The Imperfect Dominator (R-18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CI by: twitter @sunabakayoko

AN: Cái chuỗi "imperfect st" này sắp hết rồi. Còn 1 chap nữa là tôi thân ái tạm biệt cái dark sh*** này :)) mong là nó dễ hiểu với mọi người. Warning càng lúc càng nhẹ rồi. Bởi xôi thịt thì chả còn chỗ đâu cho đòn tâm lý nữa. Dù tôi rất chuộng tâm lý trong này ( cố gắng tô vẽ rồi chả biết có ra k), cầu cho phần này rõ ràng hơn phần kia. Bối cảnh đây thì Hakuji đã từng quay lại được với Sát Quỷ Đoàn. Và biết gì hông, dăm bữa em nó qua gặp Thượng Nhị tâm sự cho vui vì why not? (AU/OOC nên là ừm, tùy ý mình thôi)
Tôi biết là có nhiều lỗ hổng trong cái bộ này. Và tôi cũng hoan nghênh lắm ai đó có ý tưởng giúp tôi lấp nó lại. Cứ hỏi tôi nhá. 🥰🥰
Thôi thì chúc các bạn đọc vui, đọc cho vui thôi k có logic gì đâu :3
Enjoy~

Cực kì CẢNH BÁO: ở đây có yếu tố không phù hợp với nhiều người, bao gồm cả: Tình dục với trẻ vị thành niên, mối quan hệ không lành mạnh. Tôi không ủng hộ tất cả những điều trên dưới mọi trường hợp thực. Douma ở đây nhân sinh quan vô cùng lệch lạc (nói thẳng ra là bệnh hoạn luôn đi), nếu bạn gặp ngoài đời bất cứ kẻ nào như vậy, khuyến khích cứ một nộ giữa háng nó nhé, và báo cảnh sát ngay, Tổ Quốc ghi công bạn. Làm ơn làm ơn hãy hiểu đây chỉ là giả tưởng. Hãy thật thực tế và chỉ đọc cho vui. Hãy có tư duy và lối sống lành mạnh nha các bạn tôi. Yêu các bạn 🥰
________________________
___________________

“Con vẫn chỉ là một đứa trẻ ngờ nghệch thôi, Hakuji – kun à~!! Chẳng thể đối mặt với tội lỗi của mình cũng vì lo rằng nó sẽ nhơ nhuốc cái hình tượng bóng bẩy đó sao?”
Douma cười khẩy, ngón trỏ nhọn hoắt ve vuốt lướt một đường đỏ dọc khuôn mặt búng sữa. Hakuji lườm y, hận thù le lói đằng sau màn nước long lanh như tia lửa, cậu giữ im lặng. Thịnh nộ trong ánh mắt chẳng thể ngăn Thượng Nhị cúi xuống, đặt lên đôi mỗi vân còn lẩy bẩy vì sợ và hận đó một nụ hôn, nhẹ nhàng đáng kinh ngạc. Và trước khi Douma có thể ngẩng lên, Hakuji đã giữ lấy ve áo y, vội vã đến đói khát nuốt lấy nụ hôn đó, kéo dài thêm giây phút ướt át nghẹn thở. Douma phát tiếng càu nhàu, tay y tóm lấy đôi tay nhỏ kia, đẩy đứa trẻ ra.
“Thậm chí còn đòi hỏi những thứ như này nữa~!! Hakuji – kun hư lắm rồi!! Sẽ chẳng bao giờ là đủ với Hakuji cả, đúng không nào~!? Vì Hakuji - kun thực rất rất tham lam~!”

Hakuji cứng người. Đáy con mắt trong xanh mờ dần đi. Hối hận, sợ hãi, chẳng hay là cho hành động của chính cậu hay con quỷ trước mặt đây. Cậu quay mặt đi, cắn môi, nắm tay nghiến chặt đến bật máu, phải nghe Douma buông lời khiển trách một cách khoái trá vậy.

Lời y nói là sự thật. Và nó cứ mãi vang trong tai cậu như tiếng vọng trong hang đá, dồn dập theo nhịp trái tim yếu ớt.
“Đúng… Sẽ không bao giờ là đủ cả, vì ngươi! Tại ngươi thôi!”

Hakuji với tay về phía y, và Douma suýt thì quên cả thở. Hakuji vẫn còn máu trên người. Máu quỷ đấy, vì dù Douma có khiến Hakuji – kun của y chấp nhận rằng cậu tham thú việc giết chóc, vẫn chẳng thể khiến cậu xuống tay với con người. Thứ lương tri ngu xuẩn, chấp niệm nhỏ bé mãi níu cậu khỏi vòng tay y.

Nhưng Thượng Nhị Nguyệt Quỷ cũng chẳng thể nghĩ nhiều, vì Hakuji lại cuốn y vào một nụ hôn nữa. Và Douma đáp trả lại cậu, mạnh bạo và tàn nhẫn, như cái cách y lột bỏ lớp vỏ hiền lành ngu ngốc kia. Lưỡi y luồn qua đôi môi mọng, tiến sâu vào khoang miệng nóng ẩm, cảm nhận hai hàng răng cứng chặn lại. Cắn xé, ngấu nghiến.

Douma bật cười, ít nhất là y cố làm thế, thật khó để thể hiện hưng phấn khi mà lưỡi vẫn đương kẹt giữa nanh nhọn con thú nhỏ này. Douma không thua kém một phân, y xiết chặt cái eo kia, nhấc bổng Hakuji lên, cắn cánh môi cậu đến bật máu. Khiến nụ hôn giữa hai người càng thêm ướt át; với máu đỏ nóng, lạnh hòa lẫn; thành dòng ấm áp chảy xuống cằm cậu thiếu niên trẻ. Hakuji bắt đầu nấc nghẹn khe khẽ khi con quái kia cứ tiếp tục cắn xé không ngừng, lúc thì là đôi môi đã tan nát, khi thì là cái lưỡi nhỏ nhắn, cứ rụt lại trốn tránh đối phương kinh tởm. Douma nhận thấy Hakuji muốn thoái lui, bên tay vẫn giữ hông cậu nhấc lên, vòng qua gáy, tóm rịt đường trốn. Khiến Hakuji phút chốc hoảng hốt như con nai non. Dù nó thừa biết mình mắc bẫy từ rất lâu rồi.

Mãi một hồi, Douma thương hại buông đứa trẻ kia. Sát Quỷ nhân bé bỏng của y chỉ biết cúi đầu thở dốc, miệng mũi căng ra nuốt lấy sinh khí quý giá vào lá phổi cháy bỏng. Khiến Douma không ngăn được tiếng khúc khích.
“Đừng nói Hakuji – kun mệt rồi đấy nhé?! Hồi ở đây ta đã dạy con cẩn thận lắm cơ mà, hmm?” Douma lắc đầu châm chọc, khiến Hakuji gầm gừ khó chịu. “Ô~!! Nhưng có sao đâu, con sẽ không bỏ ta cho đến khi con thỏa mãn mình đúng không, Hakuji – kun à, càng ngày càng vô tình quá~!! Con vắt kiệt lão già này mất thôi!! Hehehe~!!”
“Im đi!” Hakuji gầm ghè, một tay giơ lên che mắt, như muốn chối bỏ khung cảnh xung quanh. Khuôn miệng bé nhỏ thêm run rẩy, khiến vết thương chằng chịt kia lại ứa máu.

Cậu sợ hãi. Cậu thèm khát. Cậu bị làm sao vậy?
Con quỷ này, sớm đã thuần phục được Hakuji rồi…
Từ lâu đã không còn xiềng xích nữa…

Douma im lặng nhìn cậu, y không còn hinh hích cười cợt nữa. Nhưng khóe môi vẫn chẳng hạ xuống một phân, con mắt tựa thất ngọc hoàng xinh đẹp, đăm đắm xoáy sâu thân thể run rẩy kia, cứ thế tận thấu tâm can rối bời như chiến trận.
Douma vân vê ve áo nhuộm máu khô cứng lại, cảm nhận nhiệt từ ngón tay làm tan đi những cặn đỏ, mang mùi tanh tưởi bốc lên, hòa với hơi người ấm sực.

Hakuji vẫn có mùi nhục dục.

Khóe miệng Douma nhếch cao đến muốn nhức. Y tóm chặt lấy mái tóc đen ngắn ngủi, giật cả cơ thể vô phòng thủ kia quỵ ngã, ép Hakuji phải ngửa mặt lên, đối diện sự thật.

Rằng cậu chọn tới với y.
Rằng chính Hakuji - kun ấy, cũng chỉ là con quỷ đội lốt người thôi.

“Nào, chẳng phải thời gian có hạn sao? Con nên bắt đầu luôn đi, bé con của ta à~!!”
 Hakuji không nhìn lên y, nhưng cậu tiến gần tới hạ thân nhức nhối của Douma, đôi tay lẩy bẩy vấp váp tháo bỏ lớp vải quần, trước khi nuốt xuống nam căn căng cứng vào miệng. Lớp da sứt sát đau nhức trước cọ xát. Hakuji hít một hơi dài, thả lỏng cổ họng đỡ lấy dị vật to lớn. Khá may, vì chỉ giây sau đó, bàn tay vẫn đương giữ tóc cậu bấu chặt lấy sọ, ấn Hakuji sâu xuống hạ thân chủ nhân nó. Hakuji vội vã bấu lấy đùi con quỷ phía trên, nâng đỡ sức lực dọa người. Nhưng Douma chỉ hất tay cậu đi, thích thú tằng hắng:
“Àh ah áh~!! Không được gian lận đâu Hakuji – kun à~!!”

Hakuji ậm ừ trong cổ họng, ánh mắt như viên đạn gườm lên Douma muốn nát mặt. Douma ngược cổ về sau, thở dốc, Hakuji đúng là càng ngày càng giỏi. Y liếc xuống đứa trẻ dưới thân: Đôi mắt nhắm tịt đã bắt đầu nhễu nước, đọng lên hàng mi dày rung rinh như sương, nhưng đầu không ngừng di chuyển, ngậm nuốt chiều chuộng, hai tay ngoan ngoãn cuộn sau lưng, quỳ gối trước y. Douma ngậm lại tiếng gầm gừ thỏa mãn khi phát hiện ra nam căn của cậu, giữa bạo hành, vẫn thích thú lộ diện, thấm nhục thể dịch lên lớp vải quần chật ních.
“Đủ rồi! Đứng dậy!”

Hakuji lui lại, khuôn miệng nhỏ nhả vật thể trong họng với một tiếng “pop” ướt át. Mặt cậu ngay lập tức cau có, và khi cậu nặng nhọc đứng dậy, vẫn cố gắng che đậy nhục dục của mình một cách vụng về. Douma nhìn nỗ lực vô vọng ấy mà bật cười nắc nẻ.
“Con đang ngại với ta đấy ư, Hakuji – kun à, đừng đáng yêu thế nữa~!!” Douma vuốt cằm, trêu chọc “Ta chịu không nổi mất…” 
Vừa nói vừa tóm lấy nhục thể kia, vuốt ve âu ấp. Khiến Hakuji rùng mình, vội vã che miệng nghẹn không thành tiếng. Và trước kinh ngạc của cả hai, nhục thể dịch ướt đẫm thấm lên bàn tay lạnh buốt.
Y đăm đăm bàn tay nhớp nháp dịch trắng đục, trầm ngâm, rồi gật đầu ra lệnh:
“Nằm ngửa ra. Tay trên đầu.”
Và khoái trá ngắm nhìn đứa trẻ kia vâng lời.

Hakuji làm theo chỉ dẫn của đối phương, khuôn mặt cậu tái xanh như phát bệnh, con mắt mờ dần đi, vô hồn lạnh lẽo. Thượng Huyền Nhị cũng không để cậu đợi lâu, y quỳ xuống giữa hai chân cậu. Không báo trước, ấn mạnh ba ngón tay vào tiểu huyệt tư mật kia, sung sướng quan sát Hakuji gào lên thảm thiết.
“Ah ha~!! Phát hiện ra Hakuji – kun chơi xấu nhé~!! Con hư lắm rồi, bé con à…”
Hakuji nhìn y trân trối, mười đầu móng tay bấu lên thành giường đến bật gãy. Và đôi mắt kia lại ầng ậc những nước. Douma thuận tay giữ hông cậu lại, không để Hakuji – kun của y trôi đi đâu được nữa. Những móng vuốt như đường chân nhện, cào lên vách thịt nhạy cảm, trêu chọc, kiếm tìm, khiến cơ thể Hakuji căng cứng, càng ép chặt như muốn đẩy bạo lực kia ra ngoài. Bản thân cậu cũng bắt đầu hụt thở, đau đớn quen thuộc vẽ lại thành khoái cảm kì quái, khiến cổ họng cậu bất thần vừa rên rỉ vừa khóc lóc. Biểu cảm càng làm con quái vật phía trên hứng chí, hành hạ cậu thêm thâm độc chỉ để chọc ngoáy bằng hết những thái cực khuôn mặt cho bản thân thưởng thức.
Douma thích vậy, đương nhiên, nhưng chính y cũng đang dần mất kiên nhẫn. Y rút tay khỏi huyệt đạo một cách vô tình, lại khúc khích trước hành động thô bạo khiến Hakuji nấc nở đau khổ. Tay y vẫn còn đẫm tinh dịch từ trước, Douma đưa nó lên miệng, lưỡi uyển chuyển cuốn từng ngón một, lau sạch chúng.
“Ồ, thất lễ chưa~!? Hakuji – kun muốn thử chứ?!” Douma gõ ngón tay lên đôi môi tái nhợt kia, mời mọc. Và Sát quỷ nhân nhướn người, ngậm lấy chúng, cần cổ cậu căng như muốn gãy, nhưng Hakuji không có vẻ gì là sẽ dừng lại cả. Đôi mắt rung động nhắm nghiền, và Douma cảm nhận được cái lưỡi nóng đỏ bên trong khoang miệng ấy, như một con rắn độc, luồn lách qua từng kẽ ngón tay y. Gần như là điên cuồng. Gần như là đói khát.

Aaa! Cái đứa trẻ này, sớm hay muộn sẽ giết chết y mất thôi…

Douma cứ để mặc Hakuji mút mát lấy ngón tay mình. Tay còn lại thuận tiện tóm lấy bên đùi non của cậu, nhấc nó lên vai, lần nữa đột ngột tiến vào. Khiến Hakuji rùng mình thét lớn, đôi tay vừa thả lỏng lại vội vã bấu lấy thành giường thảm thương. Douma lờ biểu hiện tội nghiệp kia, hông đã ngay lập tức bắt nhịp đưa đẩy, càng khiến đứa bé của y gào khóc, càng làm hạ bộ của y nóng bỏng.

Hakuji không ngăn nổi bạo sát, chỉ có thể quay đầu sang bên nức nở, nước mắt lại nhễu nhão chảy xuống lớp bông mềm. Douma cúi xuống, ấp lấy khuôn mặt nóng bừng kia bằng cả hai tay. Hơi thở lạnh lẽo phà lên rèm mi dày càng khiến nó run rẩy như cánh bướm.

“Hakuji… Hakuji….Hakuji…”
Y thì thầm, nhỏ bé và chân thành, như một lời cầu nguyện. Tên cậu. Khiến Hakuji không ngăn nổi mình mà mở mắt, đưa vào nhãn quang hình ảnh người đàn ông phía trên. Y lặng lẽ khác thường, khuôn mặt trắng sứ trăm tuổi ấy, xinh đẹp không một tì vết. Mắt y cũng khép lại, và hàng mi nửa bạc nửa be mềm như lụa, dịu dàng ve vuốt da mặt cậu. Y vẫn lẩm bẩm, thực khẽ, thực êm, như thể tên cậu, như thể chính cậu, là một bí mật, là điều không thể bị sẻ chia.
Hakuji bần thần, áp trán mình lên trán y, nhiệt độ chênh lệch tạo nên cơn bỏng rát buốt, khiến chúng bốn mắt nhìn nhau, gần quá, tưởng như mi mắt cũng đan xen và hơi thở cũng hòa quyện, làm một.
“Ahh hahh! Dou..Douma” Hakuji mấp máy “Làm ơn… cho… cho con ahhaah, làm ơn, Douma, làm ơn…”

Cậu lại khóc nữa rồi. Tại sao thế? Vì khoái hoạt à? Hay là đau đớn? Cậu cầu xin y điều gì? Tiếp tục ư? Hay là dừng lại? Cậu muốn gì vậy? Ở lại? Hay là bỏ đi?
Không ai biết cả.
Nhưng Douma thì khác, y không muốn biết. Y không nghĩ câu trả lời ấy sẽ làm y hài lòng.
Nên y tóm lấy cái hông bé nhỏ kia, với bộ móng sắc ghìm chặt lên da thịt vẫn còn mềm mại. Là con thú dữ bắt giữ con mồi trong tay. Và càng lúc càng mạnh bạo tấn công cậu, khiến Hakuji khóc không thành tiếng, hổn hển nghẹn ngào dưới thân y. Khoái cảm và đau đớn mà một đứa trẻ chưa nên biết ư? Để y dạy nó. Để y có thể giam hãm nó. Tiêu khiển nó. Ồ, mọi thứ trong sạch nhất, đều có thể dùng máu mà vấy bẩn cho được.

Suy nghĩ ấy thôi, cũng khiến Douma vượt hạn, y giữ chặt bản thân bên trong Hakuji. Một tay đưa xuống kiếm tìm nam căn cậu, mơn trớn âu ấp nó, mang cậu lên đỉnh khoái lạc. Y cũng tóm lấy đôi môi phập phồng thở kia, nuốt ngược rên xiết vào miệng. Giữ giây phút ấy trong y, mãi mãi sống.

Nhưng giây phút ấy chẳng thể còn mãi được. Và ngay khi Douma tĩnh trí, y thả rơi thân thể vừa đầu ấp tay kề, đứng dậy. Khúc khích trước nỗ lực bình phục của Sát Quỷ Nhân phía dưới, Thượng  Nhị Nguyệt Quỷ buông lời châm kích.
“Như ta nói con đó, con có thể cố gắng trốn tránh thôi, Hakuji – kun à~!! Nhưng con sẽ chẳng thể thoát được đâu…” Y cúi xuống, xoa đầu cậu dịu dàng “…sự thật, rằng con có thể trao mình cho con quỷ đã giết hết đồng đội mình.”
Hakuji giật mình, kinh hãi trước lời gợi nhắc tàn nhẫn. Cái tay vẫn đặt trên đầu cậu tưởng như càng lúc nặng hơn, như muốn ghì gãy cổ, ép Hakuji phải chấp nhận.
Hakuji vội vã hất nó ra. Douma quan sát đôi mắt trong xanh kia, một mảng trời trưa, giờ lại mù mờ tựa hơi sương khói. Hakuji – kun lại chuẩn bị khóc sao? Y tò mò đợi chờ.
Nhưng Hakuji chỉ vòng tay qua cổ y, ôm lấy y thật chặt.
Douma ngây người, y lặng lẽ trong vòng tay cậu. Hakuji vẫn thật ấm, thân nhiệt ấy, nếu là quỷ sẽ không còn nữa.

Đ̶̶ừ̶̶n̶̶g̶ ̶đ̶̶i̶̶.̶ ̶Ở̶ ̶l̶̶ạ̶̶i̶̶.̶ ̶V̶̶ớ̶̶i̶ ̶t̶̶a̶̶.̶ ̶V̶̶ớ̶̶i̶ ̶m̶̶ọ̶̶i̶ ̶n̶̶g̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶̶.

Một cơn đau rát cứa ngang qua gáy y. Khiến Douma lui lại, luyến tiếc rời vòng tay ấm áp kia. Gì thế?
Trên tay Hakuji là một chiếc kim, mảnh, nhỏ, đủ để giữ trong bàn tay rỗi rãi nằm im trên đầu. Tử đằng dược, độc.

Aaa~!! Đã nói rồi mà, đứa trẻ này sẽ giết chết y mất thôi~!!

Douma giữ yên bàn tay lên gáy. Sững sờ nhìn Hakuji, bật cười.
“Con là của ta, Hakuji à!! Và con biết mà~!!” Y nhấc bàn tay khỏi vết thương lành miệng, thuận tiện vuốt máu đỏ lên gương mặt búng da sữa kia. Mảng trời trưa ấy, rực những nắng, nóng đến bí bức, không rời thất lục hoàng trong vắt một chốc nào, như thể mong muốn thiêu chết y đi. “Chẳng bao giờ là đủ cả.”

End.

AN2: không có gì để nói trừ việc chap 201 khiến tôi muốn nhảy cóc tới emo phrase và hành hạ cả thế giới này. Bắt đầu từ đây, không ngọt ngào gì nữa.
È, cứ như thể là 4 ngày không ra khỏi nhà là tệ rồi ư? Nồ...

(Update) Chuyên mục giải nghĩa từ:

Dominator (dt): kẻ thống trị, nói về tình dục tức là người điều khiển, tay trên trong cuộc làm tình.

Cái định nghĩa thế kia thì chắc bạn cũng đoán được từ này dành cho ai rùi đúng không? Song Douma ở đây, dù y là kẻ bề trên song vẫn "không hoàn hảo". Thường những Dominator rất tự tin vào quyền lực trong tay mình và thường sẽ là kẻ hững hờ trong cuộc chơi vì Submissive bao giờ cũng cun cút nghe lời cũng như vô cùng quấn quýt. Nhưng ở đây rõ ràng Hakuji không hề như thế, cậu vẫn phản kháng lại và luôn có ý định bỏ y đi. Cũng chỉ khi nào cậu cần điều gì ở Douma, Hakuji mới chủ động tìm đến. Chính sự tự do này để xô đổ đi quyền hạn của Douma, và có chuyện này vì chính y đã cho cậu trở về sát quỷ đoàn. Đến lượt Douma bị rành xé nội tâm giữa giữ luôn Hakuji lại và để cậu đi tiếp. Tạo thành cho y một cái danh là kẻ thống trị nhưng không hề trọn vẹn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net