Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mọi thứ chỉ là chạy và chạy.

Đầu óc tôi hoá trống rỗng. Ánh mắt hướng đến con đường tối tăm trước mắt.

"Liệu ở nơi tối như này có quỷ không nhỉ?" một câu hỏi hiện ra trong đầu tôi.

Xuyên suốt những năm sống lại, tôi không gặp hay cảm nhận được con quỷ nào.

Hmmm...tốt thôi. Một thời đại hoà bình nhỉ?

Đôi mắt đảo nhìn xung quanh, lúc này tôi mới để ý rằng: "Số người giảm rồi? Họ đã bỏ cuộc ư?'

"Chỉ vì chạy thôi sao?"

"Thật yếu kém..."

...

"Anh Yoriichi chậm quá đấy!!" từ bao giờ Gon đã đứng ngay vạch đích, gương mặt tôi không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu nhóc này đến đích trước mình.


"Hai đứa nhóc này qua được sao? Còn hai người kia nữa..." tôi nghĩ, trong khi quay lại nhìn và chờ đợi chăng.


"Gon... người cậu bảo đây sao? Tưởng rằng ông anh bị loại từ vòng đầu luôn chứ~" Killua lộ đôi mắt mèo nhìn chằm tôi.

Kết thúc cuộc trò chuyện, chúng tôi phải tiếp tục chạy qua khu rừng đầy sương mù. Qua lời giám khảo rằng có nhiều bẫy và nơi lý tưởng để loại vài tên thí sinh.



Tôi vốn chỉ chạy theo giám khảo nhưng không ngờ bị một con quạ giả giọng dụ tới bẫy.

Khi hìn xuống, đống gai nhô lên, xác người bị đâm qua chết lẫn lên nhau, mùi máu xốc lên. Đôi mắt tôi mở to...tôi sốc hoàn toàn.

Cuộc thi này...có thể chết người, vì sao những con người kia vẫn chấp nhận cái thử thách này chứ. Họ không coi trọng mạng sống hay sao?

Trong lúc đang hoang mang, một tiếng kêu vang lên trên đỉnh đầu.

Quạ: Xin hay đi theo tôi-

"Suỵt. Đừng kêu nữa, chẳng ngoan chút nào." tôi hướng ánh mắt nhìn nó.

Bằng một cách thần kì nào đó, con quạ số đen mà bị tôi bắt lấy, đặt nó vào lòng ngực rồi xoa người nó.

Không còn tiếng kêu của nó, tức là không ai bị lừa. Có lẽ tôi âm thầm giúp một phần nhỏ.

Tiếp tục mò đường tới đích.

Tiếp theo là chặng 2. Chặng số 2 với tôi là mù tịt. Nó hướng về chủ đề nấu ăn.

"Cậu đã bị loại." nhìn bảng hiệu dấu X to đùng, tôi là người cuối cùng bị loại. Hai vị giám khảo kia sớm no căng bụng, muộn gì cũng cả lũ gói đồ về nhà vì bị trượt hết đâu.

Bỗng nhiên một số tiếng nói cùng cái tay chỉ lên trên:

"-Ê, nhìn kìa có cái gì đang hướng tới."

"Ký hiệu đó không phải là của hiệp hội Hunter sao?"

"Người trong hội đồng chăng?"


Người từ đâu ra rơi xuống, tôi mong một kẻ khôn ngã xuống hơn là kẻ ngu xuẩn nào thích thế hiện bằng cách tự sát đâu. Khói bụi mù mịt bao phủ không gian trật trội. Một bài tiếng ho nhè nhẹ vang lên cùng tiếng càm ràm.

Màn khói vơi đi một tấm thân gầy gò, một lão già...đeo một đôi guốc và trông rất ư là quen thuộc.

"Hội trưởng Netero!" Mechi lên tiếng nói về thân phận của kẻ kia, tôi lúc này nhớ ra người kia là ai rồi.


"Không ngờ gặp ông ta ở đây." tôi im lặng

"Này, Menchi-kun..."

"Vâng!?"

"Cô đánh rớt tất cả thí sinh bởi vì họ không tìm ra...-" lão nhìn vào bộ ngực đầy đặn của cô nàng.

"...những thứ mới mẻ sao?"



"Vâng."

"Vậy tức là thử thách này không được chấp nhận."

"Vâng ...nếu đó là ý ngài thì ngài có thể làm lại chặng 2."

"Hô hô~ được thôi... nhưng giờ kiếm ai bây giờ để đưa ra thử thách..-" lão nhìn xung quanh, ánh mắt tia từng người một và cái gì đến cũng đến.

"Oh, Yoriichi không ngờ cậu cũng ở đây! Thật trùng hợp."

Ánh mắt bao kẻ khác đổ lên người tôi, họ không ngờ tôi lại quen vị hội trưởng Netero đấy.

"Chúng ta quen nhau à?" tôi lộ gương mặt vô cảm nhìn Netero như người dưng.

B1: Giả vờ không quen cho người kia quê.

"Đừng giả bộ làm ngơ chứ, không phải mấy năm trước mới gặp sao?" Lão cười hô hố rồi vỗ vai tôi như hai người bạn thân lâu năm không gặp.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net