The truth

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Joon lỉnh khỉnh xách một đống đồ theo sau người yêu. Một ngày cuối tuần đẹp trời, đáng lẽ ra là như vậy nếu như không phải có mặt ở đây theo sau Yoongi như một con cún đuôi vẫy tít. Hắn tự hỏi tại sao cái con người bé nhỏ kia lại dư thừa tinh lực đến mức đã lượn qua hàng chục cửa hàng rồi mà vẫn chưa dừng lại. Mua sắm hình như là thú vui của anh người yêu. Tiền hắn không tiếc, nhưng chân hắn sắp không trụ vững nửa rồi

" Joon, ướm thử bộ này có đẹp không "

Con cún liền nhanh nhảu xu nịnh

" Đẹp, Yoongi của em lựa gì cũng đẹp. Anh mua cho em à "

" Không. Cho Jin hyung "

Yoongi bĩu môi cầm bộ đồ đi mất mặc Nam Joon ỉu xìu thanh toán đằng sau. Còn không nhanh lên, thở dài cái gì !!

Sắp hết tháng đầu tiên làm ở KJ, Jin có chút hứng khởi vì mọi thứ đều êm đẹp. Nếu vậy anh có nên xin xếp già tăng thêm tiền lương hay thưởng gì đó không ? Chứ cứ cái tình hình này đến nhà còn sắp mất đủ thứ phải lo

" Anh có bận không ? Giúp tôi một chuyện nhé"

Anh bạn đồng nghiệp vừa thấy Jin đến thì như người chết vớ được cọc. Ai nha, chả là hắn phải mang bản hợp đồng lên cho sếp tổng duyệt gấp thế nhưng lại đau bụng, thế mới chết chứ

" Được, cậu mau đi đi "

Sếp tổng hửm. Jin chưa từng được gặp mặt người này. Gõ nhẹ cửa phòng nghe được tiếng đồng ý từ người bên trong, Jin bước vào

" Thưa sếp, tôi mang báo cáo đến "

Jin ngẩng lên chỉ thấy sếp tổng quay lưng về phía mình y như trong mấy bộ phim truyền hình, không khí thật đáng sợ

" Để đó rồi ra ngoài đi "

Nghe thấy thế Jin liền nhanh chân chuồn lẹ. Hic, giọng điệu khó chịu quá...cơ mà hình như giọng nói này có vẻ quen tai lắm, thôi chắc không phải đâu

Gần 10h tối, Jin soạn lại tài liệu trước khi ra về. Tăng ca thì mới có cơm ăn. Khi nãy trời vừa đổ mưa nên có hơi lạnh.Nhắc mới nhớ, giờ này còn cóc gì bus mà về. Đùa nhau à 😡
Đi được một đoạn Jin móc ví ra đếm nhẩm. Hai ngày nữa là nộp tiền nhà, lương thì hai tuần nữa mới có, ơ ơ thế thì còn suy nghĩ cái gì, tiếp tục đi bộ đi

* Ào *

Mát lạnh

!!!!

" Trời ơi, chạy xe cái kiểu gì vậy ? "

Số anh chưa đủ thảm hay sao. Cởi áo khoác ngoài ra, Jin co ro vì bị nước thấm vào người. Đùa chứ, sắp hết ngày rồi cũng không được yên. Mấy tên nhà giàu thật đáng ghét cậy mình có xe cứ thế phóng nhanh, người nghèo như anh phải làm sao

Jung Kook xoa hai bên thái dương, mấy ngày hôm nay công việc bù đầu khiến cậu đầu óc đau phát ốm, cả ngày căng thẳng mới giải quyết xong. Làm sếp đâu phải chuyện đùa. Lúc chạy xe qua ngã tư vô tình thấy bóng dáng ủ rũ của ai đó liền không ngừng được mà dừng lại

" Jin, anh sao thế ?"

Nhìn đầu tóc ướt lũn của người nọ, Jung Kook bật cười đoán ra tình huống hài hước mà con thỏ này vừa gặp phải. Đen đủi đấy nhưng may thay đã gặp được cậu, Jung Kook vô cùng trượng nghĩa, thấy ai khó khăn liền ra tay cứu giúp :(

" Chào cậu- Hắt xì "

Jin cọ mũi, xấu hổ quá, luôn gặp cậu ta trong tình trạng thảm hại

" Anh lên xe đi "

" Không sao, tôi đi bộ cũng được, cậu cứ đi trước đi"

Vừa nói xong cả người lại run lên, dù có muốn nhận lòng tốt của Jung Kook thì Jin cũng phải biết suy nghĩ chứ. Lúc nào cũng làm phiền thế này

" Trời lạnh lắm lại muộn rồi, để tôi chở anh về"

Jung Kook nhìn người kia có ý định từ chối thì tặc lưỡi cưỡng chế anh lên xe. Lại lần nữa cưỡng chế Jin về nhà mình

" Anh thay đồ rồi đi tắm đi, không lại ốm đấy "

Nhìn khăn tắm trên tay một lúc rồi chợt nhận ra mình vừa nghe theo Jung Kook mà gật đầu theo về. Ơ, thế sao không từ chối ? Trời ạ anh làm cái gì thế này. Thôi thì ném lao theo lao, ở lại một đêm chắc cũng không sao đâu

Jung Kook đứng cạnh cửa sổ nhìn ánh đèn le lói dưới đường, tiếng cửa phòng tắm cắt đứt suy nghĩ của cậu. Jin mặc áo choàng tắm cỡ nhỏ, dây áo thắt eo nhỏ nhắn mềm mại, da thịt trước ngực ẩm ướt cả một mảng áo lấp ló

" C-cảm ơn cậu, thật ngại quá "

" Đừng khách sáo. Muộn rồi đi ngủ thôi"

Jung Kook khan một tiếng tiến tới cầm khăn trên tay Jin giành lấy, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt của anh

" Để tôi làm được rồi "

Trời ạ, có cần phải hành hạ trái tim thiếu nghị lực này vậy không. Má Jin bắt đầu nóng ran, có cảm giác như hai người đang yêu nhau vậy. Huhu tại sao Jung Kook lại cứ dịu dàng thế này

Nhìn bờ ngực trắng trẻo của ai đó thấp thoáng ẩn hiện, Jung Kook cắn cắn môi, câu nhân quá rồi. Tất cả là tại Jin hết, thực muốn một ngoạm mà nuốt hết anh vào bụng không cho ra nữa.
Jung Kook cúi mặt gục vào vai Jin hít thở đều đặn, cảm giác mát mẻ trên da thịt khiến Jung Kook mất kiểm soát, rõ ràng cùng một mùi sữa tắm nhưng trên người Jin lại mang một hương quyến rũ khác

" Jung Kook - a "

Đột nhiên một trận tê rần nóng ướt trên da, Jin thở hổn hển khi cảm nhận cái lưỡi hư hỏng của Jung Kook mãi mê chu du trên cơ thể mình

Một tay ôm trọn lấy người dưới thân, Jung Kook day cắn đôi môi của Jin, tham lam dây dưa mút mát. Nhìn bờ môi bị mình dày vò đến sưng đỏ Jung Kook mới hài lòng dừng lại, cúi xuống bế Jin tiến vào phòng. Cửa phòng ngủ mở toang liền nhanh chóng đặt Jin xuống giường, ánh trăng mát rượi chiếu lên khuôn mặt đáng yêu bị doạ cho đỏ hồng cả lên. Làn da mịn màng, Jung Kook vuốt đến đâu liền chuyển hồng đến đấy. Trước kích thích nhạy cảm nóng bỏng, Jin thở gấp khi biết Jung Kook chăm chăm nhìn cơ thể mình
Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Jung Kook, Jin càng đỏ mặt hơn. Vùi mặt vào chăn gối thơm mùi đặc trưng quyến rũ của cậu, cả người run rẩy tiếp nhận yêu thương. Tiếng thở dốc tiếng nức nở chứng tỏ đêm nay có bao nhiêu mãnh liệt

Ánh nắng chói chang rọi vào khiến Jin lười biếng chớp chớp đôi mắt. Bàn tay Jung Kook vẫn còn đang đặt ngang eo, lúc này Jin mới tỉnh táo nhìn ngắm gương mặt cậu. Thực sự rất đẹp trai, mặc dù đã gặp rất nhiều người đẹp rồi nhưng Jin luôn thấy ở Jung Kook có sức hút chết người. Mỗi điểm trên mặt cậu đều quá sức tưởng tượng

Khẽ kéo rèm cửa lại, Jin lạch bạch nhấc cái hông đau xuống bếp. Dù gì mình cũng nên đáp lễ lại. Tay nghề nấu nướng, ở điểm này Jin khá tự tin. Tủ lạnh người này thật sơ sài chẳng có gì nhưng không sao, vào tay Jin là mọi thứ ok hết

Có tiếng chuông cửa, Jin không nỡ đánh thức Jung Kook say giấc liền lật đật chạy ra

" Jeon Jung Kook chết tiệt "

JiMin hét lên, tên khốn này dám không nghe điện thoại của cậu đã thế còn lề mề không mở cửa. Nhưng ai thế này

Jin kéo cao cổ áo khi phát hiện ánh nhìn xăm xoi của người lạ

" Anh là ai ? Jung Kook đâu rồi ? Kêu hắn ra gặp tôi ?"

JiMin ngó nghiêng khắp nơi, chậc, khẩu vị của tên bạn này cũng có chất lượng lắm. Lâu không gặp liền kiếm được một tiểu mĩ thụ ngon lành thế này. JiMin nghiêng đầu đánh giá một lượt, quào, câu dẫn quá rồi, khuôn mặt trắng trẻo nét nào ra nét đấy, đặc biệt là gò má trơn mịn non mềm. Mẹ kiếp tên Jeon, có người đẹp thế này mà cứ giấu. Cả đôi mắt to tròn kia nữa, có cần đáng yêu thế không

"Ừm...em và Jung Kook có quan hệ gì ? À mà không quan trọng, em tên gì nhỉ "

" Tôi...anh.. "

Jin lúng túng trước vẻ mặt vô sĩ của JiMin, sợ hãi lùi một bước

" Em thấy anh thế nào ? " JiMin mỉm cười câu nhân, tiến tới một bước " Năng lực của anh cũng không tệ đâu nhé "

"..."

" Park JiMin !!! "

Jung Kook đỏ mắt kéo Jin lại phía sau mình đe doạ JiMin bằng cái nhìn nảy lửa

" Haha, gì ghê thế "

JiMin nhún vai, đoán rằng mình đã chọc nhầm bảo bối của người ta rồi

Jin thở phào chuồn xuống bếp. Lúc nãy thật đáng sợ

" Mày làm gì ở đây "

Jung Kook hất hàm hỏi, vừa mới mở mắt ra đã thấy cảnh tượng khi nãy. Lại gặp bộ mặt tự mãn của thằng bạn, Jung Kook chỉ muốn đấm cho một phát, ngứa mắt !!!

" Nhớ mày quá nên đến, không được à"

" Nói lẹ đi "

" Ừ thì bị bắt về tiếp quản công ty, bực mình"

JiMin thở dài, đang rong chơi vi vu khắp nơi lại phải đeo gông vô cổ

" Mày còn muốn chơi đến khi nào " Nhìn ra tâm tư thằng bạn, Jung Kook liếc xéo

" Ờ, tao biết Jeon đại nhân giỏi rồi , làm sao tao có thể như sếp tổng đây xây dựng KJ lớn mạnh được "

* Xoảng *

Cả hai người họ liền quay lại phía sau. Jin lúng túng nhìn tách cà phê rơi trên sàn, thấy mình luống cuống nhặt lên rồi lại luống cuống chạy khỏi đó để mặc Jung Kook gọi phía sau

Chết tiệt. Anh đã nghe thấy cái gì vậy. Bàn tay bận rộn gõ gõ trên bàn phím máy tính

Jeon Jung Kook
Tổng giám đốc KJ, 25 tuổi

" Phụt...há há há "

Jung Kook cầm khăn lau đi nước miếng trên mặt, bình tĩnh nhìn thằng bạn

" Đm, buồn cười chết ông rồi. Mày có muốn tiếp tao không ? Tao có thể cho mày sung sướng mà tận hưởng đấy"

"..."

" Haha đùa thôi. Mà này, mày nói em ấy bao nhiêu tuổi ?"

" 30 "

" Phụt... "

" Park JiMin, cút khỏi đâyyyy "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net