trông khá nhỏ tuổi đeo áo choàng trắng , có một chiếc kẹp tóc bướm được cài trên mái tóc đen mượt. Nhìn một phát là Akemi nhận ra ngay đó là ai. Chính là Kanao Tsuyuri - một cô bé khoá dưới ở câu lạc bộ làm vườn lại trường và rất hâm mộ Akemi. Cô bé bị vấn đề về giao tiếp , nên Akemi cũng nghĩ rằng chắc Kanao ở nơi này cũng vậy chăng ?
Akemi đến gần , nhìn cô bé và hỏi.

    "Em cần gì không ?"

Cô bé không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Akemi mà mỉm cười. Cô thấy cái này trông quen quen lắm. Cô bé đó đưa cho Akemi một bức thư nữa , và vẫn là từ chúa công.

    Gửi Akemi,
Có vẻ như con đã làm rất tốt. Ta tự hào về con. Sau đây ta cần con học hỏi một chút về y dược , học cách sơ cứu đơn giản nếu chẳng may bị thương khi chiến đấu. Vì vậy , con sẽ được chỉ dạy bởi Trùng Trụ  tại Điệp Phủ vào buổi chiều nhé. Cô ấy rất dày dặn kinh nghiệm về y dược, vì vậy ta hi vọng các con có thể thân thiết và học hỏi nhau nhiều hơn.

Đọc xong , Akemi nhìn cô bé với ánh mắt vô cảm , lạnh lùng thường thấy của mình.

    "Em là Kanao Tsuyuri phải không ? Em biết đường đến Điệp Phủ chứ ?"

Cô bé Kanao hơi ngạc nhiên vì Akemi biết mình nhưng sau đó cũng gật đầu và hai chị em lên đường đến Điệp Phủ.


Akemi và Kanao bước qua cánh cổng của Điệp Phủ , chào đón cô là một khu nhà rộng lớn , lộng lẫy và khang trang. Nghe bên tai thỉnh thoảng có tiếng chim ríu rít , tiếng suối chảy róc rách rì rào. Có vô số đàn bướm đang bay lượn cạnh những khóm hoa mới chớm nở. Khung cảnh thật đẹp đẽ và yên bình.Cô bỗng thấy háo hức muốn được gặp Trùng Trụ , vì cô không biết cô ấy sẽ là người như thế nào . Người quen hay người lạ đây ? Kanao nhẹ nhàng cúi đầu chào Akemi , và cô một mình đi xung quanh tham quan khu vườn.
Khi cô đang bước đi trong khu vườn, chiêm ngưỡng những con bướm đầy màu sắc và bầu không khí thanh bình, cô giật mình bởi một giọng nói bất ngờ phía sau. "Chào mừng đến Điệp Phủ," cô ta nói , một giọng nói ngọt ngào rất thân quen. "Tôi mong rằng em đến gặp tôi để dạy em về dược học ?"

Akemi quay đầu lại , cúi đầu xuống nhìn và thấy đó là chị Shinobu. Không thể nhầm được , đó chính là chị ấy. Akemi thoáng thấy có chút nhẹ nhõm và vui mừng khi thấy cô ấy , nhưng cũng dần trở lại dáng vẻ lạnh lùng khi nhớ rằng chị ấy chỉ là kiếp trước của Shinobu thôi.

     "À , tôi chưa giới thiệu, tôi là Trùng Trụ Shinobu Kochou. Em là Shinajima Akemi phải không ?"

Akemi quay lại, vẻ mặt lạnh như băng và vô cảm của cô không để lộ bất cứ cảm xúc nào. Cô quan sát vẻ ngoài duyên dáng và quyến rũ của Shinobu. Chị ấy thấp hơn cô , nhưng sở hữu mái tóc dài bồng bềnh được búi lên gọn gàng và cài một cái kẹp tóc hình bướm trông mềm như một chiếc khăn lụa. Chị ấy mặc đồng phục của Sát Quỷ Đoàn ở trong , và bên ngoài là một chiếc haori có hoạ tiết hình con bướm.

      "Đúng vậy." Akemi đáp.

      "Tôi được biết rằng kiến ​​thức về y dược của chị là vô song, vì vậy tôi có rất nhiều điều muốn học hỏi từ chị."

Shinobu khẽ cười khúc khích, đôi mắt cô lấp lánh thứ gì đó giống như sự thích thú.
 
       "Ara ara ~ Em đánh giá tôi quá cao rồi~," cô nói.

       "Nhưng tôi cho rằng tôi là người có thể dạy em cách thành thạo kĩ thuật tự chữa bệnh và hồi phục vết thương hiệu quả. Nào, chúng ta vào trong và bắt đầu thôi."

Akemi gật đầu và theo Shinobu vào dinh thự. Cô khá thoải mái trước nội thất trang nhã và bầu không khí yên bình của nơi này. Khi họ ngồi xuống phòng khách, Shinobu bắt đầu giải thích nguyên tắc chữa lành vết thương bằng cách cầm máu và sử dụng những bình thuốc được cô chuẩn bị sẵn , đồng thời nói thêm về cấu tạo cơ thể quỷ và cách giết quỷ bằng độc dược. Akemi chăm chú lắng nghe, sắc thái lạnh lùng của cô dịu đi đôi chút trước vẻ dễ gần và thân thiện của Shinobu.
Khi bài học tiếp tục, Akemi không khỏi ấn tượng trước khả năng trị độc và chữa bệnh thông thạo của Shinobu. Khi bài học kết thúc, Shinobu mỉm cười với Akemi.

        "Em có rất nhiều tiềm năng," cô nói."Tôi mong muốn được nhìn thấy những gì em sẽ đạt được." 

         "Cảm ơn ạ." Akemi nói , biểu cảm dễ chịu hơn một chút. "Xin lỗi , nhưng chị có thể giúp tôi thực hành đôi chút được chứ ?"

         "Ara ~ Em nhiệt tình thật đấy ~ Được chứ , đi theo chị."


Thấy Shinobu đổi cách xưng hô từ 'tôi' sang 'chị' , cô đoán chắc là cô ấy đã có chút cảm tình với mình. Và Akemi cũng vậy , như cách mà cô có cảm tình với đàn chị Shinobu ở trường vậy.

Shinobu dẫn cô vào một căn phòng gồm rất nhiều người nộm. Đa số chúng đều được buộc mấy chiếc túi nhỏ vào các bộ phận như : tay , chân , ngực , đầu và đầu gối. Cạnh đó gồm các dụng cụ sát trùng , băng bó và cầm máu. 

      "Mấy cái túi để làm gì vậy ạ ?"
 
       "À , em sẽ biết ngay thôi "

Dứt lời , Shinobu xách một con hình nộm đang ngồi kê đến trước mặt Akemi và bảo cô quan sát. Rồi Shinobu lấy thanh nichirin sắt nhọn của mình  đâm vào đầu gối của con người nộm - là nơi có buộc một chiếc túi nhỏ , thế rồi một chất lỏng màu đỏ tứa ra.

      "Đừng lo , đây là chị nghiền ra từ bột hoa dâm bụt nên trông như máu thật vậy."

Akemi gật gật đầu , chăm chú quan sát người nộm bị chảy 'máu' ở chân. Shinobu cười , nói :

      "Coi như đây là cộng sự của em bị thương. Nếu chỉ có một mảnh vải , em sẽ cầm máu như thế nào ?"

Akemi nghĩ một hồi , rồi ghép các kiến thức hồi nãy nghe chị Shinobu nói , cộng với nhớ lại các bài học kĩ năng sống và  khoa học ở trên lớp và thành công cầm máu được vết thương.

     "Oaaa , em thông minh đấy ~! Em quả thật là rất có năng khiếu mà !"

Shinobu cười khúc khích rồi vỗ tay nhẹ nhàng. Vậy là cô đã có câu trả lời về điều cô thắc mắc - người mới rốt cuộc có sức hút như thế nào mà lại làm thân được với Tomioka lạnh lùng và thậm chí cả Shinazugawa cọc cằn ?
Và hai chị em luyện tập rất hăng say. Cuối cùng thì Akemi cũng thuần thục cách chữa lành vết thương và cầm máu sao cho hiệu quả. Trước khi rời đi , Shinobu có rủ cô vào ăn một chút đồ cho no bụng rồi hẵng đi về. Chiều nay là buổi chiều cuối cùng Shinobu có thời gian rảnh vì vậy cô nên tranh thủ tối đa để dành thời gian bên gia đình nhỏ của cô.
Cô bé tóc đen tên Aoi bưng một đĩa dango và trà hoa nhài ra. Cùng lúc Kanao cũng đi làm nhiệm vụ về , và ba cô bé tên Kiyo , Sumi và Naho cũng ra chào đón. Mọi người cùng nhau ăn bánh và uống trà rất vui. Lâu rồi Akemi mới cảm nhận được sự vui vẻ , hạnh phúc này. Môi cô không khỏi nhếch lên thành một nụ cười . Nhìn thấy vậy , mọi người ở trong phòng nhìn chằm chằm vào cô khiến cô khá bối rối. Nhưng đó chỉ là vì khi cười nhìn Akemi thực sự rất dễ thương khiến bất kì ai cũng phải siêu lòng.

      "Chị Shinobu này , chị dùng độc để giết quỷ sao ?" -Akemi đã chủ động nói chuyện , nhưng chất giọng của cô vẫn lạnh lùng khó tả.

      "Chị không đủ sức để chém đầu con quỷ , vì vậy chị sử dụng độc. Mà làm vậy cũng nhanh hơn nhiều~"

      "Cơn gió nào đã đưa đẩy một người xinh đẹp như chị đến Sát Quỷ Đoàn vậy ?"

      "Ara ~ Em lại tâng bốc chị rồi . Chị đã từng có một gia đình hạnh phúc . Chị cứ nghĩ rằng hạnh phúc đó sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng tiếc làm sao , lũ quỷ đã phá tang hoang ước mơ đó. Vì vậy chị đã tự nhủ sẽ phải băm vằm chúng ra , đặc biệt là tên Kibutsuji Muzan."

      "Kibutsuji ... Muzan ?"

      "Em không biết sao ? Hắn ta chính là tên Chúa Quỷ. Hắn chính là ngọn nguồn của những đau thương , mất mát của loài người.Hắn ta cũng đã làm cho Oyakata-sama trở thành như bậy... Hắn đã..."

Akemi nhìn Shinobu , và biết là cô đang cực kì tức giận nhưng cố giữ bình tĩnh bằng khuôn mặt tươi cười thân thiện đó.  

     "...Em hiểu rồi. Em xin lỗi đã làm hỏng tâm trạng của chị."

Akemi mặc kệ những lời nói ngọt ngào phản biện câu nói trên của chị Shinobu , bắt đầu suy nghĩ mông lung. Kibutsuji Muzan ... Đó là tên của thầy hiệu trưởng trường đối thủ của trường Akemi theo học , nghe nói là có cùng huyết thống với thầy hiệu trưởng Ubuyashiki. Vậy là ... Cô đã tìm được phản diện đầu tiên rồi.

Họ trò truyện đến tận tối , cho đến khi Akemi nhận ra là phải về. Sumi,Naho và Kiyo rất quý Akemi nhưng hơi sợ cô vì cô rất lạnh lùng. Cô tự nhủ mình sẽ đến Điệp Phủ lần nữa. Sau đó , cô đi bộ trở lại phủ Ubuyashiki . Đón cô ở cửa là hai cô bé xinh đôi tóc trắng Hinaki và Ichika. Chúng chào hỏi cô rất lễ phép rồi lại đi vào phòng. Akemi cũng lặng lẽ đi về phòng mình , ngắm nhìn ánh trăng và sự tĩnh lặng của buổi đêm mà mí mắt cứ trĩu xuống.


Đột nhiên , cô nghe thấy tiếng khóc thút thít ở phòng bên cạnh phòng cô. Cô giật mình , tỉnh cả ngủ nhìn sang. Tiếng khóc rất nhẹ nhàng nhưng u sầu , làm lòng người khác trĩu nặng. Akemi đứng trước cửa phòng đó , nhẹ nhàng gõ cửa. Một lúc sau , cô không thấy có ai trả lời nhưng vẫn nghe thấy tiếng khóc. Cô chậm rãi đẩy cửa kéo , nhìn kĩ vào trong.

 Bên trong tối um , hầu như không thấy có nội thất gì ngoài một chiếc nệm có người nằm đặt ở giữa phòng  . Hình như đó là một cậu bé. Akemi tiến đến gần , đó là con gái ? À không nghe tiếng thở thì có lẽ là con trai . Cô nghĩ cậu bé chắc hẳn đã mơ thấy ác mộng.

Tiến đến gần , Akemi khá ngạc nhiên khi đó lại là một khuôn mặt quen thuộc . Cậu ta có mái tóc dài như con gái , hầu như màu đen nhưng phần đuôi tóc lại có một màu xanh lơ nhìn khá sáng. Khuôn mặt cậu bé ánh lên vẻ sợ hãi nhìn rất tiều tuỵ.

Và đó không ai khác chính là Tokito Muichirou.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net