Vẽ lên cho anh một màu sắc, vẽ lên cho em một cuộc đời ( Phần 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẽ lên cho anh một màu sắc, vẽ lên cho em một cuộc đời ( Phần 2 )


Chung Quốc mặc dù không nhìn quá nhiều, nhưng góc mắt của hắn đã quá nửa lướt qua chàng trai mang bao đàn trên vai cùng mái tóc vuốt quen thuộc ngày hôm qua ấy.

Có lẽ, hắn cũng nhìn nhầm như cách Chí Mẫn cũng vừa nghĩ như vậy. Tuy nhiên trực giác nhạy bén của hắn như đánh nhau với những quyết định ngăn cản hắn ngừng quan tâm đến những chuyện không đâu xung quanh mình.

Chung Quốc có lẽ phải tản ra một chút, hắn muốn tìm lại cảm giác không ngộp ngạt nào đó khi bên cạnh một đám đàn ông này. Có điều gì đó khiến cho đôi mắt nhìn rất rõ này làm hắn phải lê đôi timberland quay lại chiếc ghế đá ấy.

Lúc hắn tới, Chí Mẫn đã biết mất.  Nhưng nãy giờ chắc chưa ai đề cập tới việc Chung Quốc là sinh viên trường tư thục công nghệ này chứ nhỉ ?

Sinh viên năm một, có lẽ hắn có nhiều thời gian hơn một chút cho những thứ vặt vãnh xung quanh trường, hắn thường xuyên eyes contact với những cô gái lướt qua hắn cùng cặp mắt như ăn tươi nuốt sống mình, có cả những cậu trai bằng hoặc lớn hơn từ một góc nào đó của trường đẩy đưa ánh mắt với hắn.

Tuy nhiên hắn có thể tự đắc đề cập rằng, các for one night của hắn không ai nhỏ tuổi hơn hắn cả, và cả thảy, hắn đều nằm trên.

Sự hấp dẫn của những cá thể khiến hắn cương lên thật sự là một kiệt tác của tạo hóa, bởi một đứa trẻ suốt đời chưa bao giờ nhìn nhận mọi việc hắn chạm tới là không hoàn hảo, hắn luôn biết cách trêu hoa chọc bướm bằng những thú vui cặn bã mà loài người chắc cũng thường làm với nhau trong đêm muộn.

Ấy vậy, hắn thật sự là nỗi đáng sợ của những con người đang say, bởi Chung Quốc chưa bao giờ khiến cho những chàng trai tới bar nếu không phải thẳng nam, sẽ luôn đưa ánh mắt về phía mình. Điều đó trong mắt hắn làm hắn cảm thấy phát chán với những điều ràng buột, và hắn yêu thích định nghĩa tình một đêm mà hắn cùng những người khác thường xuyên chơi đùa. Ham muốn chinh phục của Chung Quốc là thứ hắn tự mãn nhất trên đời này, chỉ sau bản năng tình dục của bản thân.

Lại dài dòng suy nghĩ, vòng lặp của hắn vào một ngày dài khiến hắn phải suy nghĩ trong đau khổ, Chung Quốc thật sự là một người nhiều tài, bởi hắn có cái đầu nhạy của một đứa trẻ dư sức biết được tất cả những gì liên quan tới công nghệ nếu chịu khó học, thậm chí các lĩnh vực liên quan chắc cũng không khó dễ là bao. Nhưng cũng là một người lắm tật, bạo tàn nhất vẫn có lẽ là do thừa năng lượng và yêu thích vùi hoa dập liễu, nếm trải hết tất cả vị ngọt hoa thơm trên đời và mỗi lần như vậy, hắn thường tìm đến những địa điểm khác nhau, hắn thường đi tới bar, coffee hay những khung cảnh trải dài đèn vàng sáng rực của những khu phố đèn đỏ bằng chiếc siêu xe của mình... để tìm nhân tình, viết tiếp cho chuỗi truyện dài tình một đêm của hắn.

Đôi lúc, hắn cũng tự thấy chán ngán việc hắn phải làm , tuy nhiên điều đó chắc hẵn sẽ thú vị hơn vùi mình ở nhà cả một ngày với bốn bức tường, hắn sợ cô đơn, chắc vậy. Nỗi cô đơn sẽ được giải tỏa khi và chỉ khi hắn đã quá mệt mõi sau một ngày dài của bản thân.

"Chung Quốc, Chung Quốc, Chung Quốc"

Chung Quốc giật mình, bởi đó chính là tiếng kêu của một cậu bạn ngốc nghếch của hắn, đó là Doãn Khởi. Khởi Khởi học chuyên ngành thiết kế đồ họa, thường thì hắn sẽ là một tên mọt sách với cặp mắt kiếng khá dày và đôi mắt lúc nào cũng khép lại vì mệt mõi. Tuy nhiên, Khởi Khởi chính là số ít những người bạn khiến Chung Quốc có thể nói chuyện thoải mái vì những gì anh ấy có thể mang lại là cảm giác an toàn, không có sự lợi dụng nào được diễn ra cả.

Tiếng kêu ấy như một điều quen thuộc, nó lặp đi lặp lại đúng 3 lần cùng một cái chạm tay lên vai giữa sân trường. Chung Quốc quay mặt lại, tỏ vẻ ngầu với Doãn Khởi bằng cách đút tay vào túi quần, cọ lưỡi với tình thớ da trong miệng, hỏi :

"Gì đấy ? Muốn rủ vào thư viện à?"

Doãn Khởi cười ngốc gật đầu, có những lần trái tim Chung Quốc khựng lại cũng vì những lần thế này, tuy vậy, hắn có thể chối bỏ lí do rằng không nên vấy bẩn một tâm hồn với những điều thú vị như thế này.

"Đi"

____________________________

Hắn đúng là một hình ảnh trái lại với Doãn Khởi trong ngôi trường ấy, bởi hắn chỉ ngồi và ngủ một góc khác trong thư viện thay vì Doãn Khởi lại hăm hở ghi ghi chép chép những thứ không thuộc về chuyên ngành của mình như chủ nghĩa Mác- lênin đầy căng thẳng.

Ở một khung cảnh khác, Chí Mẫn hôm nay mặc chiếc áo trắng cổ dài . Sở dĩ bình thường hắn không như vậy bởi vì mồ hôi cổ sẽ thường khiến hắn khó chịu hơn bao giờ hết, tuy nhiên vì che đi những thứ cần che ở cổ, hắn nghĩ mình nên làm vậy vì đôi lúc có những chàng trai khoa hội họa vẫn thường gửi thư tán tỉnh sẽ thấy và trở nên buồn tẻ thì sao.

Chí Mẫn tìm được nhiều góc ngách mà tới giờ ngay cả khi mình đã học ở gần ngôi trường này ba năm cũng chưa hề thấy, kiến trúc xây dựng một vài khu không những là kiến trúc bán hiện đại pha chút cổ điển của góc Pháp thuộc, vẫn còn đó những khu mang tính mới lạ, những lễ hội nhảy dance của những câu lạc bộ khiến hắn như muốn hòa mình vào ngôi trường ấy,...

Cuối cùng hắn đi tới khu thư viện, cũng là một nơi khá to khác với biển trang trí đậm chất mỹ thuật thường thấy của những câu lạc bộ họa tiết mà hắn thường xem.

Chí Mẫn bước vào, dường như căn phòng ấy vắng lặng đến mất khiến hắn chìm hẵn vào cơn buồn ngủ, bởi vì căn phòng không có mùi sách nồng nặc mà có mùi hoa cúc trắng được trưng bày ngay bàn thủ thư, Chí Mẫn hít một chút hương thơm đó và lẳng lặng bước vào chỗ những kệ sách to bự. Có lẽ ngôi trường này lại khiến hắn thích thú bởi nhiều điều mới mẻ mà giá tiền của những thứ mang tính tư thục mang lại. Hắn đi vào một số khu sách, sách vẫn còn khá mới và được đặt gọn gàng theo từng thể loại mà trường phân ra.

"Những cuộc tình một đêm?"

Cuốn sách hắn thấy ở một góc nằm ngay một phía khuất mắt một chút khiến hắn cảm giác thích thú khi nhìn thấy tựa đề, hắn dường như muốn đọc nó ngay lập tức, chẳng hiểu sao dù không phải là một người yêu những cuộc tình một đêm có kết thúc bằng kỉ niệm thỏa mãn thú tính của bản thân. Có thể hiểu chỉ là, một điều gì đó hắn muốn đọc đi.

Hắn lượn vào bàn đọc, chậc chậc, hôm nay thật sự vắng vẻ, quay qua quẫn lại chỉ thấy hắn và người con trai đeo mắt kính đằng kia, Doãn Khởi cũng dường như nhận ra có tiếng người đi vào, hắn cũng bình thản để tiếp tục một chút sách mà hắn đang đọc.

Dường như cả hai vẫn chưa nhận ra người bạn tình của mình ngày hôm qua đang cùng ở một chỗ, bởi hơn ai hết Chung Quốc lựa một góc nhỏ ngồi khuất sau một chậu lan kiểng trong phòng để có thể ngủ tròn một giấc đợi Doãn Khởi đọc sách triết học.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, hứng tình thay đó chính là bản nhạc dạo nhẹ của khúc tình ca nước Nga thật lãng mạn, đó là nhạc chuông của Doãn Khởi, hẳn là một cuộc hẹn nào đó vào ba mươi phút nữa và hắn phải đi về để chuẩn bị cho nó. Trước khi ra về, Doãn Khởi tới chỗ Chung Quốc nằm và đánh thức hắn dậy, vẫn đó dư vị một chút mệt mõi bởi tiết học hồi nãy, nhưng Chung Quốc cũng chỉ nằm một chút nữa thôi rồi sẽ đứng lên.

Doãn Khởi về trước, sau đó khoảng mười phút, Chung Quốc cũng thật sự đứng dậy.

Những cuộc vui luôn bắt đầu từ sự tình cờ mà chúng không hề tình cờ. Mùi hương cũ trong căn phòng khá nhiều sách dường như không thể đánh bại được.

Chung Quốc đánh mũi khá nhạy, hắn dường như từng thấy mùi hương này ở đâu đó, hắn bất kiểm soát mà đi theo mùi hương ấy để rồi phát hiện ra một chuyện động trời, hắn đã... phát hiện chú mèo nhỏ ở trong thư viện của trường mình.

Chung Quốc chưa đánh động vội, hắn tìm cuốn sách nào đó được vội vàng lấy ra ở khu truyện dài, chỉnh lại một chút kiểu tóc rê giữa của mình rồi kéo ghế sang ngồi bên cạnh trong khi người kia vẫn đang vẫn chưa nhận thức sự tồn tại của Chung Quốc bên cạnh mình.

Dường như mị lực của ngôn từ bên trong cuốn sách cuốn hút đôi mắt và sự tập trung của Chí Mẫn hơn bao giờ hết, Chung Quốc đoán vậy, chú mèo nhỏ vẫn đang chưa thể rời được lực hấp dẫn bên trong thế giới của những con chữ ấy. Hắn cũng không muốn kéo mèo nhỏ về lại thế giới thực ngay bây giờ, lẳng lặng một chút mùi hương cam nồng dễ chịu ấy mà rít lên như những thằng nghiện.

Thủ thư vào lại thư viện sau khi rít điếu thuốc ở một góc nào đó, dường như mùi điếu thuốc sau khoảng thời gian dài tẩu vào bộ đồ mà người đàn ông ấy vẫn thường mặc trở thành một nỗi khiếp sợ của những người cần mượn sách. Doãn Khởi vẫn thường than vãn như vậy với Chung Quốc là vì vậy. Cũng không phải là không đúng, ông ấy đi tới, giọng nói trầm đặc vang lên

"Xin lỗi, bây giờ đã 1 giờ trưa, thư viện xin phép nghỉ để 3 giờ tiếp tục phục vụ"

Chí Mẫn dường như đã rời được sự tập trung mà hắn đã xây dựng lên cũng được nửa tiếng cho bốn chương truyện đang chưa biết hồi kết. Hắn khựng lại quay sang cảm ơn người đàn ông ấy, tuy vậy hắn cảm giác có gì đó không ổn với ánh mắt của mình.

"Có lẽ quá tập trung nhỉ ?"

Chàng trai mang áo dài cổ bỗng dưng khựng lại vài giây, trông đường nét khựng lại thật đáng yêu, hắn nhận ra người này, mùi hương này, cả giọng nói này nữa.

"Cảm ơn vì quan tâm."

Chí Mẫn vừa trả lời, vừa tuốt tóc của mình. Chung Quốc không đáp gì. Leo xuống ghế, đặt quyển sách vào chỗ cũ và đi ra khỏi thư viện. Hắn chưa đi vội, đứng trụ một chân thẳng và một chân cong trước cửa thư viện, Chí Mẫn cũng không nhanh không chậm ra sau đó, chỉ đợi đến khi thủ thư đóng cửa và Chí Mẫn mang xong đôi giày của mình, Chung Quốc be gentle chủ động cầm giúp Chí Mẫn cây đàn trên lưng, nói gì đó.

"Tôi có thể mời em dùng bữa trưa được không nhỉ ?"

Chí Mẫn không vội gật đầu cũng không lắc đầu, tỏ ra vẻ bình thản nhất có thể và nói.

"Nếu muốn, tôi mời anh".

"Để tôi đặt xe"

Chung Quốc đáp lại sau đó, Chí Mẫn có vẻ ngăn lại. Thanh âm vang lên trong trẻo khiến cho Chung Quốc ngẫm vài giây trước khi muốn nói gì đó.

"Anh có phiền không khi tôi chở anh?"

Chung Quốc cuộn tay và ho nhẹ, mặc dù thường ngày hắn nghĩ hắn sẽ không bao giờ để tình một đêm chở, chắc hôm nay sẽ là ngoại lệ.

"Nếu được"

____________________________

Bức tranh viễn tưởng về một chiếc xe đẹp dường như không phải là thứ Chí Mẫn muốn vẽ lên trong đầu của Chung Quốc, hẵn là Chung Quốc cũng không ngại khi đi trên những con xe như thế này tới một nhà hàng nào đó mà Chung Quốc là người chủ động mời.

Trên đường đi không có chuyện gì xảy ra, việc ám muội nhất mà Chung Quốc ngồi sau lưng có thể làm với Chí Mẫn là ngửi sạch mùi hương của chiều ngược gió, thoang thoảng khiến hắn trở nên ngứa ngáy hơn bao giờ hết, còn ngứa ở đâu chắc mọi người cũng biết rồi đó.

Thanh âm của những bài jazz với phong cách cổ điển vang lên trong nhà hàng nào đó cũng có thể coi là ổn. Chí Mẫn ngồi đối diện với Chung Quốc, ngón tay Chí Mẫn nhấn xuống bàn như bắt nhịp cùng với âm thanh của nó vậy, rất chắc nhịp và dứt khoác.

Cả hai điều không muốn lên tiếng, bởi vì thật ra ngoài đời cả hai đều là những người trầm lặng vào ban ngày và sống về đêm. Không phải là một chú thợ săn mồi quá kì cựu, cũng không hẵn là một chú cừu chẳng biết thứ gì. Khủng hoảng nhất vẫn là ánh mắt cả hai không ngừng nhìn nhau bằng sự vô định, Chí Mẫn thích nhìn vào đôi mắt sâu của Chung Quốc bởi nó khiến người ta có cảm giác con người này vẫn còn điều gì đó trong khi say mà Chí Mẫn chưa khai phá và hơn ai hết, Chí Mẫn có thể định nghĩa được cái đẹp là gì.

Đến khi món ăn được đặt ra, một sự nhượng bộ kinh hoàng lại được bê ra giữa hai bức tượng mang trong mình điều gì đó khiến họ tự kiềm hãm nhau như axit loãng và bazo đặc. Cả hai đều không thể thoải mái ăn như cách họ đã từng đi một mình.

Chung Quốc đưa cho Chí Mẫn một lát thịt bò mà hắn cắt ra từ đĩa của mình. Chí Mẫn hiểu hắn cần gì, tuy nhiên điều Chí Mẫn làm chính là cắt lại một lát thịt bò khác, bằng con mắt nghệ thuật đong đếm trong người, miếng thịt bò của Chí Mẫn đưa lại vừa bằng với cả miếng thịt bò Chung Quốc đặt vào trong đĩa của người kia.

Cả hai thật sự hiểu ý nhau cần gì, có chăng ai sẽ là người mở lời ra trước.

"Ăn xong chúng ta liệu có nên làm gì đó?"

Chí Mẫn chưa vội gật đầu, hắn cười mỉm nhưng trong lòng có một chút tính toán gì đó, thường trong một mối quan hệ, hắn thường sẽ không cho phép bản thân mình thiệt thòi.

"Lát nữa khoảng sau 5 giờ tôi bận, nên nếu tới trước 5 giờ thì mọi thứ có thể như cấch anh muốn".

Chung Quốc không vội vàng, hắn cũng cười đểu nhưng chắc cũng gật đầu sau đó không lâu. Cả hai đưa ly lên cạn nhẹ mời nhau một chút rượu vang đỏ.

Chung Quốc đột nhiên nhớ ra viên thuốc tối hôm qua mà một thằng trong đám hồi nãy cùng hắn ra sân trường nhét vào chiếc túi của mình. Các bạn có thể nghe câu mây tầng nào gặp mây tầng đó của mọi người thường nói mỉa mai nhau đúng không , thằng đó cũng là "dân chăn mồi" có tiếng.

"Viên thuốc này sẽ dành cho mày, nó sẽ làm cho cửa sau của những ả hoặc thằng điếm cần thỏa cái dục vọng sâu trong những cú thúc đầy mạnh mẽ của mày. Liều lượng máu tươi của nó chắc chắn khi dồn lên mang tai khiến mày biết được thế nào là một đêm trọn vẹn"

Hắn không sợ Chí Mẫn không đồng ý, tất nhiên là vậy. Tuy nhiên hắn sẽ không nói cả hai sẽ cùng mồi nhau lên đỉnh.

Hẵn đã ghiền nát thuốc ra và gói vào một bao kẹo cao su bằng mảnh giấy bạc nào đó, chỉ cần đổ vào là tan hết, nó đã được chuẩn bị sẵn cho buổi chiều nay, con mồi nào xui lắm mới có thể trở thành một buổi tối đầy mạnh mẽ của hắn với việc hắn sẽ trở thành ông chủ của một nô lệ cầu xin cậu nhỏ của hắn và cả hắn nữa. Chỉ cần nhắc tới đã khiến từng dòng testosterone như cuồng cuộng, dương vật của hắn cọ sát đến phát đau dưới lớp boxer nọ, và sẽ còn một tốc độ thúc mạnh mẽ hơn khi nghe được cả tiếng rên rỉ của chú mèo nhỏ với vẻ đẹp và những nụ hôn nóng bỏng của cả hai dành cho nhau.

Hãy tự chuốt lấy nó đi trước khi tôi đổ con mẹ nó đổ cả vào chiếc miệng nhỏ của em.

Hắn không chọn cách giấu giếm, chuốt thẳng gói giấy vào bên trong chiếc ly của Chí Mẫn đang ngạc nhiên nhìn ngược lại mình.

"Không phải ma túy và thuốc độc đâu, nếu muốn uống thì cứ thoải mái."

Kèm theo một nụ cười đầy thảm khốc. Hắn khiến Chí Mẫn có phần hơi rung sợ.

"Có thể không uống chứ ?'

"Sợ chết ?"

Trong vòng chưa đầy một phút cho cuộc nói chuyện vỏn vẹn ba câu nói rất ngắn, không khí trong nhà hàng ấy dường như im lặng hơn bao giờ hết, chỉ còn đó tiếng quạt trần trên trần nhà đang chiếm lấy hết phần ồn ào của nhân loại, Chí Mẫn ghét điều đó. Bởi hắn dị ứng với một nơi bị chi phối bởi tiếng quạt trần.

Trong cơn hứng thú nào đó, không một chút tò mò và hiếu kì. Bởi nó khiến Chí Mẫn cảm giác tức giận với những thứ diễn ra như một điều hiển nhiên trước mặt mình.

  . Câu chuyện vui vẫn chưa dừng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net