🍁Chương 19🍁 Đăng cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu A Ca mới sinh được Điền Chính Quốc đặt tên là Tuấn Khải.

Điền Tuấn Khải!


Điền Tuấn Khải kể ra cũng lạ kì. Từ khi lọt lòng mẹ đã quấn lấy Phác Chí Mẫn không rời nửa bước. Chỉ cần không phải y bế bồng hay dỗ dành thì đã không chịu được mà  khóc quấy không ngừng, ngay cả các nhũ mẫu cũng đành bó tay. Nhìn tình cảnh này mọi người không khỏi xanh mặt nghĩ đến sau này khi lớn lên tập nói, không phải hài đồng sẽ gọi y một tiếng "phụ thân" đó chứ?


Vốn dĩ ban đầu Điền vương và Điền Chính Quốc đều có ý định để Nạp Lang Minh Tuệ nuôi nấng, chăm sóc Điền Tuấn Khải thay cho Trịnh phi. Dù sao cùng là phận nữ nhi, có lẽ chiếu cố hài đồng sẽ chu đáo hơn một chút. Vậy nhưng hài tử này cứ mỗi khi nhìn thấy Thái tử phi đã òa khóc dữ dội, một mực không muốn theo chứ đừng nói là để ả chạm vào mình khiến cho Nạp Lang Minh Tuệ giận đến tối tăm mặt mũi. Phải đến tận khi được Phác Chí Mẫn ôm vào trong lòng ôn nhu dỗ dành mới chịu nín khóc.


Cuối cùng nhìn vào tình hình thực tế quả thật không còn cách nào khác chỉ có thể đem nhiệm vụ chăm sóc Điền Tuấn Khải đặt lên người Phác Chí Mẫn. Mà y cũng không hề phản đối, liền gật đầu chấp nhận.


Thứ nhất là vì lời hứa với Trịnh phi sẽ chiếu cố tiểu A Ca trước khi nàng mất. Tiếp theo là vì Phác Chí Mẫn không hề an tâm để hài tử này bên cạnh nữ nhân đầy mưu mô xảo trá kia.


Hơn bất kì ai khác, y thừa hiểu chuyện Trịnh phi bị động thai dẫn đến tình trạng nguy kịch bữa trước không phải là vô tình mà xảy ra. Nghĩ lại bộ dáng hốt hoảng cùng sợ hãi của tì nữ đụng phải mình lúc đó, Phác Chí Mẫn chắc chắn cái chết của Trịnh Thu Trinh cùng Nạp Lang Minh Tuệ không tránh được có liên quan.


Mặc dù hiện tại y chưa có chứng cớ để vạch trần tội ác của nữ nhân tâm cơ kia, nhưng y cũng biết, để Tuấn Khải ở cạnh ả chính là vô cùng nguy hiểm. Thái tử phi không dùng mọi cách hãm hại hay ngược đãi tiểu hài tử mới là lạ.


Đã hứa sẽ chiếu cố hài nhi, Phác Chí Mẫn nhất định sẽ đem toàn bộ sức lực ra bảo hộ Điền Tuấn Khải, không để cho nó bị bất cứ tổn thương nào. Vậy cho nên, khi tiểu A Ca đối với mình quấn quýt, y cũng cảm thấy may mắn và yêu thương.


Điền Chính Quốc cũng đồng dạng thở phào một tiếng. Hắn biết bản thân mình nợ Trịnh Thu Trinh một lời cảm ơn cùng xin lỗi. Hắn không phải không biết đến tình cảm mà Trịnh phi dành cho mình. Chỉ có điều toàn bộ trái tim hắn sớm đã hướng về Phác Chí Mẫn, thực sự không còn chỗ để dung nạp bóng hình của bất kì ai khác. Thế nên, trước ái ý của nàng, Điền Chính Quốc chỉ có thể nhẫn tâm mà cự tuyệt.


Sau này khi Trịnh phi mang thai cốt nhục của Điền thái tử, nàng cũng không lấy đó làm lý do để buộc chân hắn, ép hắn phải chấp nhận nàng. Ngược lại, nàng còn cùng hắn tâm sự và sẻ chia mọi tâm tư, tình cảm. Cũng vì vậy nên Điền Chính Quốc mới có thể đem thân phận của Chí Mẫn và cảm xúc chân thật hắn dành cho y rãi bày cùng nàng. Trịnh Thu Trinh khi đó cũng không hề ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nói một câu, hai người xứng đáng có được hạnh phúc, khiến cho Điền thái tử cảm động vô cùng.


Tình nghĩa của Trịnh phi đời này Điền Chính Quốc không cách nào đáp trả. Thậm chí ngay cả lúc nàng nguy kịch nhất hắn cũng không thể bồi bên cạnh trải qua. Vậy nên hắn chỉ có thể đem ân hận và áy náy chuyển thành tình thương dành cho Điền Tuấn Khải để mà chăm sóc. Cùng với Phác Chí Mẫn chiếu cố tiểu A Ca, cũng là điều cuối cùng hắn có thể làm được cho thê tử bất hạnh của mình.


Nữ nhân cao thượng mà kiên cường kia mất đi lại đem đến cho hai người một thiên thần khả ái, một món quà vô giá, cũng là sợi dây kết nối, níu giữ và vun đắp thêm cảm tình của cả hai.
.
.
.
Nỗi đau mất Trịnh phi còn chưa nguôi ngoai, Điền triều lại có thêm hung tin khác.
Điền vương Điền Tại Quân đột nhiên trở bệnh, sức khỏe suy yếu và sa sút rất nhiều. Những vết thương từ thời chiến tranh lúc còn trẻ nay đồng thời tái phát, mỗi lần trái gió trở trời lại khiến Người mệt mỏi vô cùng. Thậm chí có những lần còn phải nghỉ chầu đến mấy hôm. Tất cả quân công tấu chương đều do Điền thái tử Điền Chính Quốc cùng nhị vị Hoàng tử và Kim học sĩ phê duyệt.


Hai tháng sau khi bắt đầu trở bệnh, Điền vương cảm thấy bản thân thực sự không thể cố gắng thêm được nữa, liền triệu các nhi tử tới, tuyên chỉ truyền ngôi cho Điền Chính Quốc, còn chính mình sẽ lui về ngự tại Trúc Lâm tự trên núi Thạch Sơn làm Thái thượng hoàng.


Điền Chính Quốc vốn còn muốn từ chối, hắn nói Phụ Hoàng, Người vẫn còn rất khỏe, không nhất thiết phải vội vã truyền ngôi như vậy, thế nhưng lại bị Điền Tại Quân cự tuyệt nghiêm khắc. Mặc dù Người đang mệt mỏi ốm yếu nhưng khí tức quân vương vẫn tràn ngập trong âm thanh cùng nhãn thần khiến kẻ khác không cách nào đối nghịch. Ngữ khí giáo huấn mang theo một chút nhắc nhở


"Ta đã muốn truyền ngôi cho con không biết bao nhiêu lần nhưng con lần nào cũng từ chối, lấy đủ các loại lý do khiến ta phải nhượng bộ. Giờ sức khỏe ta đã suy yếu đến mức này, không lẽ con còn không chịu để ta an dưỡng hay sao?"


Điền Chính Quốc có chút xấu hổ nhưng vẫn còn muốn phản kháng yếu ớt


"Nhi thần không dám có ý nghĩ đó. Chỉ là nhi tử lo sợ bản lĩnh của mình chưa đủ, sẽ..."


"Từ mười mấy năm trước ta đối với tài năng, bản lĩnh của con đã vô cùng an tâm và tin tưởng rồi. Năng lực của con như thế nào không lẽ người làm phụ thân như ta còn không hiểu hay sao? Thôi, đừng có trốn tránh nữa. Mau tiếp nhận thánh chỉ đi cho ta còn được nghỉ ngơi"


Nói rồi Điền Tại Quân nhắm mắt lại tỏ ý không còn gì để nói với hắn. Điền Chính Quốc biết bản thân lần này không tránh được nữa, chỉ có thể nhận mệnh tiếp quản vương vị, đăng quang làm Tân vương Đông Phương quốc. Trong lòng nhịn không được nén một tiếng thở dài.


Rốt cuộc hắn cũng không thể kéo dài thêm được một chút thời gian yên ổn cùng Chí Mẫn hay sao? Hắn biết, một khi trở thành Hoàng thượng, mối quan hệ giữa mình và Phác Chí Mẫn sẽ càng thêm phức tạp, khó khăn. Vậy cho nên bao nhiêu lần phụ hoàng tỏ ý muốn truyền ngôi, Điền thái tử đều uyển chuyển từ chối. Đến lần này thì thực sự là vô pháp cự tuyệt thêm rồi.
.
.
.
Điền Chính Quốc trở thành Tân quốc vương, nghiễm nhiên Điền Hạo Thạc và Phác Chí Mẫn cũng sẽ được phong làm Nhị vương gia, Tam vương gia. Còn Điền công chúa mấy năm trước đã thành thân với Hoàng thượng Tân Thanh quốc trở thành hoàng hậu lân bang.


Vốn theo lẽ thường, hiện tại Thái tử phi Nạp Lang Minh Tuệ phải được phong làm đương kim hoàng hậu, trở thành mẫu nghi thiên hạ mới đúng. Vậy nhưng kể từ ngày đăng vương, Điền Chính Quốc lại không hề nhắc gì đến chuyện này làm cho Nạp Lang Minh Tuệ ngày càng sốt ruột và bất mãn. Ngay cả khi nàng cố tình để đám quan đại thần cùng phe với mình dâng tấu chương xin lập hậu cũng bị Điền vương bỏ qua một bên không đả động hay phê duyệt tới. Lý do là còn chưa đến thời điểm thích hợp.


Phác Chí Mẫn ở đại điện cũng nghe được ý kiến lập hậu của quan thần. Điền Chính Quốc lúc ấy nhìn xuống phía y, nhưng y lại không hề lên tiếng, cũng không biểu hiện buồn vui hay khó chịu gì. Vẻ mặt lạnh nhạt ấy khiến Điền vương ở trên ngai vàng khó mà nhìn ra cảm xúc của y lúc đó.


Trở về thư phòng, Điền Chính Quốc mới lên tiếng hỏi Phác Chí Mẫn đang ngồi bên cạnh mình


"Đệ không giận sao?"


Phác Chí Mẫn đang xem xét tấu chương lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn không hiểu


"Giận? Giận chuyện gì ah?"


Điền Chính Quốc bỏ xuống bút lông trên tay, nhìn y đầy phức tạp


"Chuyện lập Nạp Lang Minh Tuệ làm hậu"
"..." – Phác Chí Mẫn có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại, bất quá ngón tay cứ di vòng vòng quanh mép bàn cũng đủ thể hiện trong lòng y đang hồi hộp và bối rối không phải ít


"Chuyện này...vốn dĩ rất hợp đạo lý, cho dù không phải bây giờ thì sau này huynh cũng phải làm mà"


"Ta lại không có ý định ấy" – âm thanh mang theo một tia trêu trọc khó nhận ra.


"Ah?" – Phác Chí Mẫn ngẩng đầu lên nhìn Điền Chính Quốc, chỉ thấy khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười đầy quyến rũ, trái tim không khỏi trật một nhịp – "Huynh nói vậy là sao?"


Điền Chính Quốc mỉm cười thật tươi, vươn tay qua kéo Phác Chí Mẫn đang ngây ngốc tự hỏi vào trong lòng, siết chặt vòng ôm, ghé vào tai y vừa cười vừa nói nhỏ:


"Trong lòng ta chỉ có duy nhất một người mà thôi. Nếu người đó không thể nhận danh phận "Hoàng hậu" thì ta cũng không lập ai lên vị trí ấy cả!"


Vành tai Phác Chí Mẫn dần đỏ ửng. Y cũng không phải kẻ ngốc mà không hiểu người Điền Chính Quốc đang nhắc đến là ai. Bất quá...


"Ai thèm là "Hoàng hậu" của huynh hả?" – Phác Chí Mẫn phồng má bất mãn nhéo Điền vương một cái làm hắn đau tới xoắn cả hai hang lông mày.


"Không phải "Hoàng hậu" chứ đệ muốn làm gì?" – Điền Chính Quốc cười xấu xa, nghiêng đầu tựa vào vai người đang ngồi trong lòng mình lười biếng hỏi


Phác Chí Mẫn hếch mũi, vênh mặt đầy ngạo kiều, rõng rạc tuyên bố


"Đương nhiên đệ phải là "tướng quân" của huynh rồi"


"Ah? Là tướng quân?" – Điền Chính Quốc bật cười đầy nguy hiểm, dựa càng sát vào cổ Phác Chí Mẫn, bàn tay cũng không an phận mà sờ mó lung tung. Âm thanh trở nên trầm thấp đầy từ tính – "Thật sao?" – Vừa nói vừa cúi xuống cướp lấy bờ môi hồng nhuận ngọt ngào đang chu ra trước mặt.


Hôn tới mức người nào đó đỏ hồng cả mặt, lúc buông ra chỉ còn có thể hít lấy hít để dưỡng khí một cách khó khăn, ánh mắt ngập nước mơ màng, cả người mềm nhũn dựa vào lòng hắn.


Điền Chính Quốc cười cười lau đi vệt nước bên khóe môi y, nhỏ giọng thì thầm:


"Đợi tới khi đệ có thể bị ta hôn mà không như thế này nữa thì còn có một chút cơ hội"


Phác Chí Mẫn muốn mở miệng phản đối nhưng quả thực không còn hơi sức đâu nữa. Người kia đúng là kinh dị, hôn tới mức người ta chỉ còn có thể mềm nhũn thở dốc mới chịu buông ra. Không phải y không đủ sức làm "tướng quân" của hắn, mà căn bản là vì ai đó tinh lực quá mức cường đại dư thừa mà thôi.
.
.
.
Đáng tiếc, khi mà Điền Chính Quốc còn chưa kịp thực hiện nguyện vọng công khai người nào đó là người yêu của mình trước mặt mọi người thì đã bị quan quân đại thần dồn vào tình huống đầy tiến thoái lưỡng nan.


Ngồi ở vị trí chủ thượng, Điền Chính Quốc giận tím mặt nhưng vẫn rất bình tĩnh mà hỏi lại. Bất quá thanh âm lãnh khốc lạnh băng đầy khủng bố kia đủ để chứng minh hắn đang ẩn nhẫn tức giận đến mức nào:


"Tả thừa tướng nói sao? Ý ngươi là muốn ta để Tam vương gia rời khỏi Hoàng cung?"


Toàn bộ đại điện lập tức lâm vào trầm mặc, lạnh đến đáng sợ. Ai cũng không dám chọc giận tới vị quân vương lãnh khốc này. Điền Chính Quốc là một minh quân, cái gì cũng hoàn hảo, trí lực và bản lĩnh đều hơn người, điều đó ai cũng không thể phủ nhận. Chỉ mới tiếp quản vương vị không bao lâu đã làm cho Đông Phương quốc càng thêm hưng thịnh, người dân Đại Thần sống trong cảnh thái bình ấm no hơn cả trước đây.


Bất quá hắn lại có một yếu điểm không thể hiểu nổi. Đó là quá mức sủng ái Phác Chí Mẫn cũng là tứ đệ của mình. Bảo là yêu thương không bằng nói thẳng ra chính là bảo hộ và chiếm hữu vô cùng cường đại đi. Không phải chỉ là ngày một ngày hai, năm một năm hai mà ngay từ khi Phác Chí Mẫn còn nhỏ hắn đã đối với y đặc biệt quan tâm. Cho đến nay cũng đã trải qua hai mươi mấy năm, sự chiếm hữu chỉ có ngày càng tăng chứ một chút cũng không hề thuyên giảm. Nhất là thời gian gần đây, sủng ái của Điền Chính Quốc đối với Tam vương gia lại càng vượt cấp, không nghi ngờ còn lớn hơn gấp ngàn vạn lần đối với Nạp Lang Minh Tuệ, khiến cho người ngoài nhìn vào đều cảm thấy mạc danh kì diệu, vô cùng khó lý giải.


Có điều hiện tại Phác Chí Mẫn cũng đã trưởng thành hai mươi mấy tuổi rồi, mà Điền Chính Quốc sớm kế vị làm Hoàng thượng, sao có thể để người kia tiếp tục ở lại trong cung cơ chứ? Cho dù là về tình hay về lý đều chẳng thể khiến người khác đồng lòng!


Từ trước đến nay trong lịch sử, làm gì có chuyện vương gia đã trưởng thành lại sống trong hoàng cung. Càng không cần nói đến chuyện, một ngày ba bữa Hoàng thượng đều ngự lại ở Mộng thường cung, ngay cả chính điện của mình cũng ít lưu lại. Như vậy không phải là quá mức hoang đường rồi sao?


Mặc dù nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cho dù có cho thêm lá gan cũng không ai dám ở trước mặt hắn mở miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng. Cuối cùng Tả thừa tướng vẫn chỉ dám liều mạng đứng ra nói giảm nói tránh hy vọng "khuyên giải" được Điền vương


"Chúng thần không dám có ý như vậy. Thần..."


"Vậy tấu chương này các khanh cùng nhau dâng lên là có ý gì?" – Điền Chính Quốc tức giận ném tấu chương trong tay xuống phía dưới đại điện khiến mọi người đều nhịn không được run rẩy trong lòng. Lần này hình như bọn họ đã chọc phải yếu huyệt của người kia rồi. Cứ nhìn sắc mặt tối đen của vị trên cao kia là đủ hiểu a.

"Chúng thần chỉ vì suy nghĩ cho Hoàng thượng cùng Điền triều mà thôi. Xin Thánh thượng bớt giận" – Tả thừa tướng quỳ xuống, vẫn một mực khuyên ngăn – "Thần biết tình huynh đệ của Hoàng thượng và Tam vương gia vô cùng thân thiết. Bất quá, hiện nay Tam vương gia cũng đã trưởng thành. Ngài ấy cũng cần một vương phủ riêng để thành gia lập thất. Lẽ nào Thánh thượng định để Tam vương gia cứ ở trong cung mãi hay sao? Nhị vương gia từ khi trưởng thành cũng đã sớm dọn ra ngoài rồi, tại sao Tam vương gia lại không như vậy?"


Biểu cảm trên gương mặt anh tuấn soái khí của Điền Chính Quốc ngày càng xấu đi. Nếu như vừa rồi là thâm trầm thì hiện tại đã trở thành sắp nổi giông bão. Âm thanh khủng bố truyền xuống


"Nếu ta vẫn cứ muốn giữ Tam vương gia ở lại trong cung thì sao? Các khanh muốn làm gì? Cùng nhau tạo phản?"


Đám đại thần sửng sốt nhìn nhau, ai cũng không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Điền vương là gì. Cuối cùng vẫn là Tả thừa tướng nhận mệnh đáp lại


"Hoàng thượng, như vậy là không thể được. Từ trước đến nay không hề có chuyện vương gia ở lại trong cung cùng với Hoàng thượng"


"Vậy sao?" – giận dữ ngược lại khiến âm điệu Điền Chính Quốc trở nên bình tĩnh hơn mọi khi, chỉ là không ai nhận ra trong ánh mắt hắn đã bùng lên nộ khí tới mức nào – "Là ai đưa ra quy định ấy? Tả thừa tướng sao?"


Vị đại thần kia sợ xanh mặt vội vã dập đầu, hoảng hốt nói:


"Thần không dám. Đây vốn là quy định của hoàng cung, trước nay chưa hề thay đổi".


"Hiện tại Trẫm muốn thay đổi quy định đó. Không được sao?"


"Xin Hoàng thượng suy nghĩ lại" – Tất cả quan quân đại thần đột ngột đồng loạt quỳ xuống hô vang – "Một hoàng cung không thể có hai thiên tử. Xin Hoàng thượng hạ chỉ để Tam vương gia di giá rời cung".


Rầm một tiếng. Điền Chính Quốc giận dữ tới cực điểm đập bàn đứng dậy. Giông tố bão táp hoàn toàn nổi lên quét qua đại điện. Ánh mắt đầy tơ máu đỏ ngầu, âm thanh bùng nổ quát một tiếng. Tất cả chứng minh hắn đã nhẫn nhịn tới cực hạn.


"Các ngươi đang ép bản vương sao?" – Điền Chính Quốc nhìn xuống đại điện, ánh mắt đỏ ngầu tơ máu. Quan thần dưới sảnh đều bị nộ khí của hắn làm cho sợ hãi run rẩy, không khỏi lẩy bẩy chân tay – "Để Trẫm nói cho các ngươi biết. Chuyện này Trẫm-tuyệt-đối-không-đồng-ý. KHÔNG BAO GIỜ! Nếu ai còn dám ở trước mặt Trẫm nhắc lại một lần nữa lập tức xử tử không tha. Đừng để bản vương phải nói đến lần thứ hai."


Dứt lời Điền Chính Quốc vung hoàng bào quay người bỏ đi, ngay cả một tiếng "Bãi triều" như thường lệ cũng không thèm nói.


Đám quan thần bên dưới vẫn còn vì hỏa giận phun trào của Điền vương mà run sợ, đứng cũng không vững, phải mất một lúc mới phục hồi được tinh thần. Người kia bình thường tuy lạnh lùng lãnh khốc nhưng vốn rất ít khi nổi giận, cũng coi như là một hiền vương đi. Không nghĩ đến hiện tại lại chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt của Tam vương gia mà nổi bão đến mức này. Thực sự là nghĩ không ra. Trước đây, khi Nhị vương gia Điền Hạo Thạc rời cung cũng không thấy hắn phản đối quyết liệt đến như vậy.


Trong lòng tất cả mọi người đều nhịn không được mà suy nghĩ sâu xa. Chuyện này...thực sự có chút không bình thường. Bất quá không bình thường ở điểm nào thì bọn họ lại chẳng thể nào nghĩ ra được.


Tbc.

Bông: Xin chào! Đã lâu không gặp. Mọi người vẫn khỏe cả chứ? Có ai còn nhớ tui không? 🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net