Chương 4: Phó chủ tịch Park Jimin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Au: Ame
To: Lewis

--

“Cậu Han Suyeon nhỉ?” Người bên trong ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ, mỉm cười đứng dậy. 

“Công ty chúng tôi rất vui khi được đón tiếp người thừa kế của công ty Han.D Tool. Thật không ngờ cậu lại muốn thực tập ở đây, quả là vinh hạnh cho chúng tôi.”

Jimin đưa tay ra lịch sự chào hỏi, thế nhưng thứ anh nhận lại là một cái đầu cúi gằm cùng chiếc điện thoại phát ra mấy tiếng hò reo ồn ào. Jimin không nói gì, lặng lẽ thu tay về.

Bàn làm việc chỉ cách có vài bước chân ngắn ngủi, Jimin nhanh chóng chạm tới, lấy ra từ trong chiếc hộp mạ vàng sáng bóng một chiếc bút máy màu xanh đen.

“Có một điều này tôi nghĩ cậu đã biết ở công ty này.” Jimin xoay người lại, hướng về cậu thanh niên vẫn chẳng quan tâm gì đến xung quanh kia.

“Mặc dù cậu là con trai của ngài Han Dong Jae và cũng là người thừa kế duy nhất của công ty Han.D Tool, nhưng chỉ cần cậu bước vào địa phận của K.M Home này, cậu sẽ chỉ là một thực tập sinh đúng như những gì trên thẻ nhân viên của cậu sẽ viết. Và chiếc thẻ đó thì cũng như bao chiếc thẻ khác, nên mong cậu hãy hòa đồng với mọi người.”

Anh vừa nói, đôi chân dài vừa chậm rãi sải bước lại gần.

“Và nếu cậu không tuân thủ quy tắc ở đây, thì chính tôi…” Ngòi bút máy sáng lóa dưới ánh đèn điện, lao đi để lại một vệt sáng. “Sẽ là người đá cậu ra khỏi đế chế này.”

“AAH!!”

Cha Tanji đứng ở góc phòng điềm tĩnh nhắm mắt, trong khi trái tim thì đập nhanh như muốn vỡ tung. Cậu thầm niệm trong lòng, rằng phó chủ tịch nhà cậu là một người biết chừng mực, sẽ không sao hết, không có chuyện gì hết.

“A-Anh… Anh bị điên à!!?”

Han Suyeon ngã ngồi dưới đất, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào ngòi bút máy bén nhọn vẫn còn đang hướng thẳng lên trần nhà kia. Vị trí… vừa đúng ngay con mắt của gã khi cúi đầu.

Jimin mỉm cười, tay kia cầm nắp bút đóng lại. Sau đó ngồi xuống bên cạnh Han Suyeon, hiền hoà cài chiếc bút máy vào túi áo sơ mi ở ngực của gã.

“Cậu thấy nó có đẹp không? Đây là cây duy nhất đấy. Đầu bút nhọn nên khi viết sẽ phải chậm rãi hơn một chút. Tặng nó cho cậu, tôi mong cậu sẽ làm việc và suy nghĩ cẩn trọng.”

Mặc kệ Han Suyeon vẫn còn trợn mắt run rẩy vì sợ hãi, Jimin quay lưng lại, nụ cười cũng biến mất.

“Đưa cậu Han xuống hội trường đi. Cứ bắt đầu trước, tôi sẽ xong ngay.”

Cha Tanji cúi đầu, sau đó đỡ Han Suyeon dậy, kéo người ra ngoài.

--

Ánh đèn trong hội trường dần tối lại, chỉ còn sân khấu có đèn chiếu sáng.

Cô gái mặc vest lịch sự gọn gàng bước lên trên sân khấu, mỉm cười thật tươi cúi chào mọi người phía dưới.

"Xin chào mọi người. Lại là Kook Sahyun đây. Mọi người có muốn nghe một chút bài phát biểu tâm trạng và cảm nghĩ của tôi lúc này không ạ?”

Cả một hội trường phía sau cười lớn, mấy nhân viên lâu năm ngồi ngay hàng ghế thứ hai là năng nổ nhất. Họ trêu chọc cô nàng trên sân khấu.

“Thôi đi Kook Sahyun, mấy cảm nghĩ của cô sến sẩm lắm, đem cho anh tổng tài bá đạo nào đó nghe đi, đừng đầu độc đám nhóc mới lớn này.”

Kook Sahyun cúi đầu cười ngại ngùng, một lúc sau ngẩng lên thì nhanh chóng lật liền mấy tờ giấy A4 trong tập dẫn chương trình.

Đám thực tập sinh ngồi ở ngay hàng ghế đầu tiên trợn tròn mắt, cảm thấy may mắn vì các tiền bối đã từ chối hộ. 

Lấy lại sự nghiêm túc của một dẫn chương trình chuyên nghiệp, chất giọng thanh thanh cất lên.

“Vâng, như mọi người đã biết, hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng trong năm, chính là ngày chào đón các thực tập sinh mới của công ty. Họ là những hy vọng về tương lai tươi đẹp mà cuộc sống này đã đem đến cho công ty chúng ta. Vì vậy nên tại buổi lễ chào mừng này, phó chủ tịch của chúng ta - anh Park Jimin có đôi lời muốn gửi tới các bạn."

Nói xong liền lùi ra phía sau, nhường chỗ cho vị phó chủ tịch Park - người không biết đã xuất hiện ở hội trường từ bao giờ - lên phát biểu.

Mọi người vỗ tay rầm rộ khi Jimin vừa bước lên bục.

"Xin chào, tôi là Park Jimin. Lời đầu tiên tôi muốn gửi lời chúc sức khoẻ đến toàn thể mọi người đang có mặt trong buổi lễ chào mừng ngày hôm nay."

Một tràng pháo tay nữa. Jungkook chăm chú nhìn người bên trên, thu vào tất cả nụ cười dịu dàng nơi anh.

"Như mọi người đã biết, công ty J.M Home chúng ta là một công ty lớn trên thị trường hiện nay, số lượng người xin việc hằng năm nhiều vô kể, nhưng số lượng người trúng tuyển thì có thể đếm trên đầu ngón tay. Vốn dĩ có rất nhiều người tài giỏi xin vào, nhưng không phải ai cũng được tuyển. Vì sao công ty lại lựa chọn kĩ như vậy?"

Mấy thực tập sinh ở dưới đều lắc đầu.

"Bởi vì ngay từ những ngày đầu tiên thành lập nên công ty, chủ tịch Kim Misoo đã luôn hướng tới một điều. Chính là chốn công ty này trước sẽ là nơi làm việc, sau sẽ trở thành gia đình thứ hai cho tất cả nhân viên. Hoặc ít nhất trong công ty cũng sẽ không có trường hợp âm mưu hãm hại nhau, mọi người phải thoải mái hòa đồng. Trên hết là công ty sẽ luôn tạo điều kiện giúp đỡ nhân viên hết sức có thể. Như vậy các bạn mới có thể thoải mái phát huy hết khả năng, phát triển năng lực bản thân, khai phá những điều tiềm ẩn mới và trở nên yêu thích, đam mê với công việc.”

Jimin mỉm cười nhìn xuống hàng ghế đầu tiên, lướt qua một lượt mười bốn người, lại vô tình dừng lại ở một đôi mắt cún con sáng lấp lánh.

Cậu ấy, hình như tên là Jeon Jungkook.

“Nhưng, lòng tham con người là vô đáy. Vậy nên ngay từ những bước đầu tiên chúng tôi đã phải chọn lọc thật kĩ và chắc chắn đến 80% rằng các bạn không phải là nhân tố ẩn,  có khả năng làm ảnh hưởng đến bầu không khí chung của công ty. Cạnh tranh trong công việc thì tốt, nhưng không có nghĩa là phải thắng bằng được. Vì vậy điều mà tôi muốn nhắn nhủ tới các thực tập sinh mới của năm nay rất đơn giản. Ngay từ lúc bắt đầu, các bạn được chọn vì các bạn xứng đáng. Mong rằng các bạn hãy coi công ty này trở thành một gia đình thứ hai của mình. Kim Jongwoo, Hwang Aeshin, Na Baekjin, Jae Arang, Jeon Jungkook, Kim Taehyung, Kim Seona, Min Dong Im, Lee Jonbam, Han Taegi, Yeon Junna, Han Suyeon, Park Subin, Beom Hyunso, chào mừng các bạn đến với K.M Home."

Cả hội trường cùng hướng mắt về nơi ánh đèn chiếu rọi xuống dãy ghế đầu nơi mà 14 thực tập sinh đang ngồi, vỗ tay như một sự chào đón nồng nhiệt.

Sau khi buổi chào mừng kết thúc, các thực tập sinh nối đuôi nhau theo trưởng bộ phận quản lý nhân sự về phòng nhân sự. Lúc đi ngang còn nghe mấy vị trưởng phòng phó phòng đi với nhau khen tấm tắc:

"Chà, năm nào cũng được nghe cậu Jimin nói mà lần nào cũng như mới, cảm động quá trời. Cứ như chính tôi cũng là thực tập sinh mới vào công ty vậy."

"Trời đất trưởng phòng Go, anh từng tuổi này rồi mà còn mít ướt như trẻ con vậy."

Trưởng phòng Go đánh cho cậu nhóc bên cạnh mình một cái:

"Cậu đừng tưởng tôi quý cậu mà muốn bắt nạt tôi thế nào cũng được. Tôi sẽ mách cậu Jimin đấy."

"Ây gô, phó chủ tịch hiền lắm, sẽ không để ý lời anh nói đâu."

Nghe họ trò chuyện dù chỉ trong chốc lát, Jungkook lại càng cảm thấy bản thân thật may mắn khi được nhận vào đây. Nơi đây thực sự là một "ngôi nhà" rất ấm áp.

_______

17/7/2024

Không biết mọi người thấy sao chứ mình thấy truyện đọc trẩu kiểu gì ấy:)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC