🍁Chương 18🍁 Cả đời vẫn không đợi được người quay đầu nhìn lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian chậm rãi trôi qua, tựa như cái gì cũng hết thảy bình thường êm ả. Nhưng ẩn sâu bên dưới sự yên bình đó, lại là sóng to gió lớn chuẩn bị ập đến số phận hai con người đáng thương.


Cùng lúc ấy, thời gian lâm bồn của Trịnh phi cũng đã sắp đến gần. Phác Chí Mẫn thời gian này càng thường xuyên đến phủ của Trịnh phi bồi nàng nói chuyện, giúp nàng bớt hiu quạnh cô đơn.

Bữa nay khi đến ngã rẽ nửa đường y vô tình va phải một bóng dáng lấm lét từ thính phòng chạy ngược trở lại. Cung nữ kia luống cuống sợ hãi, khi nhận ra người đứng trước mặt mình là Phác Chí Mẫn thì càng khẩn trương, vội vã hành lễ rồi muốn rời đi.


"Chờ một chút" - Phác Chí Mẫn gọi giật lại, cúi người xuống nhặt từ dưới đất lên một bọc giấy nho nhỏ, đưa cho tì nữ đang run rẩy - "Của ngươi làm rơi".


"Đa...Đa tạ Tam hoàng tử" - nữ nhân vươn bàn tay ra lấy lại bọc giấy. Phác Chí Mẫn nhận thấy tay ả càng run lợi hại hơn, không khỏi hỏi lại


"Ngươi không sao chứ? Sao lại hoảng hốt như vậy? Ngươi không phải tì nữ của Thái tử phi sao? Đột nhiên chạy sang phủ Trịnh phi làm gì?"


Nữ nhân kia mở to mắt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn y sau lại vội vàng cúi xuống, lắp bắp mở miệng giải thích


"Tiểu...Tiểu cầu đi lạc. Tiểu nữ phụng mệnh Thái tử phi đi...đi tìm..."


Nói xong liền xin cáo lui, quay người gần như là vội vã chạy trốn. Phác Chí Mẫn hơi nhíu đôi mày thanh tú nhìn theo bóng dáng hoảng hốt của ả, trong lòng có dự cảm chẳng lành. Đúng lúc ấy lại vang lên một loạt âm thanh đổ vỡ cùng tiếng hét thất thanh mà y chắc chắn là từ phòng Trịnh phi truyền ra.

Không kịp suy nghĩ, Phác Chí Mẫn liền chạy vội vào phủ. Vừa mở cửa ra đã thấy mảnh sứ vỡ vụn cùng hạt sen tổ yến vương vãi khắp sàn, hiển nhiên là canh thuốc bồi bổ bị đánh đổ. Trịnh Thu Trinh đang nằm trên giường quằn quại vì cơn đau bụng, sắc môi trắng bệch không huyết sắc, cả khuôn mặt thanh tú nhăn lại vì đau đớn. Từng ngón tay khẳng khiu bám vào lụa giường nhăn nhúm.

Đám công công tì nữ bên cạnh cũng bị tình huống bất ngờ dọa cho sợ chết đứng, rối loạn đến mức không biết làm gì khác ngoài việc liên tục gọi Trịnh phi.


Phác Chí Mẫn vội vã chạy đến bên giường, nắm lấy bàn tay xương xương của người kia, quát lớn


"Còn không mau đi mời đại phu!"


Lúc này đám người kia mới như bừng tỉnh, một tì nữ vội vã chạy ra ngoài. Số còn lại cũng nhanh chóng đi chuẩn bị nước nóng cùng khăn mặt.


"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


Phác Chí Mẫn một bên trấn an Trịnh phi đã đau đến mức nửa mê nửa tỉnh, một bên hỏi tiểu công công đang đứng trực bên cạnh


"Bẩm...Bẩm Tam hoàng tử...Vừa rồi nô tài mang canh bổ thai cho Trịnh phi, Người vừa ăn xong liền..." - tiểu công công vừa sợ hãi vừa trả lời


"Bình thường Trịnh phi có ăn canh này không?"


"Dạ có. Ngày nào cũng ăn nhưng chỉ có hôm nay đột nhiên lại..." - nói đến đây tiểu công công sợ hãi quỳ sụp xuống dập đầu - "Xin Hoàng tử xem xét, tiểu nhân thực sự không biết xảy ra chuyện gì. Tiểu nhân..."


"Được rồi" - Phác Chí Mẫn không kiên nhẫn ngắt lời gã - "Ta cũng chưa có trách tội ngươi" - nói rồi quay sang lau mồ hôi cho Trịnh phi, cũng nhỏ giọng trấn an nàng - "Trịnh phi, đừng lo. Đại phu sắp đến rồi. Tỷ nhất định phải cố lên" - nói thì nói vậy nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mê mang đau đớn của Trịnh Thu Trinh y cũng không tránh được lo lắng.


Từ bên ngoài vang lên tiếng chạy ầm ầm, tì nữa vừa mới chạy đi đã quay lại.


"Đại phu đâu?" - Phác Chí Mẫn không thấy ai đi cùng người kia thì không khỏi nhíu mày, gấp gáp hỏi


"Bẩm Tam hoàng Tử. Nô tì tới Thái y viện nhưng mọi người nói toàn bộ thái y hôm nay đã được lệnh truyền đến khám cho Thái tử phi đang bị cảm, không ai rảnh qua..."


"Càn rỡ!" - Phác Chí Mẫn tức giận quát lên - "Chẳng lẽ tính mệnh của Trịnh phi và tiểu a ca hay công chúa không bằng một trận cảm mạo của Thái tử phi sao?" - Y từ trên người lấy ra lệnh bài đưa cho vị công công bên cạnh - "Tiểu Tín tử, mang theo lệnh bài của ta đến Thái tử phi phủ truyền lệnh. Nói Tam hoàng tử triệu kiến tất cả thái y, ai dám cãi lời, xử theo luật pháp. Còn Thái tử phi nếu muốn ý kiến gì thì cứ trực tiếp đến gặp ta để đàm luận".


Tiểu công công nhận lấy lệnh bài do Thánh thượng đích thân ngự ban cho Phác Chí Mẫn vội vã rời đi không dám chậm trễ.

"Tiểu An, mau ra Minh Lan thành tìm Thái tử điện hạ về đây. Nhanh lên"

Lúc này y mới quay lại nắm lấy tay Trịnh Thu Trinh, không biết làm gì giúp nàng đỡ thống khổ, chỉ có thể vừa lau mồ hôi rịn ra trên trán vừa an ủi cổ vũ


"Hoàng tẩu, tẩu cố lên. Đệ đã cho người báo tin cho Đại ca. Huynh ấy và thái y rất nhanh sẽ đến. Tỷ gắng lên"


Nói thì nói vậy nhưng hiện tại Điền Chính Quốc còn đang ở tây thành lo việc cứu trợ người dân bị đại dịch, chỉ sợ có được người thông tri quay trở về cũng sẽ mất mấy canh giờ. Mà nhìn tình trạng của Trịnh phi lúc này...


"Thần tham kiến Tam hoàng tử. Tham kiến Trịnh..."


"Đừng dài dòng nữa. Mau xem bệnh cho Trịnh phi đi" - Phác Chí Mẫn đứng tránh ra một bên nhường chỗ, không kiên nhẫn cắt ngang lễ nghi rườm rà của đám thái y mới tiến vào. Bọn họ cũng không dám nhiều lời mất thời gian, vội vàng tiến lên bắt mạch cho Trịnh Thu Trinh.


Phác Chí Mẫn sốt ruột nhìn mấy lão thái y khám bệnh rồi bàn luận, tâm cũng rối như tơ vò


"Bẩm Hoàng tử, Trịnh phi bị động thai, hiện tại đã trở dạ, cần phải chuẩn bị lâm bồn"


"Vậy mau mau gọi bà đỡ"


"Bất quá..." - mấy vị thái y nhìn nhau, sau lại cúi đầu tựa như lo lắng - "Sức khỏe Trịnh phi vốn không tốt, lại bị chấn động long thai dẫn đến vỡ ối đột ngột, nếu hiện tại lâm bồn chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm"


Phác Chí Mẫn mím môi, cố gắng bình ổn tâm trạng, hạ lệnh


"Dù sao cũng phải cố gắng hết sức. Các vị thái y, nhờ cả vào mấy vị. Mau truyền lệnh gọi bà đỡ"


"Chúng thần sẽ cố gắng" - nói rồi mọi người bắt tay vào chuẩn bị, người chạy ra kẻ đi vào, rối thành một đoàn. Phác Chí Mẫn đứng ở bên ngoài nghe tiếng la hét đầy đau đớn của Trịnh phi cùng âm thanh lo lắng của mấy bà đỡ, trái tim không khỏi đập bang bang. Không khí như đặc quánh lại khiến ai cũng hít thở không thông.


Cánh cửa đột nhiên mở ra, một bà đỡ chạy lại bẩm báo


"Tam hoàng tử, tình trạng Trịnh phi rất nguy kịch. Trong hai mẫu tử, chỉ có thể giữ lại một người. Xin Hoàng tử mau hạ lệnh giữ ai?"


Giữ ai? Giữ mẹ hay giữ con? Phác Chí Mẫn chưa bao giờ rơi vào tình cảnh khó khăn như bây giờ. Cho dù là quyết định thế nào cũng không tránh được đau khổ sau này. Y nắm chặt tay, không dám chần chừ lâu thêm giây phút nào nữa. Bởi y càng chần chừ, tình trạng của Trịnh phi càng trở nên nguy cấp. Phác Chí Mẫn hạ quyết tâm nói


"Giữ m..."


"Mẫn nhi..." - đột ngột bên trong phòng truyền ra tiếng gọi yếu ớt của Trịnh phi. Phác Chí Mẫn nhanh chóng chạy vào ngồi xuống cạnh nàng, không khỏi đau lòng khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch mệt mỏi giữa làn nước mắt nhạt nhòa. Hơn bất cứ lúc nào, hiện tại nàng là người yếu đuối và cần sự dũng cảm hơn cả - "Giữ...Giữ lại đứa nhỏ"


"Không được. Hoàng tẩu. Đệ..."


"Cầu xin đệ. Mẫn nhi" - nàng nắm chặt lấy tay y đến phát đau, nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt, ánh mắt gần như là van lơn - "Ta không thể mất đi đứa nhỏ. Nếu nó chết đi ta cũng không cách nào sống tiếp. Xin đệ, làm ơn..."


Phác Chí Mẫn quay mặt đi không cách nào đối diện với ánh mắt khẩn cầu ấy, sống mũi và khóe mắt y đều thấy cay xè. Y cắn chặt môi mình đến trắng bệch, thật khó khăn mới có thể mở miệng


"Giữ...hài tử"


.


.


.


Khoảng thời gian tiếp theo đối với Phác Chí Mẫn tựa như tra tấn. Từng giây từng khắc trôi qua như hút đi toàn bộ sức sống và hy vọng trong lòng y. Cho đến khi nghe thấy tiếng khóc bật ra từ căn phòng trước mặt, y cũng chẳng thể nào thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì y biết, thời điểm đứa nhỏ ra đời cũng là lúc Trịnh phi mất đi. Nữ nhân tưởng như yếu đuối mà nhất mực kiên cường ấy đã gắng gượng đến giây phút cuối cùng, tất cả chỉ để đổi lấy sinh mệnh cho hài nhi đáng thương kia.


"Chúc mừng Trịnh phi, là một tiểu a ca"


Phác Chí Mẫn đỡ lấy hài tử cuộn tròn trong lòng, cẩn thận bế nó đặt vào trong lòng Trịnh phi. Hiện tại trong phòng cũng chỉ còn lại hai tỷ đệ bọn họ. Mặc dù rất muốn nói một lời chúc mừng nàng, nhưng y lại không cách nào thốt ra được một lời. Chỉ có thể gắt gao kiềm chế xúc động trong lòng nhìn Trịnh Thu Trinh vừa ôm vừa hôn hài nhi bé bỏng của mình.


Nàng mỉm cười nhìn Phác Chí Mẫn, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc


"Mẫn nhi, cảm ơn đệ"


"..." - Cảm ơn đệ đã khiến tỷ phải chết? Cảm ơn đệ vì đã khiến cháu mình vừa ra đời đã mồ côi mẹ ư?

Phác Chí Mẫn muốn cười mà miệng lại đắng ngắt, ngay cả khóe môi cũng không thể nhếch lên cho ra một nụ cười giả tạo che mắt thế gian.


"Đừng tự trách mình như vậy. Ta tình nguyện mà" - tựa như hiểu y đang suy nghĩ những gì, nàng ngược lại nắm lấy tay Tam hoàng tử an ủi, không hề giống như một người sắp phải rời bỏ sinh mệnh nơi trần gia - "Tiểu Mẫn, hứa với ta một chuyện được không?"


"Tẩu nói đi. Chuyện gì đệ cũng đáp ứng" - đây là điều cuối cùng y có thể làm cho nàng


"Chăm sóc hài nhi giúp ta. Coi nó như con của đệ và Chính Quốc. Cũng yêu Chính Quốc thay cả phần của ta nữa"


Phác Chí Mẫn gần như là kinh ngạc tột độ khi nghe những lời phát ra từ miệng Trịnh Thu Trinh. Y vừa hoảng hốt vừa luống cuống nhìn nàng đến mức không nói được bất cứ câu gì


"Tẩu...Đệ...Đệ..."


"Nhìn đệ kìa. Sao mà lo lắng cũng đáng yêu đến vậy. Giờ thì ta càng hiểu vì sao Chính Quốc lại luôn một mực giữ đệ ở bên mình không cho phép ai tiếp cận như vậy. Đến cả ta cũng còn thấy yêu thương nữa huống chi là chàng ấy"


"Thu Trinh tỷ"


"Được rồi. Được rồi. Ta không nói đùa nữa. Nhưng mà những điều ta nhờ đệ, đệ phải hứa sẽ thực hiện đấy"


"Hoàng tẩu...Chuyện đó..." - y không biết phải bắt đầu như thế nào, chỉ có thể ấp a ấp úng. Nhưng dường như Trịnh phi cũng đã hiểu y muốn nói gì


"Chính Quốc đã sớm nói với ta tình cảm huynh ấy dành cho đệ là gì rồi. Mà kì thật, cho dù Thái tử điện hạ không nói ta cũng có thể đoán ra" - nhìn vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa quẫn bách của người kia, nàng không khỏi mỉm cười ôn nhu - "Đừng ngạc nhiên như vậy. Ta dù sao cũng là vợ của Chính Quốc mấy năm trời, dõi theo huynh ấy cũng đủ lâu, làm sao có thể không nhận ra tình cảm huynh ấy danh cho đệ so với mọi người khác biệt đến mức nào.


Chính Quốc caca...Người ấy đối với người khác bình thường đều là lãnh đạm, lạnh lùng. Cũng không phải là huynh ấy cố tình như vậy. Mà có lẽ, đơn giản là vì, bao nhiêu ôn nhu sủng ái kiếp này Chính Quốc đều dành cho đệ hết rồi. Không còn chút nào dành cho kẻ khác nữa.


Ta vốn cũng ôm mộng ảo, cứ nghĩ chỉ cần mình ở bên huynh ấy đủ lâu, chỉ cần hai người không đến với nhau thì sẽ có một ngày Chính Quốc sẽ nhìn thấy tấm chân tình của ta, sẽ tiếp nhận tình cảm của ta. Ta cứ mộng tưởng, rồi sẽ có một ngày ta có thể thay thế được vị trí của đệ trong tim huynh ấy.

Nhưng mà... Ta sai rồi.


Mấy năm qua đã giúp ta hiểu ra được. Cho dù là bao nhiêu năm đi chăng nữa. Cho dù ôn nhu, quan tâm hay yêu thương nhiều hơn nữa. Và cho dù có thêm rất rất nhiều người giống như ta ở bên huynh ấy đi chăng nữa. Thậm chí đem cả thiên hạ này ra đánh đổi. Cũng không đổi được vị trí của đệ trong tâm Chính Quốc đâu.

Đệ đối với huynh ấy mà nói, là độc nhất vô nhị, sớm đã dung nhập vào linh hồn, vào sinh mệnh của Chính Quốc rồi..."


"Đệ xin lỗi" - Phác Chí Mẫn không biết phải nói gì, đối với những ủy khuất y và hắn gây ra cho Trịnh phi, không phải chỉ một lời mà nói hết được. Nhưng ngoài lời xin lỗi sáo rỗng này ra y chẳng biết mình có thể làm gì để đền đáp cho nàng.


"Xin lỗi?" - Trịnh phi hơi ngạc nhiên, sau lại nhoẻn miệng cười yếu ớt, nắm tay y thêm chặt - "Đệ vì sao phải xin lỗi ta? Ta vốn chưa bao giờ trách đệ hay Chính Quốc. Ta nói rồi, tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện. Hai người xứng đáng có được hạnh phúc"


"Tẩu...Tẩu không hận đệ sao? Không thấy tình cảm của bọn đệ là ghê tởm, là trái với luân thường đao lý?"


"Tại sao ta phải hận đệ? Tại sao phải kì thị tình cảm của hai người?" - Trịnh Thu Trinh nghiêng đầu nhìn y, đổi lại Phác Chí Mẫn không biết nên đáp lời thế nào cho phải - "Chính Quốc và đệ là hai người quan trọng nhất đối với ta, ta sao có thể không mong cho hai người hạnh phúc cơ chứ. Ta biết để đến được ngày hôm nay, đệ và Chính Quốc đã phải đánh đổi rất nhiều.

Ta cũng hiểu muốn có được hạnh phúc thực sự, quãng đường hai người phải đi tiếp còn vất vả và gian truân nhiều lắm. Nhưng mà...hứa với ta...không được dễ dàng buông tay, không được bỏ cuộc, không được đánh mất niềm tin vào chính mình và Chính Quốc, biết không?"


"Đệ...là kể thứ 3 chia rẽ tẩu và Chính Quốc ca. Tại sao tẩu lại đối xử tốt với đệ như vậy?"

"Vốn là chúng ta chen vào giữa hai người mà không phải sao? Đệ và Thái tử điện hạ còn chẳng phải huynh đệ. Nếu không phải vì thân phận Hoàng gia có lẽ huynh ấy đã sớm ngả bài tình cảm, chẳng còn cơ hội để chúng ta trở thành phi tử nữa rồi"

Phác Chí Mẫn không hiểu, rốt cuộc nữ nhân này làm thế nào để có một trái tim nhân hậu đến như thế. Nàng khiến y đau lòng, cũng làm y cảm thấy hổ thẹn lương tâm


"Ta chỉ mong sau khi mình chết đi thì tiểu hoàng tử, đệ và Chính Quốc, những người ta yêu thương nhất đều hạnh phúc khoái hoạt. Có như vậy ở dưới suối vàng ta mới có thể yên tâm"


Không cách nào đối diện với nhãn thần đầy trông mong của Trịnh phi, cũng không thể từ chối thỉnh cầu cuối cùng của nàng, Phác Chí Mẫn cuối cùng cũng đành gật đầu hứa hẹn. Trịnh Thu Trinh lúc này mới cười mãn nguyện với y rồi cúi xuống hôn lên trán hài nhi trong lòng lẩm nhẩm


"Hài nhi ngoan. Phải nghe theo lời thúc thúc. Phải sống thật tốt nha con. Mẫu thân ở trên trời lúc nào cũng yêu thương và dõi theo con" - sau đó nàng quay sang phía Phác Chí Mẫn mỉm cười - "Tiểu Mẫn ah~ Chuyển lời tạm biệt của ta tới Chính Quốc. Ta phải đi rồi"


"Hoàng tẩu, tẩu cố gắng lên, chờ một chút nữa thôi. Chờ một chút nữa Thái tử sẽ về mà. Tẩu lẽ nào không muốn gặp huynh ấy lần cuối? Tẩu không muốn nói lời tạm biệt sao? Thu Trinh tỷ, đệ cầu xin tỷ, đừng ngủ mà"


"Ta..." - trong mắt nàng hiện lên một tia mất mát ảm đạm, khóe mi dần khép lại, giọt lệ trượt xuống gò má - "...thực sự không muốn chờ nữa. Bởi vì...cho dù chờ cả đời cũng không chờ được người ấy quay đầu nhìn lại nơi này"

Bờ mi khép chặt, mãi mãi cũng không mở ra lần nữa. Thế nhưng trên khóe môi lại hiện lên một nụ cười nhợt nhạt mãn nguyện.


Hài tử trong lòng như cảm nhận được nỗi đau mất mẫu thân, đột nhiên lớn tiếng òa khóc. Phác Chí Mẫn lặng người nhắm chặt mắt. Từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó cánh cửa gỗ liền bật mở. Âm thanh lo lắng truyền vào


"Thu Trinh..."


Phác Chí Mẫn quay người lại nhìn nam nhân anh tuấn bên ngoài cửa, giọt nước mắt lăn dài trên má.


Quả thực...nàng đợi cả đời cũng không đợi không được người nam nhân này quay đầu nhìn lại...


Tbc/

A/N: cũng khá lâu rồi mới quay lại với mọi người nhỉ? ^^ Thật xin lỗi vì đã lặn lâu để mọi người phải chờ như vậy. Tại vì laptop của mình dạo này có chút vấn đề nên sửa mãi chưa được. Thành ra không thể viết fic. Mình sẽ cố gắng trả nợ phiên ngoại cho Lily và tiếp tục fic này sớm nhất có thể nhé!

Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ! Chúc 1 buổi tối tốt lành!

Thân ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net