Chương 6: Thăm nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau trận chiến đó, Mio nằm dưỡng thương trong phòng bệnh kế bên bộ ba Kamaboko cũng hơn hai tháng dài rồi. Anh Kyoujurou bình phục rất nhanh, đáng lí anh ấy nên ở Viêm phủ nhưng lại nhất quyết ở yên đây viện lý do với chị Shinobu rằng ảnh muốn chăm sóc cho cô nhóc cùng bộ ba tân binh kia.

Con chim yến đuôi nhọn họng trắng Hayasa bay vào phòng, nó vừa rỉa cánh vừa gửi thông báo tới cô. Bọn họ đều được Chúa Công cho phép nghỉ dưỡng về thăm quê nhà.

"Tanjiro này..."

Lần này Mio và anh Kyoujurou cùng ngỏ lời mời, cả hai chần chừ nhường đối phương.

"Anh Kyoujurou - san cứ nói trước đi ạ!"

Mio thẳng thắn.

"Không đâu! Mio - chan cứ nói trước đi!"

Kyoujurou nhường cô nàng.

Hai người cứ nhường qua nhường lại liên hồi khiến Tanjiro bối rối, cậu chen giữa ngăn bọn họ lại.

"Được rồi, thế này đi. Anh Rengoku - san dù sao cũng là người lớn tuổi nhất trong số ba người chúng ta, cho nên anh cứ nói trước đi ạ! Phải không, Mio - chan?"

Tanjiro quay qua hỏi cô bạn thân, cô ấy đồng ý.

"Mấy đứa về thăm nhà anh chứ?"

Anh ấy hỏi họ.

"Có ạ" Tanjiro vui vẻ nói.

"Đương nhiên phải tới chứ ạ!" Mio mỉm cười.

Bọn họ đi theo Kyoujurou về nhà của anh ấy, trên đường đi họ trò chuyện với nhau rất nhiều thứ. Chủ yếu là nhắc tới quê nhà anh ấy, rồi họ nhắc tới việc đến nhà Mio sau khi thăm nhà anh Rengoku Kyoujurou. Nói chuyện với gia đình anh ấy được một hồi, bọn họ tạm biệt bố và em trai của anh  Kyoujurou. Sau đó, Mio đề xuất đưa họ về nhà mình bằng năng lực "dịch chuyển tức thời". Cô nàng cũng nhiệt tình chia sẻ họ nhiều thứ ở quê hương của mình, không quên nhắc nhở một vài điều cần lưu ý trước khi bước chân vào nhà cô.

Lần đầu tiên họ bước chân đến nhà Mio, đó là một căn nhà rộng rãi. Xung quanh trồng rất nhiều loài cây khác nhau, phía sau căn nhà còn có nguyên rừng trúc rậm rạp. Nơi đây khiến cho họ cảm thấy rất thoải mái, tự do, yên bình.

Mùi máu tươi sao? Khoan đã, tại sao trong nhà cậu ấy lại có mùi máu tươi nồng đến thế chứ? Không lẽ?

Tanjiro chau mày, cậu đứng trước cửa nhà nhìn cô bạn thân đầy lo lắng.

"Không ổn..."

Rengoku đứng bên cạnh Tanjiro lầm bầm, trong lòng bất an không thôi. Anh rất lo cho người thân của em ấy, hy vọng bọn họ sẽ không sao cả.

Mio bước vào trong nhà, cả cơ thể cứng đờ. Cô không biết mình nên phải làm gì vào lúc này, đôi đồng tử dao động mạnh, cơ thể không tự chủ run rẩy khuỵu xuống nền nhà. Dơ cánh tay trái che miệng mình, hàm răng va chạm vào nhau tạo ra âm thanh căm thù chứa đựng nhiều sự phẫn nộ.

Bố...

Mẹ...

Anh trai...

Điện hạ...

Còn có cả học trò của cô nữa...

Bọn họ đều nằm rạp trên nền nhà, máu từ vết thương trên người họ tràn ra nơi họ đang nằm. Vài vết cào của một con thú, thứ sinh vật Mio căm hận nhất, Ikki (quỷ hồ ly) - Thượng Vô.

Đồng tử ấy chuyển sang nhìn thứ đang được bao bọc trong tay cô gái trẻ nọ, để ý kĩ nó cũng là một con hồ ly thì phải. Con bé bảo vệ nó sao? Mio cười mỉa mai.

Cô bình tĩnh kiềm chế cảm xúc cá nhân, tiến tới thứ sinh vật đó.

"Ngươi..."

Miệng khô khốc, Mio khó khăn muốn hỏi con hồ ly này. Đến cuối cùng, cô chỉ nói đúng một từ tiếng Nhật gọi nó...

Hồ ly từ trong lòng cô bé loài người đã bảo vệ nó tự bao giờ đang trong vòng tay cô gái kia rồi. Nó im lặng quan sát đối phương, bắt đầu âm thầm phân tích từng chút một. Biểu cảm vừa rồi của cô gái ấy, nó kết luận rằng cô chính là thành viên của gia đình này. Nếu không tại sao nó thấy được đôi mắt căm thù đang nhìn chằm chằm vô nó kia cơ chứ? Này cô kia, đừng có hiểu lầm ta hại họ! Cũng đừng đánh đồng bản hồ tiên ta đây với hắn, cái tên Ikki chết tiệt đó! Dù gì nó cũng là một bậc hồ tiên ngàn năm đó, hơn nữa nó cũng muốn giúp đỡ gia đình này lắm chứ! Họ đều là ân nhân cứu mạng nó khỏi nguy hiểm đó nhá. Biết sao được khi mà tên Ikki kia dễ dàng diệt nó đâu, cho nên cái cô gái tên Hằng mới bảo vệ nó trong lòng.

"Ta không hại ngươi. Chỉ có điều... Ngươi muốn làm vật sủng của ta chứ?"

Mio nhìn tiểu hồ ly trong lòng, cô nhận thấy nó đang hoảng sợ mình, lên tiếng giải thích.

"Ngươi biết hắn ta?"

Tiểu hồ ly nhìn cô, nó ngạc nhiên hỏi.

"Ừ. Đã từng giao đấu một lần..."

Mio nhỏ giọng dần, đôi đồng tử kia giờ đây không còn đọng lại một tia ánh sáng chói loà khi trước nữa mà thay vào đó là một đôi mắt mơ hồ không dao động bởi những cảm xúc bình thường.

"Mà ngươi tên gì?"

Cô hỏi nó.

"Ta ấy hả? Cũng từ rất lâu rồi không có ai hỏi tên ta... Là gì ấy nhỉ? Đến bản thân ta cũng chả nhớ nổi tên mình nữa."

Hồ ly nhàn nhạt đáp. Hơn mấy nghìn năm nay, nó chỉ ở trên núi chăm chỉ từng ngày tu tâm dưỡng đức. Một hồ ly nhỏ bé, cỏn con như nó mà có cái tên riêng sao? Chưa từng có ai đặt nó một cái tên nào cả, mẹ của nó có đặt một cái tên thì phải, là gì nhỉ?

"Hay như vầy đi, từ giờ ta gọi ngươi là Cửu Hồ nhé?"

Mio ngẫm nghĩ, não bộ xuất hiện ra hàng ngàn cái tên khác nhau kèm theo những ý nghĩa riêng của chúng. Cửu Hồ có thể hiểu đơn giản hơn: Hồ trong Hồ ly, Cửu trong Hán tự nghĩa là số chín. Cửu Hồ rất hợp với nó. Mặc dù nó hiện tại chỉ có tám đuôi... nhưng nó sẽ cố gắng tu luyện nhiều hơn, để bảo vệ cô gái này.

Cửu Hồ? Tạm được... Nó nhìn thấy khí tức từ cô gái, nó cực kỳ mạnh mẽ, còn rất đặc biệt nữa. Nó dương mắt nhìn xác gia đình cô gái kia, ngăn cản hai tên đi cạnh cô ta chạm vào thân xác họ, giúp cô đắp mộ cho họ.

"Cô tên gì?"

Nó thắc mắc.

"Ta hả?" Nhận được cái gật đầu từ Cửu Hồ, cô nói ra tên mình. "Ta có hai cái tên lận đấy. Lại Thanh Trúc là tên ta, bên Nhật là Taguchi Mio." Mio mỉm cười, nước mắt không tự chủ rơi lã chã.

Cửu Hồ cọ cọ vào má Trúc, nó đã quyết định rồi, cô ta từ giờ sẽ là chủ nhân của nó. Quyết tâm bảo vệ đến cùng, dù có hi sinh cả cái mạng này.

"Tanjiro - kun! Kyoujurou - nii! Chúng ta trở về thôi."

Mio nói, cô ôm Cửu Hồ cùng họ trở lại trang viên Hồ Điệp.

######

Đôi lời tác giả muốn nói:

Dạo này Wattpad có vẻ đến tháng sao ấy, bình thường tôi đọc truyện mấy bác viết thường theo thói quen vote ủng hộ hóng chương mới mà nó dở chứng hết cho vote luôn =))

Cứ vote nó báo hết hạn, thành ra tôi chỉ comment truyện mấy bác được thôi, chán.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net