Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jimin yêu thành phố vào buổi đêm.

Có điều gì đó thật yên bình trong những khung giờ nhất định, với năng lượng của ánh đèn đường, từng dòng người di chuyển trên phố xá. Mọi thứ như được phơi trần và hé lộ, được bao trùm và cất giấu- tất cả cùng một lúc. Hoặc có lẽ Jimin yêu màn đêm bởi những việc mà họ đã quen làm. Đêm xuống nghĩa rằng Jimin có thể xuống phố, nhậu say với Jin và Jungkook ở quán ăn mà họ yêu thích, cố gắng giữ bản thân đứng vững tại chiếc photobooth bên góc đường mà cười quên trời quên đất. Những đêm khuôn mặt anh đỏ ửng và làn da anh nóng ấm trong chiếc  áo len của mình, những đêm anh sẽ cười phá lên bởi trò đùa trẻ con của Jin và Jungkook khi ba người họ thư giãn, thả lỏng và ồn ào.
Đêm nay cũng chẳng có gì khác biệt. Họ đã đặt đồ ăn muộn, và cuối cùng cũng được giao đến khi bụng của Jimin như đã tự nuốt lấy chính nó, trí óc anh giờ choáng váng vì những chén rượu Soju.
"Tuyệt thật, thịt chín rồi," anh rên rỉ khi Jin lật lại miếng samgyeopsal, tiếng thịt xì xèo trên vỉ nướng như là âm nhạc đối với ông anh cả. Mấy chiếc đũa chọc vào dồn dập khi cả ba người đều nhào tới để chọn miếng thịt ngon nhất, nhét đầy vào miệng mình cùng với rau diếp xanh.
"Hyung," Jungkook gọi, và Jimin liếc qua, không để ý rằng Jin còn chẳng bận tâm đến. Jungkook đang chìa đũa ra, gắp đầy thịt và rau trên đó.
Jimin quan sát nhúm đồ ăn, rồi chìm vào cặp mắt to tròn, sáng ngời của Jungkook. Xem cái cách Jungkook há miệng thật rộng như để Jimin làm theo giống mình.
Jimin nhìn Jungkook thật lâu, thật dịu dàng trước khi nhắm mắt lại và mở miệng ra. Jungkook cho anh ăn thật cẩn thận đến khi đôi má anh đã phính tròn và cơ thể anh ấm lên.
"Em cũng sẽ đút cho hyung phải không, Jungkook-ah?" Jin lải nhải, Jimin mỉm cười ranh mãnh, miệng nhai mẩu thịt bò lớn một cách khó khăn.
"Tất nhiên rồi" Jungkook nói. "Mặc dù là anh đãi mà, phải hong?"
Jimin đã vui vẻ và ấm áp như những đêm khác. Vào vài lần, một trong các quản lý của họ sẽ xuất hiện bên ngoài cánh cửa, mẫu mực khi cầm chìa khoá ô tô, dẫn họ ra ngoài bằng cửa sau của nhà hàng và vào trong xe để đi về nhà. Jimin sẽ tựa đầu vào chiếc cửa kính màu, ánh đèn neon chói sáng của Seoul lấp lánh tầm nhìn của anh. Thời gian vuột qua, trôi nhanh và đọng lại ngọt ngào, chuyển giao điểm tập trung của mắt anh như một chiếc kính vạn hoa. Tất cả sự chú ý của anh đều dồn vào những ca từ nhàm chán của bài hát chillwave trên radio, vài bảng điện tử sáng lên dòng quảng cáo về những gương mặt đại diện quen thuộc, vụt nhẹ qua tên thương hiệu. Đèn đỏ tín hiệu phủ tràn màu sắc lên khuôn mặt của người lái xe. Jungkook và Jin thì cãi nhau lặt vặt về những con thú ban phước. Phần da nóng rẫy của anh dính lấy chiếc ghế, một bàn tay nắm lấy đầu gối anh, sức ép của chiếc đùi áp chặt lên của anh.

Khi họ trở về kí túc xá, loạng choạng say xỉn bước vào phòng khách, Jimin mất thời gian lâu để đá văng chiếc giày của mình ra hơn anh thường làm. Anh thờ ơ nhìn chiếc Prada da 800,000 won văng xuống hành lang, suýt nữa lạc mất Jin ở lối vào. Họ cũng lạc Jungkook, người đang nhảy lò cò một chân và vật lộn với đôi bốt như một chú hồng hạc say rượu, đôi má ửng hồng cùng nụ cười toe toét cả khuôn mặt. Hai người họ đều kiệt sức, Jimin nghĩ, tựa trán mình vào vai Jungkook. Kiệt sức và nhức mỏi vì cười quá nhiều.

"Ây, nhóc," Jin nói từ trong bếp, phơn phởn, uống nước từ vòi trong chiếc cốc thuỷ tinh. "Anh mày đã quá già để đu theo mấy chú."
"Anh chỉ yếu đi thôi, hyung." Jungkook líu nhíu, giọng cậu chạy dọc qua người Jimin. "Chúng ta nên bắt đầu tìm một viện dưỡng lão nhỉ?"
"Nghĩ mình có thể tống khứ anh một cách dễ dàng vậy sao!" Jin la lên. "Tôn trọng người lớn tuổi chút đê. Chú nghĩ chú có thể đưa Jimin ra khỏi quán bar mà không nhờ có tửu lượng siêu phàm của người hyung này sao?"
Vào lúc nào đó, Jimin thấy tất của mình tuột ra khỏi chân, trán cạ bên người Jungkook. Anh trượt khỏi cái níu chặt vụng về của Jungkook, ngừng kháng cự lại trọng lực mà nằm xuống sàn.
"Em khá chắc rằng anh quản lý mới là người làm việc đó, hyung." Giọng Jungkook vang lên phía trên người lớn hơn .
"Sau tất cả những gì anh đã làm cho chú mày hả." Jin bực bội nói từ phòng bếp.
Jimin khúc khích, trán anh tì lên sàn nhà mát lạnh, mái tóc tán loạn xung quanh. Jin thật hài hước. Sao lúc nào anh ấy cũng hài hước vậy nhỉ? Điều ấy thật đáng yêu, khi anh cả hành động một cách giận dỗi trước sự tinh quái của họ.
Jungkook càu nhàu, từ một chỗ nào đó xa Jimin và sàn nhà nơi anh. Mắt Jimin liếc lên, đôi mắt như đang du lịch trên hai chân Jungkook. Anh để bản thân được thoả mãn ngắm đầu gối trần trong chiếc quần rách, cặp đùi của cậu em nhỏ.
"Anh định để mình suy yếu tuổi già nữa hả Jin-ah?" Jungkook lải nhải, chất giọng địa phương đậm đặc. "Có lẽ chúng ta đã quá giờ đi ngủ mất rồi đó."
"Để xem nào," Jin nói, nhưng Jimin không hề để tâm đến phần còn lại của câu. Anh thấy lạnh và nhỏ bé ở đây, một mình trên sàn, khi Jungkook lại có thể tự đứng vững. Cậu thậm chí có để ý Jimin đang nằm đó, dưới chân cậu hay không?
"Jeon Jungkook," Jimin rên rỉ lớn.
Jungkook ngay lập tức xoay đầu lại để chỉ tập trung vào anh-người đang cảm thấy hài lòng một cách tự mãn.
"Đến với Jimin nào," Jimin nhẹ nhàng, đưa hai tay lên cao.
Jungkook chớp chớp, khoé mắt cậu cong lên ngay sau đó.
"Chuyện gì vậy Jiminie?" Jungkook hỏi, dựa người vào Jimin, nằm ra phòng khách. "Cần uống nước không?"
"Khôngg," Jimin dài giọng. Anh đã say ngoắc cần câu ở quán bar. Thay vào đó anh cong ngón tay và làm động tác nắm lại trong không khí khi Jungkook đang ngoài tầm với một cách khó chịu. "Kookie,"
"Anh cần gì, Jimin?"
Jimin nhăn mũi lại trong sự bực dọc. Đôi mắt lấp lánh của Jungkook trêu chọc. "Jimin muốn được cõng."
Đâu đó anh nghe được sự mỉa mai từ phòng bếp. Anh bỏ qua nó, cười với Jungkook ngọt ngào đang ở trên, lông mi anh trùng thấp xuống đôi mắt mờ mịt.
"Được rồi, được rồi mà." Jungkook lầm bầm, quỳ gối xuống, vỗ nhẹ lên vai. "Vòng tay qua vai em."
Jimin quàng tay xung quanh cổ cậu, và Jungkook loạng choạng, chỉ căng người lên một chút khi kéo mạnh Jimin lên lưng mình. Jimin thấy người mình đang ở trên thật cao, má cạ lên mái tóc nâu mềm, cuốn lấy vai và lưng Jungkook như một chiếc đai an toàn.
"Sẵn sàng chưa hyung?" Jungkook hỏi, liếc qua vai để kiểm tra anh mình.
Khuôn mặt đứa em gần sát đến nỗi Jimin có thể nhìn thấy vài nốt ruồi mờ nhạt. Jimin im lặng gật đầu, Jungkook cười, tươi rói. "Đi nào."
Jimin bắt được biểu cảm chán chường thoáng qua của Jin ở cửa bếp trước khi họ  lảo đảo, suýt ngã ở hành lang rồi về đến phòng ngủ.
"Ngủ ngon, Jinnie-hyung," Jimin líu nhíu. "Cảm ơn vì bữa tối."
"Cảm ơn không vì gì cả," Jin nói từ sau lưng họ.

Hai người đã băng qua hành lang, qua phòng tắm và vào một căn phòng tối. Họ không cố ý trở nên ồn ào, nhưng đường thì trơn trượt, Jungkook liên tục phải dừng lại để dựa vào tường, để cười khúc khích và để xóc lại đùi Jimin trên những ngón tay mình.
"Mấy-" Jimin lẩm bẩm khi Jungkook điều chỉnh lại cái nắm, cần cổ anh chảy dọc mồ hôi. "Mấy giờ rồi?"
"Hình như là, 3 giờ sáng."
Jimin cười nhẹ, ngả đầu về phía sau. "Ta sẽ đánh thức mọi người dậy mất,"
"Chắc rồi." Jungkook rì rầm.
Jimin không chắc lúc nào họ cuối cùng cũng tới được phòng của anh, nhưng họ đã thành công mà Jungkook không tuột mất Jimin hay vấp ngã bởi những bước đi thiếu chắc chắn của cậu. Phòng anh thì tối, giường anh trống, chiếc ga giường trải ngay ngắn.
"Đừng lớn tiếng, đừng lớn tiếng." Jimin suỵt khẽ, ánh mắt chạm đến cơ thể đang nằm nghiêng của Hoseok trên giường phía bên kia căn phòng. "Hobi-hyung,"
Jungkook thì thầm điều gì đấy, Jimin sau đó thấy bản thân trượt xuống sàn, nhẹ nhàng đặt chân lên mặt đất.
Họ cởi quần áo một cách yên lặng nhất có thể. Quan sát người kia cởi đồ, kéo chiếc áo phông qua đầu, tuột ra chiếc quần bò quá bó, quần áo của họ là một đống luộm thuộm trên sàn. Jimin không chắc vì sao, nhưng anh cười quá nhiều đến nỗi cơ mặt đau nhức, biểu cảm của Jungkook phản chiếu lại anh, như thể hai người đã lạc mất ở chốn nào đó mà họ cũng chẳng biết là gì.
Jimin để bản thân ngã xuống giường, vùi mình vào mảnh chăn. Anh cảm nhận người của Jungkook khi cậu rơi xuống bên cạnh mình với một luồng không khí, một tiếng rên đầy thoả mãn. Cậu xoay đầu sang sau đó, hướng chiếc mũi dễ thương và cặp mắt đen tròn về phía Jimin, nhếch đôi lông mày.
"Ah, Jimin-ssi," Jungkook nói bằng giọng hoạt hình quen thuộc. "Chào buổi tối anh"
"Tối, Jungkookie," Jimin cười, chống người lên bằng khuỷu tay mình. Mắt anh đang điều chỉnh trong bóng tối như mực, nhưng anh vẫn thấy hình phản chiếu trong vắt ở mắt Jungkook từ ánh sáng tràn qua cánh cửa. "Điều gì mang em đến vào buổi tối tuyệt vời này vậy?"
Jungkook liếc qua, trước khi dịch chuyển một cách háo hức đến cạnh Jimin, đặt cằm lên vai anh. Jimin ngả đầu tựa vào gối để quan sát cậu.
"Thì," Jungkook nói, "Anh luôn cho em hết đống chăn,"
"Là em cướp lấy chúng đó chứ."
"Anh cũng cho em hết đống gối luôn,"
"Thằng nhóc hỗn xược." Jimin nói, huých mạnh vai mình. "Lấy gối của em đi."
Jungkook chỉ cười khúc khích. Cậu trở nên quá đáng yêu, giọng điệu của cậu nữ tính, khác thường và trẻ con. Thật buồn cười khi nghe nó phát ra từ Jungkook, với khuôn mặt dễ thương và cơ thể rắn chắc của cậu.
Tất nhiên, Jimin không thể nói rằng anh thích nó.
"Aish," Anh nói, đập vào người cậu lần nữa, "Em bị cái gì nhập vậy hả?"
Jungkook vẫn cười khúc khích lên, đẩy tay anh ra. "Hửm?" Jungkook hỏi, đưa mắt nhìn chằm chằm người kia, "Có chuyện gì không đúng sao?"
Jimin đánh cậu lần nữa, khuôn mặt anh rạng rỡ. "Giọng em làm sao vậy? Em từ phim ảnh bước ra đó hả? Hay em đụng đầu vào đâu rồi?"
"Không," Jungkook tủm tỉm, mái tóc tán loạn trên gối Jimin. "Em luôn đáng yêu như vầy đó."
Jimin không biết phải đáp lại thế nào.
Vào vài khoảnh khắc, anh nhận ra rằng cú huých của mình đã yên vị đâu đó trên vai Jungkook, đầu ngón tay vuốt ve sợi tóc tơ của Jungkook, ngón cái áp lên da cậu. Jimin cảm nhận thế giới như đang chậm lại. Như thể họ đang tồn tại bên trong bọt xà phòng, nơi anh có thể nằm đây mãi mà thoát ra khỏi cái khuôn mẫu về thời gian. Lòng bàn tay anh đặt lên vai Jungkook.

Jungkook nhìn vào giữa đôi mắt của anh như thể cậu không quyết định nổi mình thích con mắt bên nào hơn.

"Jimin-ah?" Jungkook khẽ thì thầm.
Jimin quan sát bàn tay mình duỗi ra trên vai cậu em, nhấn vào xương quai xanh, "Chuyện gì vậy, Jungkooki-"

Jungkook vươn người tới phía trước và hôn anh.

Cậu làm vậy với không một báo hiệu trước, nhưng Jimin đã chờ đợi điều này, đã mở môi từ trước để cậu đến, tay anh luồn qua sau gáy Jungkook để kéo cậu đến gần hơn. Làn môi cậu ẩm ướt, lưỡi trượt vào miệng Jimin. Cười khúc khích giữa những hơi thở vụn vỡ, một tay Jungkook áp lên ngực người anh, tay kia nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc, Jimin cảm thấy ấm áp, được lấp đầy và vui vẻ, say mê trong việc được chăm sóc.
"Em-" Jimin thì thầm khi Jungkook cố đuổi theo anh trong nhịp thở, lướt qua từng nụ hôn khi cậu nhấn môi mình vào Jimin. "Em thật đáng yêu."
"Hyung," Jungkook thở hổn hển.
Jimin hụt hơi. Jungkook hôn anh rất nhiều, thơm anh trên cánh môi, trên khuôn mặt. Như thể cậu đang thiếu kiên nhẫn, không ngừng nghỉ. Cậu thỉnh thoảng có thể thật trẻ con.
"Kookie," Jimin gọi nhỏ, "Em đúng là-"
"Hyung."
Jungkook áp môi mình lên mạnh hơn, tâm trí Jimin đang rối tung hết cả. Những nụ hôn ngắn ngủi và điên cuồng, Jungkook đuổi theo chúng trong khi Jimin cứ để mọi chuyện tiếp diễn, ngà say, choáng váng, nghiêng ngả với cặp đùi của Jungkook đè lên mình. Jimin hầu như không theo kịp, chảy mồ hôi khi Jungkook chạy dọc ngón tay trên cánh tay anh, lên trong áo, những ngón tay náo động khi bàn tay to lớn của cậu âu yếm bụng và ngực anh.
Bình thường họ không làm vậy. Họ không bao giờ đi quá những lần vuốt ve lười biếng, thỉnh thoảng là hand-job nếu một trong số họ có nhu cầu. Họ không bao giờ bắt đầu như thế này, khi mà Jungkook đang khát khao một điều gì đó. Khi Jungkook mò mẫm thân thể anh dưới áo, chà sát hông của họ vào nhau, đẩy lưỡi mình vào lưỡi Jimin, hơi thở nặng nề thoát ra từ cậu.
"Jungkook," Jimin lấy hơi, "Jungkookie-"
Anh không thể thấy gương mặt Jungkook trong bóng tối, nhưng anh có thể nghe thấy cậu rên. Tiếng rên trầm thấp và lớn. như thể nó bị rút hết từ trong người cậu.
Jimin sau đó nằm ngửa ra, chớp mắt trong cơn choáng váng.
Anh có thể cảm nhận nhiều hơn việc nhìn bàn tay to lớn ghì chặt tay anh xuống đệm, cặp đùi săn chắc giang rộng giữa eo, sức nóng của vật gì đó cứng cộm đè trên bụng anh.

Một phút lúc đó tựa hồ hai mươi phút.

Khuôn mắt Jungkook mờ nhạt và tối, tiếng hổn hển lấy không khí từ miệng cậu. Đầu của Jimin xoay như chong chóng, hít lấy oxi khi mắt anh chỉnh tiêu cự để thấy được biểu cảm của Jungkook.
Đôi mắt Jungkook đen thẫm lại. Hai hàm trùng xuống, bộ ngực nặng nề. Khuôn mặt em bé dễ thương của cậu giờ có một biểu cảm khiến dòng máu trong người Jimin rạo rực. Mắt đứa em như xoáy vào người anh với cái gì đó không hề quen thuộc. Cái gì đó khó có thể kìm nén.

Và đó là khoảnh khắc Jimin nhận ra,
Jungkook muốn làm tình với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net