7. Ngày thứ sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thức dậy vào sáng hôm sau, Jimin có chút giật mình khi phát hiện bản thân đang nằm cuộn tròn trong lồng ngực của JungKook. Chà, cậu bạn trai của anh đang cởi trần đó, thói quen khi ngủ của cậu ta chẳng thay đổi chút nào, và bây giờ thì điều đó khiến cho Jimin cảm thấy không ổn rồi. Anh...cương! Cương vì nhìn thấy khuôn ngực quyến rũ của JungKook.

-Anh dậy rồi à? Hôm nay anh muốn ăn gì? Em xuống bếp làm cho anh nhé?

Giọng JungKook bất ngờ vang lên khiến cho Jimin nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ đen tối của bản thân. Anh ngước mắt lên nhìn bạn trai rồi ngập ngừng:

-Tại sao cậu lại ngủ ở nhà tôi? Chúng ta đã chia tay rồi mà?

-Em đã nói là không có chuyện chia tay chia chân gì ở đây hết! Anh vẫn muốn chống đối em sao?

Vì nóng giận, JungKook bỗng lớn tiếng với Jimin.

-Cậu dám lớn tiếng với tôi? Tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này với cậu nữa nên tôi sẽ chia tay. Cậu không thể ép tôi yêu cậu được, Jeon!

-Thôi đi, em thừa biết là anh sẽ không thể chịu được cảnh cái body nóng bỏng này của em thuộc về người khác đâu. Vậy nên anh tốt nhất là bỏ cái ý định sẽ chia tay em đi, anh hiểu không anh yêu?

-Cậu đang ảo tưởng hơi quá về sức hút của bản thân rồi đấy, tôi chẳng thiết tha gì cái cơ thể này của cậu đâu. Vậy nên...á ức!

-Sao thế? Sao đang nói mà lại rên thế hả anh yêu?

-T-tên khốn này, cậu đang sờ vào đâu đấy hả? Bỏ tay ra ngay!

-Em đang giúp anh mà, lẽ ra anh nên cảm thấy sung sướng và biết ơn em mới phải. Park Jimin, anh yêu của em, thật không ngờ anh lại dâm đãng như thế luôn đấy. Chỉ vì được nằm trong vòng tay em mà anh đã cương cứng lên như thế luôn à? Chà chà, có phải thời gian qua không có em bên cạnh, anh đã rất thèm đụ không?

-C-câm miệng...đừng bóp nữa, hức...tôi, aaa.

-Một chút nữa thôi, em biết là anh sắp ra rồi mà. Để em giúp nhé!

Rồi JungKook đẩy nhanh tốc độ, sục cặc cho Jimin một cách mạnh bạo hơn. Và chỉ vài phút sau đó, Jimin bắn ra một cách đầy thoả mãn. Mắt anh trợn ngược và đôi môi bóng nước khẽ hé mở để thở ra từng hơi nặng nhọc.

-Anh yêu, buổi sáng tốt lành!

JungKook hôn nhẹ lên đôi môi của Jimin rồi rời giường để đi chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Trong khi đó, Jimin dần dần khôi phục ý thức sau cơn mê tình dục và anh cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Miễn cưỡng cùng JungKook ăn sáng, Jimin sau đó tìm cớ để nhanh chóng đuổi JungKook đi. Anh thực sự quá xấu hổ để có thể ở cùng một chỗ với JungKook lúc này. Mà hơn thế, Jimin anh cũng chưa hết giận JungKook đâu!

Đuổi được cậu bạn trai suýt cũ đi rồi, Jimin mới thở phào một hơi rồi ngả người trên sô pha. Anh nằm ở đó một cách lười biếng và cố gắng tìm cho bản thân một thứ gì đó thú vị để làm. Thế nhưng, điều duy nhất mà Jimin có thể làm lúc này đó là nghĩ về mối quan hệ giữa anh và JungKook. Jimin thực sự cảm thấy mối quan hệ giữa cả hai lúc này là quá đỗi khó hiểu và rắc rối.

Anh không thể đặt trọn niềm tin vào JungKook mặc dù cả hai đã yêu đương hai năm. Lí do là bởi trong suốt khoảng thời gian đó, Jimin căn bản không dám đề cập đến chuyện JungKook đi ăn chơi ở những quán bar chẳng biết có sạch sẽ hay không đến tận 3-4 giờ sáng mới về. Anh không muốn JungKook nghĩ rằng anh đang kiểm soát cậu ấy, vì Jimin biết JungKook ghét việc bị kiểm soát như thế nào. Tuy nhiên, cũng chính vì Jimin luôn cố làm ngơ sự mờ ám đó của bạn trai, vậy nên một sự việc khá nghiêm trọng đã xảy ra.

Jimin còn nhớ tối hôm đó, khi anh vừa đi làm về thì liền bị một bác hàng xóm lớn tuổi kéo lại rồi kể cho anh nghe một chuyện mà anh chắc chắn bản thân sẽ không bao giờ quên. Bác gái nói với Jimin rằng: sáng sớm hôm đó, bác nhìn thấy JungKook trong bộ dạng say khướt đang được một cô gái ăn mặc thiếu vải dìu về nhà. Thậm chí, cô gái đó còn không kiêng nể gì mà hôn môi, nút lưỡi rồi sờ soạng JungKook, mãi cho đến khi bác gái đến hỏi thì cô ta mới chịu rời đi.

Và rồi mới hôm qua đây, đùng một cái, người con gái tên Hejin kia xuất hiện, tự nhận là bản thân có thai với JungKook, một người hay suy nghĩ như Park Jimin có thể không nghi ngờ hay sao? Jimin không tin và cũng không muốn tin nhưng chính sự đào hoa của JungKook cùng với cái chuyện mà bác hàng xóm vừa kể cho Jimin cách đây vài tuần lại ép buộc Jimin phải tin vào điều đó.

Jimin biết là JungKook rất yêu anh và anh không bao giờ nghi ngờ tình cảm của cậu cả. Nhưng suy cho cùng, JungKook vẫn chỉ là một thanh niên bồng bột, chẳng có gì là khó hiểu nếu như cậu chàng vô tình vướng vào loại chuyện trai gái không lành mạnh như thế, hoặc chính bản thân JungKook vì không cản nổi sự tò mò, ham muốn tìm hiểu cái mới lạ của bản thân mà ra ngoài "nếm thử" một chút. Jimin nghĩ thế và tâm trạng anh ngày càng rối bời.

Giữa lúc đó, anh nhận được một cuộc điện thoại từ Taehyung-cậu bạn thân nối khố của anh.

-Alo, tớ nghe đây Taehyungie.

-Jiminie, cậu đang ở nhà à?

-Ừm, hôm nay tớ không cần đến công ty. Có chuyện gì định nhờ tớ hả?

-Không có, chỉ là đang rảnh nên muốn rủ cậu đi chơi. Giờ tớ sang đón cậu nhé?

-Ưm...vậy cũng được. Dù sao tớ cũng muốn tâm sự với cậu vài chuyện.

-Thế thì thay đồ đi, tớ qua liền đây Jimin yêu dấu của tớ. Moa!

Taehyung cúp máy và để lại một tràng cười khúc khích cho Jimin. Chà chà, Jimin cảm thấy bản thân thật may mắn làm sao khi có được một cậu bạn thân lúc nào cũng dồi dào năng lượng như thế.

Khoảng mười phút sau, Taehyung với chiếc xe đạp "ngầu lòi" của mình xuất hiện trước cửa nhà Jimin.

-Baby của tớ, lên xe đi, tớ đèo cậu đi chơi.

-Hyungie, cậu...định đèo tớ bằng cái xe này á?

-Ò, tớ thấy vui mà. Chẳng lẽ Jiminie chê tớ nghèo nên không muốn đi xe với tớ à?

-Không có không có, tớ chỉ nghĩ là như thế chắc sẽ hơi vất vả cho cậu thôi. Tớ không nhẹ đâu.

-Cho tớ xin đi, người cậu thế kia còn nặng gì chứ. Nói tóm lại là tớ không ngại đèo baby đi khắp cái Seoul này bằng xe đạp, chỉ sợ baby không muốn ngồi xe tớ thôi.

-Xì, sao mà không muốn cho được chứ. Tớ lên đây, cậu đi cho cẩn thận đấy.

-Oke, vậy ta xuất phát thôi.

Sau đó, Taehyung và Jimin quả thực đã cùng nhau ngồi trên xe đạp đi vòng quanh Seoul. Taehyung đã vận dụng hết khiếu hài hước của mình để chọc cho cậu bạn thân cười nắc nẻ suốt chuyến đi, thậm chí Taehyung còn hào phóng quẹt thẻ, thanh toán hết chỗ đồ mà Jimin muốn mua, chỉ vì muốn cậu bạn hết buồn.

Địa điểm tiếp theo mà Jimin muốn đến là công viên giải trí D. Tuy nhiên, ngay khi Jimin cùng Taehyung vừa mới tới cổng công viên, một cuộc điện thoại báo tin dữ đã được gọi đến.

-Alo?

-Cậu là Park Jimin phải không?

-Vâng, là tôi. Cho hỏi, cậu là ai và tại sao lại gọi cho tôi?

-Tôi là người quen của JungKook, cậu ta vừa tèo rồi. Tôi gọi để mời cậu tới dự tang lễ của cậu ta.

-Cậu đang nói cái quái gì vậy? Mất trí rồi sao? Sao cậu dám lấy mạng sống của người khác ra làm trò đùa chứ hả?

-Tôi không đùa đâu, JungKook thực sự ngoẻo rồi, cậu ta ngoẻo vì bị hanahaki, bệnh viện vừa trả về một tiếng trước. Giờ chúng tôi đang chuẩn bị tang lễ cho cậu ta. Hi vọng cậu sẽ tới dự vì dù sao đây cũng là nguyện vọng của JungKook trước lúc ngủm củ tỏi. Vậy nhé. Chào cậu!

Thế rồi đầu dây bên kia dập máy. Một định vị được gửi tới điện thoại của Jimin kèm tin nhắn "đây là địa chỉ tổ chức tang lễ, cậu tới sớm nhé".

Trông thấy Jimin sững sờ, đôi mắt đỏ ngầu sũng nước, tay chân run rẩy như sắp ngã, Taehyung bên cạnh vội hỏi thăm:

-Jiminie, có chuyện gì thế? Nói tớ nghe được không?

-Hức hức...

-Sao cậu lại khóc thế? Có chuyện gì đó rất kinh khủng vừa xảy ra à? Nói với tớ đi và tớ sẽ chia sẻ nó với cậu. Ngoan, ngoan...

-Taehyung...hức, đ-đèo tớ tới đây đi. T-tớ hức oa oa oa, tại sao chứ...tại sao lại thế hức ư...tớ không muốn thế này, tớ...tớ không thể sống thiếu em ấy được. Phải...hức hức...phải làm sao đây...

Giọng Jimin nức nở, bờ vai nhỏ khẽ run lên từng hồi khiến cho Taehyung vừa tò mò mà vừa xót xa. Chỉ kịp ôm rồi vuốt nhẹ lưng cho Jimin để trấn an, Taehyung cầm lấy cái điện thoại trong tay Jimin để xem tin nhắn và Taehyung có chút bất ngờ khi nhìn thấy điểm đến là nhà tang lễ X.

-Jiminie, người thân nào đó của cậu...

-Là JungKook...hức, J-JungKookie bỏ tớ đi rồi. Hyungie, đưa tớ tới đó mau lên đi...

-Nhưng tại sao? Cậu chắc đây không phải là một trò đùa quái gở nào đó của tên nhóc họ Jeon đúng chứ?

-Hyungie! Không ai lấy sống chết ra để đùa đâu! JungKook...em ấy, em ấy là bị hanahaki nên mới thế đấy. Huhu...

-G-gì cơ? Cậu nói nhóc đó bị gì?

-Là hanahaki!

Ôi trời, cái quỷ gì đây? Taehyung nhịn cười sắp xì cả hơi ra rồi đây. Hanahaki là cái gì chứ? Chẳng phải cái đó chỉ có trên phim thôi à? Làm thế nào mà tên nhóc họ Jeon kia lại có thể mắc phải rồi? Taehyung biết đây là một trò đùa ác ý và không kém phần ngu si, nhưng anh chàng không có ý định vạch trần chuyện này, thế nên anh mới diễn nét buồn rồi đưa Jimin tới nhà tang lễ.

Vừa vào tới nơi, Jimin với hai hàng nước mắt vội vã chạy đi tìm phòng tang lễ của JungKook. Ngay khi vừa tìm thấy, Jimin gần như phát điên lên khi hình ảnh chiếc quan tài gỗ với hai chữ "JK" được kết bằng hoa đặt ở trên, đập vào mắt anh. Anh oà khóc nức nở rồi đến bên quan tài của JungKook mà quỳ xuống, tay anh đặt lên quan tài và miệng anh lầm bầm những câu chữ chẳng rõ nghĩa.

-Jeon JungKook, tại sao...hức...tại sao em dám bỏ anh lại một mình hả? Chẳng phải em đã nói sẽ không bao giờ chia tay anh sao? Tại sao em lại thất hứa? Jeon JungKook, em là đồ thất hứa, đồ phản bội...hức oa, anh ghét em..huhu.

-JungKookie huhu, JungKookie đừng bỏ rơi anh mà. Anh yêu em nhiều lắm, đừng rời xa anh có được không? Huhu, JungKookie...JungKookie, huhu.

Một câu "anh yêu em nhiều lắm" này của Jimin, dường như đã có sức cảm hoá được thần chết, thành công giành lại sự sống cho JungKook. Nằm bên trong quan tài, cậu chàng bị làm cho cảm động tới mức phải hồi sinh, bật nắp quan tài rồi thò đầu ra, bắt lấy đôi môi của Jimin mà dày vò.

-Jiminie ngoan, em cũng yêu anh lắm.

Nói đoạn môi còn chu chu ra, ý định tặng anh yêu một cái hôn gió.

Còn ở bên này, khỏi phải nói cũng biết là Jimin hoảng hốt đến mức nào. Chuyện gì đây chứ? JungKook là từ cõi âm trở về hay sao? Không thể nào! Loại chuyện hoang đường như thế không thể xảy ra được! Nếu vậy, chỉ còn một lí do duy nhất để giải thích cho sự việc này thôi: đây là trò đùa ác ý mới của Jeon JungKook!

-Jiminie, em thực sự rất vui khi nghe anh nói là anh còn yêu em. Tất nhiên, em biết là anh sẽ không thể chia tay em dễ dàng như thế, nhưng mà em muốn được nghe chính miệng anh nói ra điều này...a!

'Chát'. Một cái tát rơi xuống bên má phải của Jeon JungKook.

-Tên khốn kiếp này, cậu phát điên rồi đúng không? Cậu nghĩ là bản thân đang bày ra trò quái quỷ gì đây hả? Cậu coi tôi là trò đùa đấy à? Cậu coi cảm xúc của tôi là thứ đồ chơi rẻ mạt nên cậu mới hả hê  giẫm đạp lên như thế đúng không? Đã là lần thứ bao nhiêu rồi Jeon? Là lần thứ bao nhiêu cậu đem tôi ra làm trò tiêu khiển rồi hả? Tại sao cậu không thể ngừng những suy nghĩ và hành động trẻ trâu khốn nạn của mình lại chứ? Mất trí rồi sao? Làm ơn trưởng thành lên đi, đừng để những người xung quanh mệt mỏi vì sự thiếu chín chắn của cậu.

-Còn nữa, chia tay đi tên khốn. Tôi không muốn tiếp tục yêu đương với một tên trẻ con và ích kỉ như cậu. Đồ tồi, từ nay hãy tránh xa cuộc sống của tôi ra.

Hai mắt Jimin đỏ ngầu vì giận, bàn tay anh siết chặt lại và giọng nói anh thì khàn đi vì khóc. Đã rất nhiều lần JungKook khiến anh lo lắng vì những trò đùa ác ý của mình rồi. Và đỉnh điểm là hôm nay, trong khi Jimin như phát điên lên khi nghĩ rằng JungKook thực sự đã chết, thì cậu chàng lại cho đó là một chiến thắng vẻ vang khi thành công khiến cho anh phải nức nở và thừa nhận là bản thân yêu cậu. JungKook quá trẻ con, và Jimin phát hiện ra rằng anh chẳng còn đủ sức để nuông chiều sự trẻ con đó nữa. Anh cần một người trưởng thành và hiểu chuyện hơn để dựa vào.

Trời nổi giông và cuộc tình mà năm năm qua Jimin luôn cố gắng gìn giữ, có thể sẽ bị cuốn trôi đi.

°°°°°




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net