🍁Chương 13🍁 Thái tử Phác triều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bẩm thái tử điện hạ, có Nhị hoàng tử và Kim đại học sĩ cầu kiến"


Từ bên ngoài truyền đến âm thanh kính cẩn của cận vệ, Điền Chính Quốc cũng không rời mắt khỏi tấu chương trong tay, âm thanh uy nghiêm truyền lệnh


"Cho vào"


Chưa đợi hắn nói hết câu thì cánh cửa thư phòng đã bị một lực tác động rất mạnh đẩy bung ra. "Rầm" một tiếng, hai thân ảnh nhanh như vũ bão cuốn theo sau đó.


Đến lúc này Điền thái tử cũng không thể không ngẩng đầu lên để nhìn bọn họ. Hắn còn đang muốn mở miệng giáo huấn hai tên tiểu tử kia vì chuyện xông vào phòng mà không có chút phong thái vương giả gì, nhưng khi vừa nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Điền Hạo Thạc và biểu cảm nghiêm túc trầm trọng trên mặt Kim Tại Hưởng thì bao nhiêu lời đã ra đến bờ môi cũng bị nuốt trở lại.


Điền Chính Quốc không khỏi kinh ngạc đứng lên rời khỏi bàn tấu chương, tiến lên nhìn hai đệ đệ của mình đầy hồ nghi


"Có chuyện gì mà hai người lại trở nên thế này?"


Điền Hạo Thạc mím môi bước lại gần Điền đại ca, còn Kim Tại Hưởng thì nhanh chóng xoay người đóng kín cửa phòng rồi mới vội vã đến bên cạnh hai người kia. Trên trán cả hai đều lấm tấm mồ hôi, hẳn là vừa rồi đã một đường chạy tới đây tìm hắn.


"Có chuyện không ổn rồi hoàng huynh" – Điền Hạo Thạc là người đầu tiên mở miệng, nhưng trong mắt y có thể nhìn thấy một tia chần chừ lại ngập ngừng, tựa như rất khó nói. Mà ở bên cạnh Kim đại học sĩ dường như cũng vô cùng bồn chồn không yên.


Nhìn vẻ mặt không tốt của nhị đệ mình, Điền Chính Quốc không khỏi có chút lo lắng. Điền Hạo Thạc vốn là người rất lạc quan, mọi khi đều luôn vui vẻ, rất ít khi để lộ ra biểu cảm lo lắng và suy tư trầm trọng như vậy. Kể cả Kim Tại Hưởng cũng thế. Vậy mà lúc này cả hai lại đồng dạng sốt ruột không yên.


Hắn trước hết trấn an bọn họ sau mới bình tĩnh hỏi


"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


Điền Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng cùng nhau trao đổi ánh mắt, không hẹn mà ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi đầy rối loạn. Kim đại học sĩ nhìn thẳng vào mắt Điền Chính Quốc, vô cùng nghiêm túc và cẩn thận nói với hắn


"Đại ca. Chuyện lần này thực sự rất quan trọng. Không chỉ liên quan đến một hai người chúng ta mà còn liên quan đến cả vận mệnh dân tộc. Nếu không cẩn thận xem xét chỉ sợ sẽ xảy ra một trận sóng to gió lớn cho triều đình và lê dân bá tánh. Huynh...nhất định phải thật bình tĩnh suy nghĩ"


Điền Chính Quốc càng thêm sốt ruột nóng lòng. Hắn không phải người dễ bị ngoại cảnh tác động, cho dù gặp biến cũng không đổi sắc mặt. Thế nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay vừa nhìn thấy biểu cảm của Điền - Kim hai người khi bước vào phòng, trong lòng đã vô cớ dấy lên một tia lo lắng khó hiểu.


"Hai đệ đừng có vòng vo nữa, mau nói rõ ràng mọi chuyện cho ta!"


Điền Hạo Thạc cắn răng, sau bị Điền Chính Quốc trừng quá mức lạnh mới khó khăn phun ra một câu


"Chuyện này có liên quan đến Chí Mẫn"


"Sao?" – Điền thái tử vừa nghe đến tên người trong lòng, không khỏi sửng sốt, bao nhiêu bình tĩnh đã sớm bị quăng lên chin tầng mây, vồn vã hỏi lại, âm thanh cũng vì vậy mà cao lên mấy quãng – "Mẫn nhi làm sao? Có phải đệ ấy ở Giang Nam xảy ra chuyện gì hay không?"


Kim Tại Hưởng mắt thấy đại sư huynh sắp bị lo lắng đến mất bình tĩnh vội vàng giải thích trấn an hắn


"Không phải, Chí Mẫn không có chuyện gì. Huynh đừng lo lắng. Chỉ là...việc này có liên quan đến thân thế của đệ ấy..."


Hai từ "thân thế" vừa vào tai Điền Chính Quốc liền khiến hắn trừng mắt đầy sửng sốt. Nhìn Kim Tại Hưởng chằm chằm, tựa như muốn từ ánh mắt của y tìm ra bất cứ thứ gì đó gọi là trêu đùa. Thế nhưng đối diện với hắn chỉ là nhãn quang đầy nghiêm túc khiến Điền thái tử không cách nào không tin tưởng.


Điền Chính Quốc bắt lấy cánh tay Kim Tại Hưởng, mâu quang vằn lên vài đường tơ máu, âm thanh trầm xuống đến sắp đông lạnh mọi thứ xung quanh.


"Đệ nói như vậy là sao?"


Bờ môi hắn không giấu được một chút run rẩy vì bất an. Làm sao Điền thái tử còn có thể bình tĩnh khi nghe đến việc thân thế bí ẩn hơn 20 năm nay chưa từng có lời giải đáp của Điền Chí Mẫn cơ chứ!


Kim đại học sĩ không đành lòng nhìn thẳng vào ánh mắt vừa lo lắng, vừa kinh ngạc chẳng còn lại bao nhiêu điềm tĩnh của Điền Chính Quốc. Y từ trong áo lấy ra một cuốn sách mục nát, nhìn vô cùng cũ kĩ tựa như đã trải qua rất nhiều năm cất giữ không tốt. Bìa sách nhăn nhúm, rách tả tơi, nhưng chưa đến mức không đọc được tựa đề.


Điền Chính Quốc hồ nghi nhìn thứ Kim Tại Hưởng đưa ra trước mặt mình, rồi mới vươn tay nhận lấy. Đột nhiên hắn cảm thấy cuốn sách cũ nát trên tay này lại nặng tựa thiên sơn, đè tâm hắn xuống đến nghẹt thở. Nội tâm không hiểu vì sao lại nổi lên một niềm bất an sợ hãi vô hình khiến hắn không muốn cầm lấy thứ này, càng không muốn mở nó ra.


Bởi vì Điền thái tử có linh cảm, chỉ cần hắn mở cuốn sách này ra thì sẽ có một bí mật động trời được đưa ra ngoài ánh sáng, khiến cho cuộc sống của hắn và tứ đệ bị đảo lộn, cũng làm cho khoảng cách lẫn tình cảm giữa hắn cùng Điền Chí Mẫn trở thành vạn kiếp bất phục, không cách nào vãn hồi.


"Chính Quốc ca...Ca đọc hết cuốn hồi ký này, mọi chuyện về thân thế của Chí Mẫn đều sẽ sáng tỏ"


Điền Chính Quốc quay sang nhìn Điền Hạo Thạc, chỉ thấy hắn gật đầu như xác nhận điều Kim Tại Hưởng vừa nói chính là sự thật. Điền thái tử cũng không hiểu tại sao hai người kia lại bí mật như vậy, không muốn trực tiếp nói cho hắn biết sự thật mà bắt hắn chính mình phải khám phá ra. Phải chăng là bởi vì thân thế của Điền Chí Mẫn quá mức đặc biệt, đặc biệt đến nỗi bọn họ cũng không cách nào nhẫn tâm nói cho hắn biết?


Cố gắng bình ổn nhịp thở cho bình thường trở lại, Điền Chính Quốc nâng cuốn sách lên mở ra từng trang giấy đã nhuốm màu thời gian. Bởi vì năm tháng tàn phá, giấy đã bạc màu, mưa gió khiến những nét chữ nhạt nhòa không ít. Nhưng cũng không khó để nhận ra, đây là bút tự của nữ nhân.


Lướt nhanh qua mấy trang đầu tiên, Điền thái tử đã biết đây là hồi ký của một cung nữ ghi lại những chuyện xảy ra cách đây hơn 20 năm trong hoàng cung Phác triều. Người cung nữ này được bán vào cung, làm tì nữ cho một nương nương gọi là Hương phi.


Nhắc đến Hương phi, cung nữ này thập phần yêu mến và thương cảm cho chủ tử của mình. Theo những gì trong sách ghi lại thì số phận Hương phi cũng thật đáng thương. Phác Dung Tầm trong một lần đi "vi hành" nhìn thấy liền bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc, vì vậy đã cho người cưỡng ép bắt cóc mang nàng về cung phong làm Hương phi, mặc cho nữ nhân đáng thương ấy là người đã là thê tử của người khác.


Hương phi một lòng trinh liệt, quyết không chịu sự cưỡng ép của Phác vương. Nàng từ khi vào cung chưa bao giờ cho tên hôn quân kia một ánh mắt hòa nhã chứ đừng nói đến nụ cười xinh đẹp. Có điều Phác Dung Tầm là kẻ vô cùng cố chấp, người càng nghịch ý hắn hắn lại càng cảm thấy hứng thú. Hơn nữa, một khi chưa chiếm được nữ nhân mình muốn Phác Dung Tầm càng không chịu bỏ qua.


Vậy là Phác vương lúc ấy trở về liền mỗi ngày đều đến tìm Hương phi, dùng mọi cách từ những lời ngọt ngào dụ dỗ đến vật chất ngọc ngà châu báu đem tặng không thiếu thứ gì. Nhưng Hương phi vẫn không hề suy chuyển thái độ dù chỉ là một chút. Nàng đối với hôn quân khiến mình thất tiết với phu quân tất cả chỉ có hận thù.


Bất quá Phác Dung Tầm cũng chỉ là một phế vương suốt ngày ăn chơi đàng điếm, làm gì có cái gọi là chân tình và kiên nhẫn. Vậy cho nên, một tuần hai tuần thì hắn còn chịu được, nhưng đến hơn một tháng sau mà Hương phi vẫn đối với hắn vô cùng căm ghét, chưa bao giờ cho phép hắn thân cận dù chỉ là một chút, Phác vương làm sao có thể nhịn thêm. Kết quả là trong một lần rượu say loạn tính, hắn đã làm ra cái chuyện đồi bại trời đất không dung.


Bị bắt ép cưỡng bức như vậy, một liệt nữ như Hương phi sao có thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục này. Nàng cảm thấy bản thân mình thật có lỗi với phu quân khi đã thất tiết. Nội tâm đau khổ giằng xé, Hương phi không thể chịu đựng thêm cuộc sống đầy tủi nhục này liền quyên sinh tự vẫn.


Nhưng lão thiên gia lại chưa muốn nàng mang một sinh mệnh còn chưa kịp hình thành ra đi, vậy nên Hương phi đã được cứu chữa kịp thời. Mặc dù không mất mạng nhưng sức khỏe của nàng từ ngày ấy cũng ngày càng suy yếu.


Phác Dung Tầm đối với người nữ nhân kiên cường trung liệt này quả thực có phần cảm phục và yêu thương hơn những nữ nhân sớm ngày chỉ biết tranh quyền đoạt vị trong cung. Vậy cho nên hắn vẫn có chút thương xót, không muốn nàng chết đi. Từ ngày ấy, Phác vương liền cho người canh giữ nghiêm ngặt nơi Hương phi ở, khiến nàng có muốn tự vẫn cũng không cách nào thực hiện được nữa.


Lại nói đến đám nữ nhân trong hậu cung, từ ngày hoàng thượng trở về trong mắt chỉ có một mình Hương phi xinh đẹp, dĩ nhiên là vô cùng ngứa mắt và đố kị. Bọn họ bày mưu tính kế hãm hại khiến cho vài tháng sau đó Hương phi bị người vu oan giáng tội, biếm vào lãnh cung.


Vốn muốn nhân cơ hội này một lần nữa quyên sinh để thoát khỏi cuộc sống tù đày, nhưng lão thiên gia lại không cho nàng tại nguyện. Trước khi kịp tự vẫn, Hương phi lại ngoài ý muốn phát hiện bản thân mình đã hoài thai.


Là nhi tử của hắn và Phác Dung Tầm!


Hương phi không nhịn được mà bật khóc nức nở. Vì cớ gì ông trời lại đày đọa khiến cuộc sống của nàng trở nên bi kịch như vậy. Chỉ muốn chết đi để được giải thoát, nhưng lại để nàng biết bản thân mình đang mang một sinh mệnh nhỏ bé trong người.


Thế nhưng...sinh mệnh ấy lại không phải của phu quân – người nàng yêu thương hết mực, mà là của người đàn ông đã cưỡng bức mình.


Trên đời này liệu còn có nỗi đau đớn và tủi nhục nào hơn thế nữa hay không?


Nhưng mà đứa nhỏ kia vô tội. Nàng không thể nhẫn tâm và cũng không có quyền cướp đi cuộc sống của một sinh linh bé bỏng còn chưa chào đời, huống chi nó còn là nhi tử của nàng nữa.


Nàng không có ý định để ai khác ngoài mình và tì nữ bên cạnh biết chuyện mình hoài thai. Bởi vì, đây là nhi tử của nàng, chỉ của riêng một mình nàng, không cần một người cha như Phác Dung Tầm chiếu cố. Hơn nữa, nếu để người ngoài biết được, chỉ sợ nàng còn chưa kịp ra khỏi lãnh cung, hai mẹ con nàng đã bị đám nữ nhân quỷ quyệt trong hậu cung hại chết. Nghĩ như vậy, Hương phi đành cắn răng sống tiếp cuộc sống tủi nhục của một người bị thất sủng đang mang trong mình dòng dõi hoàng gia.


Hàng ngày, cơm không đủ no, áo không đủ ấm, làm việc quần quật từ sáng sớm tới tối mịt, cuộc sống khổ cực trăm bề. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ đang ngày một lớn dần trong bụng mình, Hương phi đều cảm thấy bản thân có thể chịu đựng tất cả.


Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, đến gần tháng thứ chín Hương phi đã đột ngột trở dạ chuẩn bị lâm bồn sinh non. Tì nữ bên cạnh bị tình huống nguy hiểm này làm cho hoảng hốt. Muốn chạy đi tìm kiếm người giúp nhưng lại không thể để lộ chuyện. Cuối cùng hai người vất vả thiên tân vạn khổ mới có thể vượt cạn thành công, sinh ra một tiểu hoàng tử đáng yêu vô ngần. Hương phi vừa ôm được đứa nhỏ vào trong tay, nước mắt vui mừng và hạnh phúc rơi xuống cũng liền ngất xỉu vì mất máu quá nhiều.


May mắn nhờ tì nữ bên cạnh liều mạng lẻn vào ngự y phòng trộm lấy dược liệu đem về mới có thể kịp thời cứu được Hương phi từ cửa Diêm Vương phủ trở về lần nữa. Nhưng do cuộc sống quá kham khổ, lại thêm sức khỏe không tốt, từ ngày hạ sinh nhi tử, Hương phi càng thêm tiều tụy yếu ớt.


May mắn là dù sinh thiếu ngày thiếu tháng, nhưng dường như tiểu bảo cũng cảm nhận được tình thương của mẫu thân mà kiên cường chịu đựng khổ sở, lớn lên khỏe mạnh bình thường. Mặc dù thân thể có phần gầy yếu hơn so với những hài tử khác một chút.


Từ sau đó, Hương phi lại cùng tì nữ bên cạnh giấu diếm mọi người nuôi một đứa nhỏ vốn là hoàng tử duy nhất của Phác triều. Cuộc sống vất vả nhưng cũng ngập tràn niềm vui nhờ tiểu sinh linh bé bỏng vô cùng dễ thương được đặt một cái tên vô cùng xinh đẹp: Chí Mẫn.


Trí tuệ vươn cao hơn cả trời xanh. Đó cũng là ước nguyện nàng muốn dành cho nhi tử đáng yêu này.


Gần một năm sau đó, Phác triều có biến. Từ khắp nơi nhân dân đứng lên khởi nghĩa muốn lật đổ hôn quân Phác Dung Tầm kéo về dưới trướng phụ tử Điền gia đang dấy quân từ phương Nam. Giữa lúc biển loạn sắp kéo đến kinh thành, Hương phi lại vì bệnh nặng mà qua đời. Để lại nhi tử Chí Mẫn một thân một mình bơ vơ mồ côi giữa dòng đời lưu lạc. Trước khi mất, Hương phi lấy từ trong áo ra một cây ngọc địch, đeo vào người cho hài tử của mình rồi mới nắm tay tì nữ thân thiết như tỷ muội nhờ cậy. Xin nàng một ngày nào đó hãy đem Chí Mẫn ra khỏi cung, đi tới thành Giang Nam, tìm lấy một gia phủ.


Lời còn chưa nói xong, Hương phi đã trút hơi thở cuối cùng. Trên khóe mắt là giọt nước mắt chưa khô. Tiểu hài tử tuy còn nhỏ chưa hiểu gì nhưng không hiểu sao lại đột nhiên nhào vào lòng mẫu thân mình, bất chợt lớn tiếng òa khóc. Cung nữ nhìn cảnh tượng ấy bật khóc lớn hơn ôm tiểu hoàng tử vào trong lòng. Tiếng khóc thê lương trong lãnh cung tối tăm giữa màn đêm càng khiến người ta thương xót.


Khi mà cung nữ kia còn chưa biết phải làm cách nào để đem hoàng tử trốn ra khỏi cung thì đột nhiên lại xảy ra biến cố giúp nàng thực hiện kế hoạch. Đại quân khởi nghĩa của phụ tử Điền gia vừa lúc tiến vào hoàng cung, lật đổ Phác triều.


Nàng vốn định nhân lúc loạn lạc mang người rời đi. Không nghĩ đến còn chưa kịp làm gì thì đã gặp nghĩa quân tràn tới...


Nhân sinh như ảo mộng. Số phận tiểu hài tử đáng thương lại một lần nữa bị đẩy ra giữa dòng đời đầy sóng gió...

/

/

/

Ánh mắt Điền Chính Quốc như tan rã. Bàn tay cầm cuốn hồi kí không thể kiềm chế nổi run lên nhè nhẹ. Trong tim, trong ngực tựa như bị thứ gì đâm vào, đào khoét. Đau đến tê tái.


Thất thần vô lực nhẹ buông tay. Cuốn sổ rơi xuống sàn nhà. Hắn như người vô hồn lẩm nhẩm lặp đi lặp lại một câu


"Không thể nào. Không thể nào. Làm sao có thể như vậy. Chí Mẫn không thể nào là..."


Điền Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng cúi đầu im lặng, không biết phải nói gì với hắn.


Kì thật, hai mươi năm trước, giữa hoàng cung Phác triều tìm được Điền Chí Mẫn, hơn bất cứ ai, Điền Chính Quốc hiểu tường tận, thân phận của đứa trẻ ấy không hề giản đơn. Rõ ràng biết rất có thể hài tử này chính là hậu duệ của Phác triều, nhưng lại vẫn cứ cố tình lừa mình dối người hơn 20 năm nuôi lớn, còn đem lòng yêu thương y. Cho rằng chỉ cần không tìm được bất cứ thứ gì chứng minh thì y chính là Điền Chí Mẫn, là đệ đệ mà hắn yêu thương nhất, chứ không phải Phác thái tử tiền triều gì cả.


Thế nhưng ngày hôm nay, khi mà sự thật phơi bày ra trước mắt một cách rõ ràng chân thật đến như vậy. Hắn đã không còn cách nào tự lừa dối bản thân mình được nữa.


Người kia...Điền Chí Mẫn...À không, giờ phải gọi là Phác Chí Mẫn mới đúng, chính là thái tử duy nhất của Phác triều. Triều đại đã bị phụ tử Điền gia hai người lật đổ và phá bỏ.


Hắn còn nhớ như in, không biết bao nhiêu thần tử Phác gia đã ngã xuống dưới lưỡi kiếm của hắn trên trận mạc. Điền Chính Quốc cũng không quên, Phác Dung Tầm – phụ hoàng của Phác Chí Mẫn cũng chính là do hắn và phụ thân ép buộc mà tự vẫn.


Nói cho cùng, giữa Phác gia và Điền gia chính là hận chìm trong hận, thù chồng lên thù.


Thù sát nhân, hận mất nước!


"Hoàng huynh...Hiện tại phải làm thế nào đây? Chí Mẫn, đệ ấy chính là thái tử của Phác triều" – Điền Hạo Thạc cuối cùng cũng phải mở miệng nói ra sự thật đã bị che giấu mấy chục năm nay, trong lòng cũng không tránh được nỗi chua xót.


Điền Chính Quốc siết chặt nắm tay đến trắng bệch, ánh mắt đỏ tơ máu nhìn hai người kia


"Cái này đệ tìm được ở đâu?"


"Ngày hôm qua lãnh cung bị cháy, đệ phụ trách tu sửa. Trong lúc thu thập lại vật dụng, đám thủ hạ tìm thấy cuốn sách này liền vất chung vào một chỗ. Đệ chỉ là vô tình phát hiện ra, không nghĩ đến nó lại..."


Điền thái tử trầm giọng xuống


"Ngoài hai đệ đã có ai biết chuyện này nữa chưa?"


Hai người kia đồng loạt gật đầu, đổi lại ánh mắt Điền Chính Quốc càng trở nên thâm trầm băng lãnh, mâu quang còn lóe lên một tia nhẫn tâm mang theo cả sát khí


"Nếu có người khác biết, phải giết toàn bộ không tha!"


Hai người kia mặc dù có chút sửng sốt nhưng cũng nhanh chóng hiểu được ý định của Điền Chính Quốc, chỉ có thể gật đầu. Bọn họ cũng không còn cách nào khác.


Điền Chính Quốc nhặt lên cuốn nhật kí dưới chân, tiến đến bên cạnh lò sưởi đặt trong góc phòng. Không một chút chần chừ, hắn thẳng tay ném nó vào trong lò. Lửa cháy bùng lên, lách tách mấy tiếng rồi thiêu rụi tất cả. Cuối cùng còn lại chỉ là một đám tàn tro.


"Chuyện này trừ ta và hai đệ, ai cũng không được biết, kể cả phụ hoàng và Mẫn nhi" – hắn nói rồi quay lại nhìn hai người kia vô cùng nghiêm túc, lạnh giọng đầy kiên quyết – "Chí Mẫn mang họ Điền, không phải họ Phác. Mẫn nhi cũng chỉ có thể là Tam hoàng tử Điền triều, là đệ đệ của chúng ta, không có liên quan gì đến Phác triều hết. Hai người hiểu không?"


Hai người ăn ý gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Bọn họ cũng chỉ mong muốn như vậy mà thôi.


Điền Chính Quốc nhíu mày nhìn tàn tro trong lò sưởi, ở trong lòng âm thầm nghĩ.


Chí Mẫn...Đời này ta và đệ chỉ có thể là tình nhân, không thể là kẻ địch. Giữa ta và đệ cũng chỉ có luyến ái, không mang theo hận thù. Cho dù có là lão thiên gia sắp xếp để chúng ta mang hai thân thế đối địch ta cũng sẽ nghịch ý nhân sinh yêu thương đệ suốt đời suốt kiếp!


Chính là Điền Chính Quốc không biết, lão thiên gia vốn không chỉ để bọn họ mang thân phận đối nghịch mà còn sắp xếp bọn họ có những mối quan hệ phức tạp hơn thế rất nhiều. Nghịch ý nhân sinh để yêu một người đúng là có thể. Nhưng không phải nhân sinh nào cũng thuận ý để bọn họ  khoái hoạt yêu nhau.


Bởi vì, nhân sinh vốn dĩ là ảo mộng!


Hơn thế nữa, Điền Chính Quốc, Điền Hạo Thạc cùng Kim Tại Hưởng không hề biết. Bọn họ hủy đi cuốn sách ấy để che giấu sự thật, nhưng những thứ có thể khơi lên sự thật 20 năm trước, không đơn giản chỉ có một cuốn nhật kí rách nát kia.


Mà hiện tại ở Giang Nam xa xôi cách trở, cũng có người đang đợi Điền Chí Mẫn, à không, có lẽ từ bây giờ khi đã biết thân phận của y rồi, phải đổi sang gọi Phác Chí Mẫn mới đúng. Bọn họ vốn vẫn ở Giang Nam chờ sẵn Phác Chí Mẫn đi tới, chỉ để nói cho y biết thân thế của y năm xưa...


Tbc/


A/N: Nhiều lúc cảm thấy bản thân tui thật dở hơi khi vừa viết ngọt bên Lily, lại vừa viết ngược bên này vậy =))) may mà chưa tẩu hỏa nhập ma =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net