Từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là giả.

Tất cả đều là giả dối.

Toàn bộ tình tiết ngọt đến sâu răng Jimin thường đọc trong tiểu thuyết, như nam chính dù nữ chính có làm gì sai, cũng giang rộng cánh tay ôm nữ chính vào lòng, không để ý. Dù cô có chọc giận, có làm mình làm mẩy cỡ nào, anh cũng không một chút phàn nàn. Hai người cứ thế bên nhau, sống mãi mãi hạnh phúc về sau..

Ha ha

Ha ha ha ha

Còn đây là loại tình tiết cẩu huyết gì đây? Cậu còn mơ mộng cái gì nữa đây? Chẳng phải Jungkook không ngần ngại ném thẳng cái điện thoại vào đầu mình sao?? Ha ha... một Park Jimin một lòng một dạ yêu thương, nguyện nhận hết đắng cay vào người chỉ vì Jeon Jungkook. Ôi thật đáng thương làm sao...

Một cú ném của Jungkook, hoàn hảo chặt đứt mọi thứ. Tình yêu của Jimin, hy vọng của Jimin, cả sự yếu đuối của Jimin.

Đưa tay lên chặn vết máu, không cho nó chảy thêm nữa, Jimin không hề khóc. Người ta nói khi con người ta chết tâm, thì nước mắt chỉ là thứ câm lặng. Jimin nở một nụ cười, có lẽ là nụ cười nhẹ nhõm nhất cuộc đời Park Jimin này.

Jungkook chợt nhận ra mình đã sai lầm. Chưa bao giờ Jungkook thích Jimin bám lấy mình, nhưng cậu chưa bao giờ động tay chân. Một phút tức giận đã đẩy Jungkook đi quá xa rồi. Bàn tay vừa ném điện thoại chợt run run, Jimin hyung anh ấy có làm sao không? Tại sao mình lại ném anh ấy?

- hyung... Jiminie hyung... em xin lỗi, hyung có sao không... em lỡ tay... - Jungkook hốt hoảng, bước tới bên cạnh Jimin. Nhưng Jungkook vẫn nghĩ Jimin sẽ dễ dàng tha thứ cho mình thôi, anh ấy thương mình nhất mà, mình sẽ băng bó vết thương cho anh ấy, không sao cả!

- hyung không sao. - Jimin một nửa gương mặt đầy máu, ngẩng lên cười với Jungkook. Nụ cười này... chưa từng xuất hiện trên gương mặt Jimin.

Jungkook cảm thấy ớn lạnh. Chưa bao giờ cậu nhìn Jimin cười mà lại cảm thấy sợ như vậy. Jimin, Jimin hyung vẫn cười, vẫn nói không sao, nhưng tại sao mình lại thấy như đó là nụ cười lạnh lão đến thấu xương?

Jimin nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại của Jungkook lên, dù máu từ tay Jimin làm ướt cả cái điện thoại nhưng vẫn thấy rõ nó bị xước một mảng khá lớn, có lẽ do rớt xuống sàn. Jimin đưa nó cho Jungkook, nhẹ nhàng cười.

- Overwatch của em vẫn còn nguyên, hyung sẽ không-chạm-vào-nó-nữa. Jungkook yên tâm nhé.

Cho tới khi Jimin bước ra khỏi phòng, Jungkook vẫn thất thần tại chỗ. Hình như hyung ấy gọi mình là Jungkook? Không phải Kookie sao? Hyung ấy giận mình sao?

- TRỜI ƠI JIMIN!...JIMIN, CHUYỆN GÌ THẾ NÀY?? - Hobi la toáng lên khi thấy Jimin nửa đầu đầy máu bước ra khỏi phòng Jungkook. - THẰNG KHỐN JEON JUNGKOOK, XEM HÔM NAY MÀY SỐNG SÓT THẾ NÀO! $&@£~€}*<'s !!!!...

- hyung, em không sao. - Jimin mỉm cười, quệt bớt máu trên mặt - em thua rồi, em sẽ nghe lời hyung. Nhưng hyung đừng làm gì em ấy, nhé?

- tới giờ này em còn bênh nó, nó nhiễm cái thói côn đồ ở đâu ra mà dám làm như vậy! Hyung không thể để yên được! - Hobi thật sự muốn khóc với Jimin. Đứa nhóc này đến vậy rồi vẫn còn bảo vệ cho Jungkook!

- em không sao, thay vì đánh Jungkook thì giúp em băng vết thương đi, em làm dơ hết sàn nhà bây giờ đó.

- không nói nổi em... được rồi, lại đây với hyung!

***

- được rồi, em còn đau không? - chiếc gạc nhỏ xinh trên đầu Jimin khiến Jimin nhìn giống đứa nhóc bị ăn hiếp, nhưng vẫn thập phần đáng yêu.

- hyung, đi cùng em tới nơi này.

Nói rồi Jimin kéo Hobi một mạch tới phòng tập, không nói năng gì, khẽ mở đoạn nhạc Blood, Sweat and Tears và bước ra sàn nhảy.

Hobi chưa từng thấy Jimin nhảy chính xác, hoàn hảo, lại ma mị quyến rũ mê người đến thế. Từng động tác như xoáy thẳng vào tâm can của Hobi, khiến anh cảm thấy thật tự hào. Từ khi Jimin gia nhập BTS, anh đã lo lắng cậu nhóc chuyên múa đương đại có thể kham nổi chất hip hop kèm vũ đạo mạnh mẽ muốn gãy cả xương này hay không. Thì ra Jimin lại là một sự kết hợp tuyệt vời, không quá lả lướt, không quá hầm hố, đầy quyến rũ mị hoặc.
Một cú lướt của Jimin, đủ để diễn tả toàn bộ concept của đợt comeback. Ánh mắt, bàn tay, động tác nhảy quá đẹp, quá chuẩn xác như không phải của một người phàm.

Đó là sự hoàn hảo tuyệt đối.

Nhưng Hobi biết, trong đó có bao nhiêu đau thương, bao nhiêu chết lặng.

Cùng Jimin bước tới tập, hai người nhảy quên cả trời đất, quên cả Jeon Jungkook kia là ai. Jimin muốn mình được sống là Park Jimin, là một, là duy nhất, và mọi tổn thương không thể chạm tới Jimin được nữa.

"Hơi thở lạnh lẽo này...

...người cứ lấy hết đi...

... đớn đau bây giờ,

Với tôi không còn ý nghĩa nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net