03. Nhịp nhịp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban nãy, khi Jungkook đang chuẩn bị vào giấc nồng thì nhận được điện thoại từ Thiếu uý Kim - một trong những thành viên của đội phòng chống buôn lậu. Biết chắc có việc quan trọng mới gọi vào giờ này, cậu nhanh chóng tỉnh táo bắt máy:
- Đội trưởng Jeon, đặc vụ Kang đã gửi thư mật về sở cung cấp địa chỉ giao dịch ma tuý vào đêm nay
Jungkook chưa kịp lên tiếng đã nghe bên kia thông báo tin hết sức quan trọng liền vội vã hỏi:
- Địa chỉ?
- Nhà hàng Nhật Bản Bashi quận Gangnam
- Liên hệ với đại uý Kim Namjoon cảnh sát quận Gangnam đến hiện trường... - Jungkook chưa nói hết câu, cậu thiếu uý trẻ tuổi kia đã ngắt lời
- Nhưng đội trưởng đây là nhiệm vụ trọng điểm của đội, em có thể làm được
Tình huống cấp bách, Jungkook không thể để chậm trễ thêm phút giây nào, cũng không an tâm khi giao nhiệm vụ này cho cấp dưới kinh nghiệm non trẻ nên nhấn mạnh:
- Đây không phải lúc cậu có thể thử sức mình thiếu uý Kang. Hiện tại tôi đang ở nhà. Từ ngoại ô đến Gangnam mất không ít thời gian. Không thể để giao dịch của bọn chúng thành công. Lần này nhất định phải bắt được kẻ cầm đầu. Đại uý Kim là cộng sự tôi tin tưởng. Hãy thông báo với anh ấy. Với kinh nghiệm lâu năm tôi tin chắc đại uý sẽ có cách xử lí tốt nhất.
Nghe thấy ngữ khí chắc chắn của đội trưởng, thiếu uý Kang chỉ còn cách tuân mệnh - Đã rõ thưa đội trưởng.
Jungkook sau khi tắt điện thoại liền nhanh chóng thay đồ rời khỏi nhà. Chiếc mô tô xé gió lao vào màn đêm vun vút. Chẳng mấy chốc, cậu đã có mặt ở sở.
———
Namjoon bên này đang trong giờ trực, nhận được điện thoại từ đội phòng chống tội phạm buôn lậu thì hết sức bất ngờ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã huy động những thành viên chủ chốt của cảnh sát quận Gangnam đến địa điểm được cung cấp làm nhiệm vụ.
Cảnh sát xông vào đột ngột khiến cả Yoongi và Vante không khỏi bất ngờ. Nhưng thay vì giật mình đùng đùng như tên kia, Yoongi nhìn chung vẫn khá bình tĩnh, nét mặt chưa từng thay đổi, chỉ có đôi lông mày là đã nhíu chặt.
- Các anh nói gì cơ? - Vante nhướn cao mày tỏ vẻ thách thức - Chắc chắn đã có sự nhầm lẫn. Tôi là Kim Vante, giám đốc Trung tâm nghệ thuật Singularity, đây là hoạ sĩ Min. Hai kẻ làm về nghệ thuật thì liên quan gì đến ma tuý? Tóm lại chúng tôi không hề biết gì về vấn đề anh vừa nói. Mấy anh bắt nhầm người rồi.
- Tình hình cấp bách hiện tại không phải là lúc để các anh thanh minh bằng lời nói suông. Tôi mong các anh sẽ hợp tác để nhanh chóng xoá bỏ mối nghi ngờ. Hoạ sĩ Min, mong anh hợp tác.
Trước sự nhã nhặn, lịch sự của cảnh sát Gangnam, Yoongi chẳng thể nổi khùng mà cũng chẳng thể từ chối. Vì từ chối thì chẳng khác nào cản trở người thi hành công vụ mà còn làm mọi chuyện rắc rối hơn, giải pháp tối ưu cho hiện tại đó là hợp tác điều tra.
- Anh nói Giám đốc Kim Vante thanh minh mà không có bằng chứng. Vậy anh có bằng chứng chứng minh chúng tôi là tội phạm không? Nhưng thôi, là công dân mẫu mực, tôi sẽ cùng với các anh về sở cảnh sát phối hợp điều tra. Tuy nhiên, các anh phải đền bù thiệt hại cho danh tiếng của tôi.
Yoongi đứng dậy khoác áo vest, liếc mắt sang Vante bên cạnh ra kí hiệu cho hắn mong chóng hợp tác để chấm dứt chuyện này càng sớm càng tốt.
Kim Vante lúc này như ngồi trên đống lửa, không kiềm chế được cảm xúc. Khuôn mặt đẹp đẽ giờ đã nhuốm một màu đỏ tím vì tức giận:

- Tốt nhất các anh nên xem lại cách điều tra. Tôi sẽ kiện các anh vì tội vu khống người vô tội. - Hắn vừa nói, ngón tay thon dài vừa ấn vào viên cảnh sát, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo, mái tóc xoăn dài phủ xuống đôi mắt tức giận trông đầy thách thức.
———
1h30' sáng, sở cảnh sát Seoul hiện tại còn đông đúc hơn cả lúc giờ hành chính. Bởi đây là một trong những lần ít ỏi đội điều tra buôn lậu được thẩm vấn nghi phạm đường dây buôn ma tuý xuyên quốc gia và cũng là lần đầu tiên đặc vụ nằm vùng báo tin về trụ sở. Thông tin chính xác gần như tuyệt đối.
Đứng sau tấm kính ngăn, Jungkook bất ngờ khi thấy một trong hai nghi phạm đang ngồi chờ thẩm vấn kia chính là chàng hoạ sĩ trẻ ban sáng Min Yoongi. Đôi mày cậu nhíu chặt, tay gõ nhịp nhịp lên tấm kính, vẻ mặt cực kì đăm chiêu. Đang chìm trong suy tư thì đại tá Kim bước vào, phá vỡ bầu không khí lặng im, căng thẳng:
- Nhiệm vụ được giao, tôi đã hoàn thành xuất sắc thưa đại tá Jeon!
Giọng điệu, vẻ mặt nghiêm chỉnh của Namjoon đã thành công chọc cười Jungkook. Cậu lắc đầu trước hành động quá lố của vị tiền bối, rồi nói:
- Cảm ơn anh nhiều, tiền bối!
- Ầy, cảm ơn gì chứ. Anh cũng biết là chú đang ở nhà với ba mẹ sẽ khó đến kịp, mà để lâu thì có thể tội phạm và hành vi dơ bẩn của bọn chúng sẽ trót lọt nên mới nhờ đến anh.
- Vâng - Jungkook mỉm cười với anh - Nhưng tiền bối, anh đã thương thì thương cho chót - cậu tỏ vẻ ngây thơ, mắt long lanh nhờ vả - Anh thẩm vấn bọn họ giúp em nha?
- Gì? - Namjoon nghe thấy lời nhờ vả của Jungkook liền giãy nảy - Không, anh mày không nhận. Mày muốn anh bị cắt cái chức quèn này đúng không?
- Đi mà anh - Mặc dù đã 33 tuổi, mức tuổi đã không còn phù hợp để làm mấy hành động nũng nịu nhưng Jungkook mặc kệ. Vì cậu biết chiêu này hoàn toàn có tác dụng với Namjoon, người sợ aeygo nhất quả đất.
- Khiếp quá, mày làm anh sởn hết da gà. Mày cứ điệu bộ. Mày chả thẩm vấn, ép cung suốt còn gì, còn lạ lẫm gì nữa chứ. Mà cả kể cứ cho là mày đang lười thì đội mày cũng đầy bộ não, cần gì đến người ngoài như anh.
- Nhưng mò hình như lâu rồi em không thẩm vấn nên hiện tại đang có chút căng thẳng. Phó đội trưởng Jung thì lại đi công tác. Thượng tá Jung thì ở nhà chăm vợ đẻ. Chả còn ai cả. Anh không giúp em thì em đành lao vào kia, vừa thẩm vấn vừa run bần bật cũng được. Rồi bọn chúng sẽ chê cười sở cảnh sát Seoul khi để cho một thằng non choẹt không có kinh nghiệm đi ép cung nghi phạm.
Cái lí do ngớ ngẩn Jungkook nói làm khoé mắt Namjoon giật liên hồi. Ừ thì cứ cho như là phó đội trưởng đi công tác đi thế nhưng sao thượng tá lại ở nhà chăm vợ đẻ? Biết vợ đẻ là quan trọng nhưng giờ cũng đã nửa đêm, rời nhà một lát đến thẩm vấn thì chết à. Rõ ràng lí do của Jungkook như bịp trẻ con nhưng Namjoon biết nếu không đồng ý, chắc chắn cậu sẽ bịa ra 7749 cái lí do khác kèm theo cái điệu bộ chảy nước kia nữa. Nên thôi, đồng ý sớm cho lỗ tai yên bình
- Thôi được rồi. Nhưng nếu có chuyện gì thì người chịu trách nhiệm là chú đấy Jungkook.
- Okela sếp! - Jungkook nghe thấy lời đồng ý của anh liền toe toét cười. Khuôn mặt vui tươi khác hẳn với vẻ mặt lúc Namjoon ra ngoài để thẩm vấn hai nghi phạm kia.
———
Trong phòng thẩm vấn, Namjoon ngồi đối diện với hai kẻ nghi phạm, trong lòng vừa phấn khích vừa lo lắng. Phấn kích bởi hai người này đều thuộc tầng lớp thượng lưu, trên mặt cả hai chưa từng xuất hiện vẻ nao núng, sợ sệt hay nói cách khác thì luôn tỏ vẻ vô tội nhưng thông tin đặc vụ chuyển về khả năng chính xác lên đến 95%. Vậy thì nếu đây là tên đầu sỏ buôn ma tuý thật, chắc chắn vụ án này sẽ rất thú vị.
Namjoon vừa lật hồ sơ, vừa liếc mắt qua hai kẻ nghi phạm kia hỏi:
- Tên?
- Min Yoongi
- Kim Vante
Sau câu trả lời cộc lốc đó, không khí lại chìm vào căng thẳng, không ai nói câu gì. Đại uý Kim hoàn toàn tập trung đọc hồ sơ. Căn phòng chỉ còn lại tiếng bấm bút của Namjoon.
- Này anh cảnh sát, thời gian của tôi có hạn. Vài tiếng nữa là tôi phải có mặt ở sân bay để về Hà Lan mà giờ tôi lại mắc kẹt ở đây chỉ vì cái tin tình báo chết tiệt gì đó. Có hỏi gì thì nhanh chóng lên. Tôi cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt - Vante khó chịu , sừng sổ.
Thái độ nóng vội của Vante khiến Namjoon càng thêm chắc chắn về suy ý của mình, anh nhếch môi cười đáp:
- Thả lỏng nào, nếu công tác điều tra kéo dài thì anh có thêm vài ngày ở trên mảnh đất quê hương yêu quý trước khi rời về Hà Lan. Mà biết đâu qua sáng nay, anh lại định cư hẳn ở Hàn Quốc chưa biết chừng. Ăn cơm nhà nước ở nhà công, đâu phải ai cũng được hưởng
Namjoon còn tính khủng bố thêm tinh thần của Vante nhưng cấp dưới đã mang vào thông tin điều tra đồ dùng trên xe của hai nghi phạm. Kết quả thu được khiến đôi mày anh cau lại: không có ma tuý, không có dấu vết của người nghiện ma tuý. Trên xe, ngoài đồ dùng linh tinh như nước lọc đóng chai, dây sạc điện thoại, cục sạc dự phòng, vài tờ báo thì chẳng còn gì cả. Ý nghĩ về bức tranh nhanh chóng loé lên trong đầu Namjoon. Sau khi suy nghĩ và phân tích kĩ lưỡng, anh chắc chắn bức tranh là vật được dùng để thực hiện hành vi giao dịch giữa bọn chúng. Anh nhanh chóng cho cấp dưới mang bức hoạ thu được ở phòng ăn ban nãy mang vào. Nhìn thấy bức tranh, Vante hoảng hốt, tay nắm chặt, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, nét mặt không thay đổi.
- Chúng tôi đã khám xét trên xe của cả hai vị nhưng không có dấu vết của ma tuý
- Đương nhiên - Vante cười khẩy
- Tuy nhiên, còn bức tranh vẫn được đóng gói cẩn thận ở đây - Namjoon vừa nói vừa đưa tay nhận lấy bức tranh cấp dưới đưa - Anh Yoongi, nếu anh là tên tội phạm, anh sẽ làm thế nào để vận chuyển ma tuý thành công khi trong tay chỉ có bức tranh này?
Yoongi phì cười trước câu hỏi của Namjoon -Quý cảnh sát hỏi buồn cười thật đấy - nói rồi đứng dậy đút tay túi quần hướng ra phía cửa - bên anh không có bằng chứng khi bắt người, cũng không có bằng chứng sau khi khám xét. Vậy tôi không còn lí do nào để ở lại nơi này. Xin phép!
- Sự nóng vội của anh bây giờ đang tố cáo chính bản thân anh. Anh chỉ đang cố bình tĩnh thôi Yoongi à. Tôi nói đúng chứ? Muốn có bằng chứng? Được, tôi cho anh bằng chứng. Thiếu uý Kim, cậu hãy mở bức tranh kia ngay lập tức. - Namjoon hơi khum lưng, mặt đối mặt với Yoongi, ra lệnh cho cấp dưới.
Vante nghe thấy lời nói kia liền đập bàn hoảng hốt lớn tiếng
- Mở? Ai cho phép mấy người mở bức tranh. Đây là bức tranh tôi chờ đợi cả năm trời, muốn mở liền mở? Mấy người điều tra không chứng cứ nên làm càn sao?
- Vị này sao lại hoảng hốt như vậy? Phải chăng đúng là bức tranh có vấn đề như suy đoán của tôi?
- Tôi tức giận thì có vấn đề gì sao? Bức tranh này tôi mua để tặng sinh nhật mẹ tôi. Ba ngày nữa là sinh nhật bà mà bức tranh thì trên bờ vực bị phá hỏng. Anh nói thử xem tôi bình tĩnh bằng cách nào?
Bức tranh đã được cấp dưới lột bỏ lớp bọc ngoài. Hiện đang trên tay của Namjoon. Ánh mắt của Vante chưa từng rời khỏi nó, trán đổ mổ hôi lạnh. Yoongi cau mày khi Namjoon đang cố mở khung tranh
- Dừng lại! Đừng cố tìm tòi theo mấy cái suy nghĩ ngớ ngẩn không chứng cứ đó nữa. Nếu anh phá huỷ nó theo cách đó, anh sẽ phải trả một cái giá không nhỏ với Giám đốc Vante. Dừng lại mọi chuyện ở đây và thả chúng tôi ra. Chúng tôi sẽ bỏ qua việc các anh đã làm.
Namjoon bỏ ngoài tai lời Yoongi vẫn hì hục mở khung tranh.
Cuối cùng, bức tranh đã bị tháo dỡ hoàn toàn.
Nhưng bên trong không có gì cả, rỗng tuếch. Đây là bức tranh đúng theo "nghĩa đen", không có ma tuý bên trong. Phán đoán của Namjoon đã sai. Anh thẫn thờ ngồi xuống ghế.
Vante bên này sau khi nhìn thấy bên trong bức tranh không có gì mới lén thở phào một cái, lớn tiếng lên lớp:
- Tranh của tôi anh đã phá hỏng rồi. Giờ thì mau nói gì đi chứ. Ma tuý đâu?
Không chỉ Namjoon bất ngờ mà toàn bộ cảnh sát đang chứng kiến cuộc thẩm vấn này cũng sững sờ thất vọng. Lại một lần nữa bắt nhầm người. Đã thế lần này còn bắt phải toàn nhân vật có máu mặt.
Thứ trưởng sau khi chứng kiến toàn bộ cuộc thẩm vấn đằng sau tấm kính buộc phải lộ diện để giải vây cho cấp dưới, đồng thời cũng để tỏ lòng hối lỗi sâu sắc với hoạ sĩ Min và Giám đốc Kim.
Sau khi đưa hai người kia ra bãi xe thứ trưởng đã quay lại khiển trách đội phòng chống buôn lậu vì tội gấp gáp. Vụ việc được xử lí ổn thoả. Nhưng tâm trạng của các cảnh sát trong sở lúc này không ổn chút nào. Ai cũng uể oải, chán nản, vò đầu bứt tai. Đặc biệt là Jungkook và Namjoon.
Jungkook đứng bên trong đã thu vào tầm mắt rất rõ biểu hiện của Vante. Rõ ràng cậu thấy tên này có biểu hiện rất đáng nghi nhưng lại không có chứng cứ để bắt giữ. Điều này khiến cậu điên đầu.
———
Sau sự việc rạng sáng nay, Yoongi đích thân ra sân bay tiễn Vante.
- Thật xin lỗi cậu. Vì một vài chuyện không đâu mà bức tranh của cậu đã bị hỏng.
- Tôi đang rất tiếc đây hoạ sĩ Min - Vante ôm ngực nhăn nhó
- Nay tôi mang theo bức Starry Night để đền bù cho bức tối qua. Đúng như tôi "dự đoán", bức Starry Night này mới thực sự hợp với cậu. Tâm linh không đùa được đâu haha.
- Haha. Đúng là chuyện tâm linh không đùa được thật. Anh vất vả rồi hoạ sĩ Min. Tôi biết cảm ơn anh thế nào cho đủ đây! Lại đây tôi ôm anh một cái nào.
Yoongi không ngần ngại đáp lại cái ôm của Vante, nói nhỏ đủ hai người nghe:
- Nhà cậu đang có "chuột". Nó đã cắn mất tranh của tôi. Bắt được con chuột đó thì gọi điện cho tôi
- Được. "Bức tranh" Starry Night...
- Đã đầy đủ nội thất bên trong - nghe xong điều cần nghe, Vante buông anh ra để nhanh chóng di chuyển vào phía trong.
- Hoạ sĩ Min, chúng ta phải chào nhau ở đây thôi. Tôi rất vui nếu anh dành ra một chút thời gian để ghé thăm gia đình tôi bên Hà Lan. Chắc chắn mẹ tôi sẽ rất vui.
- Được. Nhất định tôi sẽ ghé thăm. Cậu đi mạnh giỏi. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
———
Có lẽ các bạn sẽ thắc mắc tại sao trong khung tranh bức hoạ hướng dương Yoongi chuẩn bị cho cuộc giao dịch với Vante lại không có gì đúng không? Bởi vì lúc Yoongi ngồi đợi Vante tới (khoảng 45phút) đã tháo gỡ khung tranh lấy hết số hàng trong đó ra rồi lắp lại. Lí do Yoongi làm vậy là do cảm giác bồn chồn lo lắng (hành động tay nhịp nhịp xuống bàn ở chap trước). Tuy nhiên, việc bị cảnh sát bắt không khiến Yoongi run sợ, anh tiếp tục tiến hành giao dịch với Vante ở ngay sân bay và đã chót lọt trước hàng nghìn con mắt kiểm tra gắt gao.
Vậy là mình đã giới thiệu xong bối cảnh Jungkook và Yoongi gặp nhau. Đến chap sau, Kim Vante sẽ tạm không xuất hiện.
Đôi bạn trẻ Kookga sẽ chính thức lên sàn👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net