Chap 4: Quá Khứ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Chính Quốc tới trường đã thấy cậu ngồi im lặng ngay tại bàn chung của cả hai. Khi thấy hắn, cậu chỉ ngẩng đầu lên nhìn rồi cụp mắt xuống, không hề vui vẻ chào hỏi hắn như thường ngày. Hắn vô cùng bực bội, sự im lặng của cả hai còn duy trì cho tới hết buổi sáng ngày hôm đó. Thậm chí đến giờ nghỉ trưa cậu còn đi ra ngoài rất lâu mới trở về, trên gương mặt vương nét buồn rầu thấy rõ.


Chính Quốc muốn hỏi nhưng lại thôi, hắn và cậu vốn không thân quen, quan hệ của cả hai cùng lắm chỉ dừng lại ở mức độ bạn cùng bàn, vậy nên hắn không nên xen vào việc của cậu.

Trong lòng Thạc Trân lúc này đang vô cùng khó xử, tối hôm qua đàn anh lớp trên gọi điện tỏ tình với cậu, thậm chí còn liên tục nhắn tin làm phiền khiến cậu vô cùng lo lắng và bối rối. Chính vì vậy cậu đã không để ý đến điện thoại suốt buổi tối, thành ra quên luôn cả việc nhắn tin với Chính Quốc như mọi ngày.

Sáng nay khi cậu vừa mới tới trường, đàn anh liền đưa một hộp sữa cho cậu, còn bắt buộc Thạc Trân phải uống hết ngay trước mặt mình thì mới chịu rời đi. Nội tâm cậu cực kì muốn từ chối nhưng xung quanh có rất nhiều người tò mò, đàn anh này lại là một người nổi tiếng trong trường, nếu làm như vậy sẽ khiến đàn anh kia bị mất mặt.

Sau sự việc đó Thạc Trân rầu rĩ cả buổi sáng, Chính Quốc tới lớp cậu cũng không còn tâm trạng nói chuyện. Đến giữa giờ cậu đi vệ sinh, cả dọc đường liên tục bị người khác chặn lại để trêu chọc cậu với đàn anh lớp trên, da mặt cậu mỏng, cứ như vậy đỏ mặt suốt cả dọc đường đi về lớp.

Chính Quốc cảm thấy sự nhẫn nại của mình trong những năm vừa qua như tan biến, hắn rốt cục nhịn không nỗi nhìn Thạc Trân như vậy, bất ngờ nắm lấy cổ tay kéo sự chú ý của cậu về phía mình.

"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì với cậu?"

Thạc Trân bất ngờ nhìn hắn, hai mắt mở lớn ngạc nhiên khi người suốt hai tháng nay liên tục thờ ơ với cậu lại chủ động bắt chuyện, đã vậy còn nắm tay cậu nữa. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cậu định nói ra nhưng lại nghĩ lại, cậu và Chính Quốc không thân với nhau lắm, có nói ra cũng chưa chắc Chính Quốc sẽ giúp được gì cho cậu. Thạc Trân chỉ đơn giản che giấu đi cảm xúc, ôn hòa cười.

"Cảm ơn, tớ không sao cả."

Lửa giận không biết bộc phát từ đâu như được quạt cho càng bùng lên, hắn ‘hừ’ một tiếng, khó chịu buông tay cậu ra. Đến đây Thạc Trân lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đã nói gì sai sao? Tại sao Chính Quốc lại giận cậu?

----

Sau mấy ngày bị làm phiền liên tục, cuối cùng Thạc Trân cũng quyết định hẹn đàn anh ra nói chuyện. Đàn anh lại tưởng cậu cảm động vì hành động mình làm suốt bao ngày qua, hôm nay hẹn ra đây để nói lời đồng ý, thấy cậu tới liền nhào tới ôm chầm lấy. Thạc Trân nhíu mày khó chịu, cậu nhẹ nhàng đẩy người kia ra nhẹ giọng nói.

"Đàn anh, thật xin lỗi."

Đàn anh sững người nhìn cậu, dường như không thể tin được Thạc Trân lại từ chối mình, nhất là một người nổi tiếng như mình. Cậu mím môi khó xử, quay mặt đi chỗ khác lảng tránh ánh nhìn sửng sốt của đàn anh. Đàn anh nắm chặt lấy vai cậu liên tục lắc mạnh, khuôn mặt méo mó dồn dập hỏi.

"Tôi có gì không tốt sao? Tôi đã làm tất cả mọi thứ sao em lại không đồng ý? Hay là em thích thằng nhóc cùng bàn với em!!?" Thạc Trân bị lắc mạnh đến choáng váng cả đầu, muốn giãy ra nhưng sức lực của đàn anh quá mạnh.

Chính Quốc sau mấy ngày để ý tới Thạc Trân, hôm nay thấy cậu bí mật đi đâu đó sau giờ học liền lấy làm lạ, quyết định đi phía sau theo dõi. Hắn núp đằng sau một thân cây lớn gần đó, nhìn thấy cậu bị dày vò rất muốn lao ra đấm tên đàn anh mấy nhát. Nhưng nghe được câu đàn anh hỏi Thạc Trân, hắn lại do dự muốn nghe câu trả lời từ phía cậu.

"Đàn anh, làm ơn buông em ra, thật khó chịu!" Thấy cậu liên tục đẩy mình ra phản kháng, đàn anh bây giờ mới bình tĩnh lại buông cậu ra, nhìn Thạc Trân đang mơ hồ chống tay lên đầu cho tỉnh táo.

"Phải, em thích cậu ấy." Thạc Trân thở dài, cuối cùng nói ra một câu trả lời đối với đàn anh.

Đàn anh thất vọng xoay người rời đi, để lại một Thạc Trân ở đó khẽ buồn vì lỡ làm tổn thương một người khác. Chính Quốc thì ngược lại, nghe được điều mình mong đợi trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vui sướng, mang theo tâm trạng sảng khoái rời đi sau đó.

Hắn không thích cậu, nhưng nghe cậu nói thích mình lại hân hoan không thể tả. Hắn quả thật không thể hiểu nổi bản thân mình nữa.

Thạc Trân thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng dứt bỏ được một mối quan hệ khó xử, cũng may cậu lựa chọn nói mình thích Chính Quốc, nếu không đàn anh kia sẽ bám cậu không rời mất.]

30/10/2021

Author : Yung ami | nhoi08

Beta : Yui |linhmeoyui7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net