🍁Chương 12🍁 Thân thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nếu như chúng ta không phải huynh đệ, vậy có phải đệ sẽ chấp nhận tình cảm này của ta hay không?”


Một câu vừa thốt ra khiến cho không khí trong nháy mắt đông cứng, ngột ngạt đến khó thở.


Điền Chí Mẫn bất động thật lâu, sau đó mới cứng nhắc xoay người lại. Ánh mắt y hiện tại đã ngập nước, tràn đầy sự kinh ngạc và hoang mang. Biểu cảm lo sợ xen lẫn bất an cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể che giấu được. Giọng nói Tam hoàng tử không kiềm chế được mà hơi run rẩy, tựa như chính trái tim và thân hình y lúc này, cũng đồng dạng lung lay không vững


“Huynh nói vậy là sao?”


Kì thật ngay khi vừa buột miệng thốt ra câu nói kia, Điền Chính Quốc đã vô cùng hối hận. Chính hắn cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại kích động đến mức nói ra những lời ấy nữa. Bởi vì hơn bất kì ai hết, Điền thái tử hiểu rõ ràng, hiện tại vẫn chưa phải lúc để cho Điền Chí Mẫn biết sự thật về thân thế của mình. Với tính cách Điền hoàng tử và hoàn cảnh bây giờ, chuyện này mà nói ra, không nghi ngờ gì chính là một vết thương cứa vào tim đệ ấy.


“…” – Điền Chính Quốc tiến thoái lưỡng nan, muốn rút lại lời vừa rồi cũng đã không còn kịp.


Điền Chí Mẫn tiến thêm một bước tới trước mặt đại ca của mình, nhìn chằm chằm người kia, một lần nữa hỏi lại, âm thanh chứa đầy bất an và sợ hãi vô hình


“Huynh nói chúng ta như vậy…là có ý gì?”


Đối diện với nhãn quang lưu thủy, sóng nước ngập mi của Điền Chí Mẫn gần trong gang tấc, trái tim Điền Chính Quốc đau như bị dao cắt. Muốn vươn tay ôm y vào lòng, nhưng đối phương lại cố tình né ra, chỉ một mực nhìn hắn chờ đợi câu trả lời.


Điền Chính Quốc thở dài, bất đắc dĩ cắn răng nói ra một câu ngắn ngủi


“Chúng ta vốn không phải là huynh đệ”


Đổi lại Điền Chí Mẫn trừng mắt nhìn hắn. Có kinh hãi, có hoảng sợ, có lo lắng, lại có cả bi thương và khổ sở. Điền thái tử nhìn biểu cảm đầy hỗn loạn của y, tâm cũng đau đớn không kém gì. Hắn đau lòng mở miệng gọi người kia một tiếng


“Mẫn nhi…”


Nhưng còn chưa nói được câu gì, Điền Chí Mẫn đã cười khô khốc ngắt lời hắn. Tiếng cười gượng gạo còn khổ sở hơn cả tiếng khóc nức nở bi thương


“Chính Quốc ca…Ca đùa như vậy không có gì vui đâu. Đệ cũng cười không nổi”


Điền Chính Quốc nhìn nụ cười trên môi tứ đệ mình, ngay cả sống mũi cũng cảm thấy chua xót. Hắn cúi đầu, cố gắng kiềm chế để bản thân mình không bị cảm xúc khổ sở hiện tại nhấn chìm. Không biết phải tốn bao nhiêu khí lực mới có thể nói hết một câu dài như vậy


“Chí Mẫn ah. Ta không phải cố tình giấu đệ. Cũng không phải không muốn cho đệ biết sự thật. Chỉ là ta và mọi người không muốn đệ vì chuyện này mà bị tổn thương. Vậy nên đến bây giờ cũng chưa từng nói cho đệ biết…Thực sự ta và đệ không phải là huynh đệ ruột thịt. Đệ cũng không phải là nhi tử của phụ vương”


“Không…Không thể nào…” – Điền Chí Mẫn lắc đầu, lùi về phía sau vài bước, nụ cười gượng gạo trên môi đã sớm vụt tắt, chỉ còn lại biểu tình kinh ngạc, không thể nào tin được – “Đệ…không phải đệ mang họ Điền sao? Như thế nào chúng ta lại không phải là huynh đệ? Hơn nữa, 20 năm nay chúng ta sống cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, trải qua cùng nhau…Làm sao…Làm sao lại có thể không phải là người thân?”


Đến khi nói xong những lời ấy, nước mắt Điền Chí Mẫn cũng đã kiềm chế không nổi nữa mà bất giác rơi xuống. Ánh mắt nhạt nhòa, bờ môi run rẩy, nhãn quang mờ mịt, vô định, bơ vơ. Sao mà nhỏ bé, sao mà đáng thương đến thế? Khiến tâm Điền Chính Quốc như muốn vỡ tan ngay trong khoảnh khắc chạm phải.


“Mẫn nhi, ta xin lỗi, thực sự xin lỗi…”


“Đệ không muốn nghe lời xin lỗi” – Điền Chí Mẫn không kiềm chế được mà hét lên, thế nhưng lệ lại cứ từng giọt từng giọt lăn xuống gò má đã dần tái nhợt – “Thứ đệ muốn nghe là sự thật”


“Chí Mẫn” – Điền thái tử tiến lên nắm lấy bờ vai gầy gò của người kia, cố gắng giúp y bình tĩnh lại. Nhưng kì thật, ngay cả hắn cũng đã vô cùng rối bời, chỉ là hắn không cho phép bản thân mình thể hiện điều ấy ra trước mặt tứ đệ mà thôi.


“Đệ xin ca” – đột nhiên Điền Chí Mẫn nắm chặt lấy cánh tay hoàng huynh của mình, gương mặt nhạt nhòa nước mắt ngẩng lên đối diện với hắn, giọng nói tựa như là van lơn – “Đừng giấu đệ nữa. Nói cho đệ biết sự thật đi, được không?”


“…” – Điền Chính Quốc không cách nào cự tuyệt khi nhìn vào ánh mắt người kia, chỉ có thể nhận mệnh cắn răng nói ra sự thật – “Hai mươi năm trước, là trên đường tiến vào kinh thành, ta và phụ hoàng đã gặp đệ”


Điền Chính Quốc không phải không muốn nói hết sự thật cho người kia biết, nhưng thân thế của Điền Chí Mẫn mờ mịt, nhiều uẩn khúc. Ngần ấy năm mà ngay cả hắn cũng chưa điều tra ra được, nếu hiện tại nói cho y biết, y được hắn tìm thấy trong hoàng cung, ngay khi Phác triều lụy tàn, vậy không phải sẽ càng làm cho y suy nghĩ nhiều hơn sao? Thế cho nên, dù không muốn một lần nữa nói dối hoàng đệ của mình, Điền Chính Quốc vẫn phải giấu diếm một phần bí mật thật sự năm xưa. Đợi đến khi mọi chuyện điều tra rõ ràng, hắn nhất định sẽ nói hết cho y nghe. Chính là hiện tại thì vẫn chưa đến lúc.


“20 năm trước? Lúc đó không phải đệ mới một tuổi sao, như thế nào mọi người có thể gặp đệ? Rồi tại sao sau đó đệ lại đi theo phụ hoàng và đại ca vào hoàng cung?”


Điền Chính Quốc cố gắng tìm kiếm một cách nói nhẹ nhàng và ít gây tổn thương nhất cho Điền Chí Mẫn. Nhưng kết quả suy đi nghĩ lại, hắn khổ tâm phát hiện ra, cho dù bản thân mình có nói cách nào cũng chẳng thể tránh được việc gây cho người kia thương tổn.


“Là…chúng ta gặp đệ ở trong một ngôi nhà hoang ở ngay ngoại thành…”


Điền Chí Mẫn chợt cứng người, cánh tay đang bám víu lấy tay đại ca mình cũng khựng lại, tê tái, sau đó dần buông lỏng ra. Ánh mắt y mờ mịt như thể lọt vào sương mù không lối thoát. Cố gắng làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, Điền hoàng tử tựa như vô thức mà hỏi lại


“Nhà…Nhà hoang ư? Vậy có nghĩa là…nghĩa là…đệ bị bỏ rơi không phải sao?”


“Mẫn nhi” – Điền Chính Quốc hốt hoảng vì câu nói và biểu tình lãnh tĩnh của đệ đệ mình, vội vã nắm lấy tay y, siết chặt. Bất quá người kia lại không phản ứng gì, vẫn một mình lẩm nhẩm


“Hóa ra ngay từ khi mới một tuổi, đệ đã là trẻ mồ côi sao? Không ai cần đệ nên đệ mới bị bỏ rơi. Mọi người thấy đệ đáng thương mới nhặt đệ về nuôi, đúng không?”


Trong lòng Điền Chính Quốc hiện tại rối hơn tơ vò, thập phần khổ sở và mâu thuẫn. Nhìn Điền Chí Mẫn như bây giờ, lòng hắn còn đau hơn bất cứ ai. Nhưng chính hắn cũng không biết bản thân mình phải nói điều gì để an ủi y nữa. Bao nhiêu lý trí và bản lĩnh thường ngày đều vì giọt nước mắt trên mắt người kia mà tiêu thất. Bởi vì…sự thật đúng là Điền Chí Mẫn đã bị người ta bỏ rơi ngay khi mới một tuổi. Như vậy, phải nói gì mới có thể khiến y không bị tổn thương? Phải an ủi ra sao để y bớt thống khổ? Điền Chính Quốc biết cho dù hắn có nói gì đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi sự thật tàn nhẫn ấy, cũng không có cách nào giúp Điền Chí Mẫn thay đổi vận mệnh và thân thế của chính mình.


Bất chợt Điền hoàng tử ngẩng đầu lên nhìn Điền Chính Quốc, ánh mắt tràn đầy thủy quang, nhưng chung quy lại không thấy nước mắt rơi xuống


“Vậy phụ mẫu đệ là ai huynh có biết không?”


Điền Chính Quốc trong khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đấy liền cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt đến đau đớn. Ngay cả lồng ngực cũng bị đè ép đến khó thở. Hắn một lần nữa lại phải cúi đầu xuống che giấu đi tình tự trong đáy mắt thâm trầm


“Ta xin lỗi Chí Mẫn. Ta thực sự không biết” – đây là nói thật, nhưng chẳng hiểu sao khi thốt ra càng khiến hắn cảm thấy bản thân mình thật tàn nhẫn. Lại một lần nữa hắn cứa thêm vết dao vào trái tim đã đầy thương tổn của y.


“Ngay cả ca cũng không biết sao? Vậy thì còn ai có thể nói cho đệ biết tại sao đệ lại bị bọn họ vứt bỏ như vậy?”


“Tiểu Mẫn…”


“Đệ không phải là nhi tử của bọn họ sao? Đệ lúc ấy không phải chỉ mới chưa đầy 1 tuổi sao? Bọn họ sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi đệ một mình tự sinh tự diệt như vậy? Tại sao chứ? Không lẽ nào đệ là một đứa trẻ hoang, một đứa trẻ bị người ta ghét bỏ không ai cần?” – nước mắt lại một lần nữa rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, càng làm lòng người ta vỡ vụn nát tan.


“Mẫn nhi à” – Điền Chính Quốc nhìn người mà mình yêu thương đến tận xương tủy lần đầu tiên phải bật khóc thống khổ như vậy cũng không nhịn được mà đỏ mắt, khóe mi cay cay. Hắn có bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu sủng ái y, làm sao có thể chứng kiến y phải chật vật và chịu ủy khuất đến thế. Vươn cánh tay rộng lớn, vững chãi ôm trọn người kia vào lồng ngực mình, âm thanh vì kìm nén mà trở nên khàn khàn – “Ta biết hiện tại cho dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể khiến đệ bớt thống khổ. Nhưng, đệ phải biết rằng, với ta, đệ là ai cũng không quan trọng. Thân thế của đệ với ta không hề có ý nghĩa gì hết. Cho dù đệ có là ai đi chăng nữa ta cũng vẫn thương đệ, yêu đệ nhiều hơn bây giờ”.


Điền Chí Mẫn ở trên bờ vai Điền Chính Quốc lắc đầu, lần đầu tiên lộ ra sự mệt mỏi và tự ti của bản thân mình


“Nhưng đệ chỉ là một đứa trẻ mồ côi, một kẻ không ai cần…”


“Không được nói như thế” – không đợi Điền Chí Mẫn nói hết câu, Điền thái tử đã mạnh mẽ kéo y ra đối diện với mình, giọng nói đầy kiên định – “Không cần biết đệ trước đây như thế nào, nhưng 20 năm nay và cả sau này nữa, đệ vẫn mãi là Chí Mẫn của ta, là nhi tử của phụ hoàng, là đệ đệ của Hạo Thạc và Tại Hưởng.


Đệ phải biết, tất cả mọi người ở đây đều yêu thương đệ, đều cần đệ. Mà kể cả có một ngày không còn một ai trên đời này cần đệ, yêu đệ cũng sẽ có ta cần đệ, yêu đệ. Hiểu không, Mẫn nhi?”


“…” – Điền Chí Mẫn vốn muốn nói thêm gì đó nhưng khi đối diện với ánh mắt thâm tình đang nhìn mình đầy yêu thương của Điền Chính Quốc, mọi phản kháng của y lại cứ như vậy mà biến mất. Nước mắt trên mặt cũng được Điền thái tử ôn nhu dùng tay lau hết đi.


“Chí Mẫn, hiện tại đệ đã biết chúng ta không phải huynh đệ. Vậy…vậy…có thể…đệ có thể…”

Hiếm có lúc nào Điền thái tử cao cao tại thượng, lãnh khốc lạnh lùng lại bày ra bộ dáng lúng túng và ngập ngừng như hiện tại. Bất quá cũng chẳng thể trách hắn. Lần đầu người ta tỏ tình, cho dù có là thái tử cao ngạo phúc hắc trước mặt quân thần cũng không thể không khẩn trương và hồi hộp được đâu.


Chỉ là có một người cũng luống cuống không kém ai kia. Biết tình cảm mà Điền Chính Quốc dành cho mình chẳng còn là tình huynh đệ như trước đây. Mà bản thân mình cũng đồng dạng có cảm giác và tâm tư khác lạ. Điền Chí Mẫn không khỏi khẩn trương, vội vàng tránh khỏi ôm ấp thân mật cùng bàn tay còn đang chạm vào gò má mình. Dù sao đột nhiên biết những hành động này mang một ý tứ khác, làm sao y có thể vẫn như trước đây thoải mái tiếp nhận được. Cho dù có đồng ý, cũng cần có thời gian thích ứng chứ


“Đệ…Đệ không biết. Huynh đừng thúc ép đệ ngay lúc này được không? Cho đệ thời gian suy nghĩ kĩ càng rồi sẽ trả lời huynh”


Điền Chính Quốc thấy hai gò má ai kia đã hồng hồng, trong đầu oanh một tiếng gào thét. Quá mức khả ái ah!!!Hắn quả thật sốt ruột đến giậm chân, có chút hậm hực hờn dỗi


“Sao lại còn phải suy nghĩ nữa chứ? Ta đã nói rõ hết mọi chuyện với đệ rồi còn gì. Đệ…”


“Chính Quốc ca…” – ai đó nắm tay áo người kia kéo kéo – “Huynh cũng phải để đệ có thời gian tiếp thu chuyện thân thế của mình chứ”


“…”


Điền Chính Quốc trong lòng thở dài, cũng chỉ đành nhận mệnh. Dù sao Chí Mẫn vừa mới phải tiếp nhận một sự thật chẳng lấy gì làm vui vẻ, thúc ép đệ ấy lúc này quả thật là chẳng còn lương tâm. Huống hồ, Chính Quốc chưa từng có ý nghĩ sẽ khiến Chí Mẫn phải mệt mỏi thêm vì tình cảm của mình nữa


“Hảo…Hảo…Nhưng mà đệ cũng biết ta đã yêu đệ, chờ đệ đã rất rất lâu rồi. Vậy nên, làm ơn, đừng được để ta chờ quá lâu thêm nữa được không?” – ánh mắt cún con rất là mong chờ nhìn Điền Chí Mẫn.


Điền hoàng tử nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật đầu.



Nhưng Điền thái tử còn chưa kịp nở nụ cười mãn nguyện đã bị câu nói tiếp theo của y làm cho xóc hông


“Đệ muốn đi Giang Nam”


Điền Chính Quốc giật mình cảnh giác nhìn y


“Không phải mọi chuyện đã nói rõ ràng rồi sao? Tại sao đệ còn muốn rời ta đi nữa?”


“Đi Giang Nam đâu có nghĩa là đệ muốn bỏ trốn đâu. Đệ chỉ muốn giúp phụ hoàng và Đông Phương quốc diệt trừ phản loạn để người dân được sống yên ổn thôi mà”


“Nhưng đâu nhất thiết cứ phải đi tới đó mới là giúp lê dân bá tánh chứ” – người nào đó vẫn không cam tâm để tâm can bảo bối rời xa mình.


“Chính Quốc ca…Đợi đệ đi tới đó sẽ suy nghĩ thật kĩ chuyện của chúng ta. Rồi khi quay trở về sẽ cho huynh một câu trả lời rõ ràng. Như vậy được không?”


“…”


“Chính Quốc caca…” – kéo kéo áo, lắc lắc tay, chu chu mỏ - “Một tháng. Đệ hứa chỉ một tháng thôi là đệ sẽ giải quyết hết mọi chuyện để quay trở về”


Kết quả vẫn là…


“Được rồi. Vậy đệ phải mang theo Lục thị vệ bên mình”


“Không cần đâu. Đệ có thể tự…”


“Một là để Lục Thanh Phong đi cùng đệ, hai là ta đi cùng đệ. Đệ chọn đi”


“…” – Điền Chí Mẫn không cam tâm, cắn cắn môi – “Lục thị vệ đi”.


Điền Chính Quốc lúc này mới hài lòng vuốt vuốt tóc người kia, nở nụ cười


“Vậy mới ngoan. Ta sẽ ở đây chờ đệ về cho ta một câu trả lời mãn nguyện”


Điền Chí Mẫn cũng nhoẻn miệng cười, gật gật đầu.


Chính là hai người bọn họ không hề biết. Một lần ra đi này của Điền Chí Mẫn lại khiến cho bao nhiêu sự thật trong quá khứ hơn 20 năm trước cuối cùng cũng bị phơi bày ra trước ánh sáng. Nhân sinh như mộng ảo, một lần nữa đẩy hai số phận đáng thương tới nơi đầu sóng ngọn gió, bắt buộc bọn họ phải lựa chọn giữa nhưng ngã rẽ khó khăn…


Tbc/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net