Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông Phác à, ông đã dậy được chưa?" Mẫn Doãn Kỳ nghiến răng nghiến lợi, mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn đẩy Phác Trí Mân đang chìm trong mộng đẹp một cái.

Ảo mộng tức khắc biến mất, tất cả hóa thành một màu đen thui, đến món tráng miệng dâng tới tận mồm cũng tan biến.

Phác Trí Mân tức giận lầm bầm mấy tiếng kháng nghị.

Mẫn Doãn Kỳ thô bạo cởi bịt mắt của cậu ra, ánh sáng đột ngột rọi tới, Phác Trí Mân cau mày dụi mắt, cậu tức tối nói: "Làm gì thế, có biết quấy rầy giấc ngủ người khác là bất lịch sự lắm không?! Vả lại đừng có gọi em là ông nữa, nghe già chết đi được!"

Mẫn Doãn Kỳ kiềm chế ý định đánh người: "Phải, bất lịch sự, nếu anh lịch sự với em, trì hoãn lịch trình ngày mai, e rằng ông chủ sẽ giết anh đầu tiên, sau đó đưa em đi chôn cùng đấy."

Phác Trí Mân vẫn lưu luyến món tráng miệng trong mơ, mọi người biết đấy, đã hơn một tháng nay cậu chưa được ăn bữa nào ra hồn rồi.

Để duy trì vóc dáng chết tiệt này, mỗi ngày đều phải đối mặt với ức gà và rau củ.

Bây giờ ngay cả quyền nằm mơ cũng bị Mẫn Doãn Kỳ tước đoạt, sao cậu không giận cho được?

"Lịch trình nào ngày mai cơ, cái chương trình thực tế chán ngắt đó hả? Đã bảo em không muốn đi rồi mà, mắc gì anh lại nhận, làm nghệ sĩ của anh chẳng có chút quyền lực nào sất." Phác Trí Mân gào thét.

Nếu là nghệ sĩ khác, đảm bảo sẽ không dám nói vậy với Mẫn Doãn Kỳ.

Bọn họ muốn Mẫn Doãn Kỳ làm người quản lý cho mình còn chẳng kịp.

Mẫn Doãn Kỳ từng quản lý ba nghệ sĩ, bọn họ đều rất nổi tiếng, hoặc sở hữu fandom hùng hậu, hoặc sở hữu kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh.

Còn Phác Trí Mân, vừa hay có cả hai.

Mẫn Doãn Kỳ làm sao có thể bỏ qua một hạt giống tốt như thế, nhưng cái giá phải trả chính là chịu đựng tính cách phiền hà và khó ưa của Phác Trí Mân.

Cho nên, vốn dĩ ban đầu Mẫn Doãn Kỳ đang quản lý hai người mới, sau khi lãnh hội đủ sự vô lại của Phác Trí Mân, anh bèn xin phép công ty quản lý một mình cậu.

Vì đâu mà Phác Trí Mân hình thành tính cách này, có lẽ do xuất phát từ thực lực, thực lực chính là sức mạnh, không có tư chất mà dám ngông cuồng, đó là ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình.

Đây cũng chính là lý do sau một thời gian cân đo đong đếm, Mẫn Doãn Kỳ đã lựa chọn Phác Trí Mân.

"Em suy nghĩ cho người hâm mộ của mình một chút có được không? Chính em đã nói lâu rồi chưa xuất hiện trước công chúng, cậu chủ Phác à, trong lúc cho ra mắt những tác phẩm hay hơn, hãy quan tâm đến fan đi ạ." Mẫn Doãn Kỳ cằn nhằn, cũng không biết Phác Trí Mân có nghe lọt tai hay không.

"Quản lý như anh đây có khác gì mẹ cậu không, thu dọn đồ đạc xong chưa, nhanh lên, tối còn phải bay đến thành phố B, dám chậm trễ thì liệu hồn!"

Vừa nói Mẫn Doãn Kỳ vừa tự động dọn đồ giúp Phác Trí Mân, đột nhiên sực nhớ ra điều gì, anh bèn hỏi: "Không đúng, còn Tiểu Trương thì sao? Cậu ta đi đâu rồi?"

Phác Trí Mân lim dim buồn ngủ, giọng điệu lười biếng, "Tiểu Trương hả, chắc là xin nghỉ rồi, hình như phải giúp Omega của cậu ta vượt qua kỳ phát tình."

Mẫn Doãn Kỳ nổi cáu: "Giữa lúc nguy cấp thế này còn xin nghỉ phép?! Phải chạy biết bao nhiêu lịch trình, muốn anh mệt chết hả?"

Phác Trí Mân nhún vai không trả lời.

"Đều là lỗi của em, nếu không phải do em xấu tính thì anh có cần kiếm trợ lý vất vả như vậy không, thanh niên bình thường ai mà chịu em cho nổi, lại còn không biết san sẻ phiền muộn cho anh!"

"Vâng vâng vâng, em xin lỗi ạ, thế thì hãy đối xử với Tiểu Trương tốt hơn đi, tăng lương cho cậu ta, có thể chịu được em quả là kỳ tích mà.", Phác Trí Mân nhại lời Mẫn Doãn Kỳ, tựa như chú mèo giận hờn mà xù lông.

"Biết thì tốt! Phải rồi, nhớ mang theo thuốc ức chế với vòng cách ly, nhỡ giữa đường xảy ra chuyện thì anh cũng không tìm được người ứng cứu đâu."

Phác Trí Mân là nghệ sĩ Omega duy nhất Mẫn Doãn Kỳ từng quản lý, bình thường vốn phải chú ý rất nhiều chuyện, kỳ thật trong giới giải trí, số minh tinh Omega chiếm tỉ lệ cực kỳ thấp, đa phần là Beta hoặc Alpha, ở thế giới này, nhìn qua có vẻ bình đẳng giới, nhưng kỳ thực vẫn còn tồn tại rất nhiều trường hợp bài trừ Omega.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách hệ thống phân hóa ABO, trời sinh đã gắn cái mác đặc thù cho Omega.

Dù sao nếu đột nhiên phát tình giữa nơi công cộng thì cũng không ai chịu trách nhiệm được.

"Ừm ——" Phác Trí Mân hạ giọng đáp, chuyện này không thể cẩu thả được.

Phác Trí Mân được xem như một trường hợp đặc biệt trong ngành, có chỗ đứng ở giới giải trí, đồng thời giành được sự yêu mến của công chúng, quả là không hề dễ dàng.

Huống chi cậu còn là một Omega, vài người vốn quan niệm rằng Omega yếu đuối, không thể bước lên sân khấu, dù khả năng diễn xuất có giỏi hơn, thực lực tốt hơn, nhưng chỉ cần là Omega, nhất định sẽ bị một bộ phận kỳ thị.

Nói Phác Trí Mân yếu đuối cũng không đúng, để bước được tới ngày hôm nay, toàn bộ quá trình gian khổ cay đắng, nào mấy ai biết.

.

Đến sân bay, Phác Trí Mân nhìn vòng vây người hâm mộ bên ngoài liền không muốn xuống xe nữa, bèn quay đầu hỏi Mẫn Doãn Kỳ: "Lát nữa em đi lối VIP được không?"

Mẫn Doãn Kỳ tàn nhẫn từ chối: "Không được, người khác sẽ nói em mắc bệnh ngôi sao."

Phác Trí Mân "hứ" một tiếng, "Bệnh ngôi sao là thế nào, em cũng là ngôi sao, còn không cho người ta làm giá chút đỉnh à..."

Oán giận xong vẫn phải ngoan ngoãn xuống xe, lập tức màng nhĩ bị tiếng thét của người hâm mộ xuyên thủng, có điều sắc mặt vẫn phải điềm tĩnh.

Sân bay hỗn loạn cơ hồ là vấn đề chung của mọi minh tinh nổi tiếng, cho dù những người hâm mộ đã hứa trước sẽ tôn trọng cũng như bảo vệ nghệ sĩ, nhưng vẫn không tránh khỏi tình trạng hỗn loạn khi tận mắt chứng kiến người thật.

Đây chính là công việc Phác Trí Mân ghét cay ghét đắng, rõ ràng cực kỳ không thích loại chuyện này nhưng vẫn phải tỏ ra hân hoan đón nhận, vẻ hào nhoáng của minh tinh giả tạo tới mức khiến cậu chán ghét.

.

Vừa xuống máy bay, một tin tức được blogger nào đó tung ra đã khiến hai mắt Phác Trí Mân đen xì vì tức tối.

[Soi trang phục sân bay của Phác Trí Mân, tiếp tục đụng hàng với Điền Chính Quốc, phải chăng cả hai đã làm hòa trở lại?]

"Chê! Con mẹ nó là ai bịa tin hả? Cái gì mà mình đụng hàng với Điền Chính Quốc chứ, ông đây đã mua bộ này từ mấy tháng trước rồi, chỉ là chưa mặc ra ngoài thôi, sao lại trở thành tôi đụng hàng cậu ta hả, muốn đụng thì cũng là cậu ta đụng tôi."

Phác Trí Mân căm phẫn mà không biết trút vào đâu, vừa nghĩ tới bộ mặt đáng ghét của Điền Chính Quốc thì lại càng tức giận.

"Làm hòa trở lại là cái gì cơ, mình và Điền Chính Quốc từng hòa thuận à? Bớt mẹ nó bịa đặt, đám tung tin này có phải điên hết rồi không." Mắng xong Phác Trí Mân vẫn không dễ chịu hơn chút nào, sau đó lại nói với Mẫn Doãn Kỳ đang ngồi trên ghế lái: "Anh Doãn Kỳ, sao không thấy anh nói gì, chẳng phải bình thường anh ghét nhất mấy tin tức kiểu này à?"

Mẫn Doãn Kỳ vẫn tỏ ra lạnh lùng như cũ, nhưng sau lưng thì toát mồ hôi lạnh, bây giờ Phác Trí Mân đã phản ứng mạnh như vậy, nếu như cậu phát hiện mình giấu giếm về chương trình ngày mai, chắc phải dỗ dành dăm bữa nửa tháng mới có thể nguôi giận mất.

"Ừm, blogger lợi dụng fame hai đứa là chuyện bình thường, em cũng đừng quá để ý."

Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân là những ngôi sao hiếm hoi sở hữu cả nhan sắc lẫn thực lực trong làng giải trí, gần như không có vết nhơ, kể từ thời điểm ra mắt đã từng bước vững chắc leo lên.

Nhất là khi Điền Chính Quốc xuất thân từ ca sĩ, đá chéo sang mảng diễn xuất vẫn có thể chứng minh năng lực bất phàm, hình tượng tương phản này thực sự rất được công chúng yêu thích.

Để nói vì sao hai người kết thành mối lương duyên thì phải bắt đầu từ thảm đỏ của một lễ trao giải nọ.

Ngày đó cả hai đều đang nổi tiếng, lợi dụng độ hot chính là thủ đoạn mà các nhà tổ chức hay dùng nhất, thế nên đã cố ý sắp xếp cho bọn họ xuất hiện cùng lúc.

Nào ngờ Điền Chính Quốc mới rồi còn nở nụ cười ấm áp, tới khi đi đến bên cạnh Phác Trí Mân thì lập tức đen mặt, còn chẳng phải trong khoảnh khắc hay mấy giây, mà là toàn bộ quá trình, dẫn đến việc fan hai nhà cự cãi qua lại.

Lúc đi thảm đỏ Phác Trí Mân cũng không để ý sắc mặt Điền Chính Quốc có gì bất thường, sau khi tiết mục thảm đỏ kết thúc, cậu xem video truyền thông đăng tải mới biết.

Omega bản tính nhạy cảm, Phác Trí Mân đương nhiên sẽ cho rằng Điền Chính Quốc có thành kiến với mình.

Chỉ vài ngày sau suy nghĩ này đã được chứng thực, hiểu rõ chiêu trò của giới truyền thông, không ngừng khơi mào rắc rối giữa các ngôi sao nhằm tăng độ hot, mà Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân lại chính là cơ hội hoàn hảo nhất.

Trong một cuộc phỏng vấn, không hiểu sao Điền Chính Quốc lại đề cập tới bộ phim vừa ra rạp của Phác Trí Mân, ca khúc chủ đề của bộ phim cũng là do Phác Trí Mân thể hiện, truyền thông tìm mọi cách hỏi những vấn đề nhạy cảm, đúng lúc sự kiện thảm đỏ vài bữa trước vừa làm dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi.

Trong đó có một câu hỏi thế này: "Mọi người đều biết anh Điền xuất thân từ ca sĩ, vậy anh có thể nhận xét về ca khúc mới của Phác Trí Mân dưới góc độ ca sĩ không?"

Câu trả lời kế tiếp của Điền Chính Quốc có thể coi là một cú tát thẳng vào mặt Phác Trí Mân, ngay trước bàn dân thiên hạ.

Hắn nói: "Khá bình thường."

Video phỏng vấn vừa được tung ra, vài ngày sau các từ khóa #Điền Chính Quốc Phác Trí Mân #Ca khúc mới của Phác Trí Mân khá bình thường #Nghi vấn Phác Trí Mân và Điền Chính Quốc bất hòa đều lọt top hot search suốt một thời gian dài.

Thực ra Điền Chính Quốc nói không sai, Phác Trí Mân chưa từng học qua nhạc lý, cũng chưa bao giờ động tới âm nhạc, lần này trình diễn ca khúc chủ đề cũng chỉ kiếm tạm giáo viên về hướng dẫn chút ít kỹ thuật hát rồi gấp gáp hoàn thành, dĩ nhiên chất lượng không thể sánh bằng tác phẩm được ca sĩ chuyên nghiệp dày công sáng tác.

Nhưng sai là sai, hắn đã tát thẳng mặt Phác Trí Mân, hơn nữa còn trong một dịp công khai như vậy.

Lần này fan Phác Trí Mân có thể chịu được, nhưng Phác Trí Mân thì không, cậu cũng không biết bản thân đã chọc tức tên Alpha tự cho mình là đúng này từ lúc nào.

Phác Trí Mân cậu là ai chứ? Người dám mắng cả lãnh đạo công ty lại sợ một tên nghệ sĩ non choẹt sao?

Trùng hợp thay, Phác Trí Mân cũng có lịch phỏng vấn, các phóng viên tranh nhau moi móc động thái đáp trả từ Phác Trí Mân, cậu ngó lơ lời cảnh cáo của Mẫn Doãn Kỳ, hào phóng tặng các phóng viên tư liệu giật title.

"Xin hỏi anh cảm thấy thế nào về màn thể hiện của Điền Chính Quốc trong bộ phim truyền hình gần đây?"

"Khá bình thường."

Đối với âm nhạc, đúng là Phác Trí Mân không có quyền phát biểu, nhưng về khoản diễn xuất, lời của nam diễn viên điện ảnh trẻ xuất sắc nhất Phác Trí Mân vẫn có trọng lượng lắm.

Cho dù trong đó mang theo tư thù, cho dù cậu chưa từng xem bộ phim mà phóng viên nhắc tới.

Từ đó về sau, các phương tiện truyền thông luôn lôi hai người ra làm đề tài mổ xẻ, cảnh fan hai nhà dăm ba bữa combat một trận cũng chẳng phải điều hiếm lạ.

Nhưng ở đó vẫn tồn tại một nhóm người mang tên —— fan CP.

Fan CP của cả hai giữ vững triết lý "Bên ngoài kỳ phùng địch thủ, thật ra là đang tán tỉnh", sống trong lãnh cung, mò hint giữa dao kiếm, vẫn trụ vững cho đến tận ngày nay.

Chuyện này thì Phác Trí Mân không biết, nếu cậu biết, có lẽ sẽ tức điên mất, ngay cả chung một khung hình với Điền Chính Quốc cũng cảm thấy phát ốm chứ đừng nói là nảy sinh tình cảm.

"Ở đây có vài kịch bản, em xem thử chọn cái nào, đều khai máy vào tháng sau." Mẫn Doãn Kỳ vứt cho Phác Trí Mân mất tập kịch bản, Phác Trí Mân nhận lấy, cậu nghiêm túc đọc, mặc dù miệng vẫn lẩm bẩm: "Vừa quay xong đã bắt em nhận phim mới..."

Lời còn lại bị ánh mắt sắc lẹm Mẫn Doãn Kỳ cắt ngang, cậu biết thừa kiểu gì Mẫn Doãn Kỳ cũng sẽ càm ràm, nào ngờ lại nghe thấy Mẫn Doãn Kỳ chân thành khuyên nhủ:" Nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng hài lòng với thực tại, đạt được thành tích cũng đừng chỉ chăm chăm giữ địa vị, em mà cứ như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ bị Điền Chính Quốc vượt qua thôi, chẳng lẽ em muốn thấy cảnh hai người đề cử chung hạng mục, sau đó cúp thuộc về cậu ta ư?"

Phác Trí Mân lén trợn mắt, lầm bầm, vậy thì chắc chắn không phải giải thưởng giá trị rồi.

Có điều lời này vẫn rất hữu dụng, Điền Chính Quốc không phải bình hoa di động, quan trọng là người ta có cả thực lực lẫn cố gắng, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân thúc đẩy động lực cho cậu.

Bị ai vượt qua cũng được chứ nhất quyết không thể là Điền Chính Quốc.

Phác Trí Mân khắc cốt ghi tâm những lời này, sau đó cẩn thận nghiên cứu kịch bản, lật qua từng tập một, nhưng không tìm thấy cái nào gây hứng thú.

"Em thấy chỗ này đều rất nhàm chán, có cái nào hay hơn không?" Phác Trí Mân khẽ nhíu mày.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn Phác Trí Mân qua gương chiếu hậu và lặng lẽ thở dài, quả như dự đoán, anh hạ giọng nói: "Thật ra có một phim mới do đạo diễn Sùng Bách chuẩn bị, anh đã xem qua, đề tài lẫn nội dung chính đều rất hay, vừa vặn phát sóng ngay sau phim mới của em, chỉ có điều..."

"Chỉ có điều?" Giọng Phác Trí Mân có phần khẩn thiết.

Mẫn Doãn Kỳ thở dài, "Chỉ có điều chúng ta không lấy được vai đó."

"Tại sao?"

Mẫn Doãn Kỳ nhìn cậu đầy ẩn ý, đột nhiên hơi hối hận vì đã nhắc chuyện này với Phác Trí Mân, anh bất giác xoa tay, cuối cùng vẫn nói cho cậu: "Họ không lấy Omega."

Sắc mặt Phác Trí Mân bỗng chốc trở nên lạnh tanh, cậu cắn môi không nói gì.

"Em nghe anh nói, thật ra bọn họ làm vậy là có liên quan đến kịch bản, kịch bản này rất đặc biệt, hai nam chính, hơn nữa đều là Alpha, kể về hai nhân vật phá vỡ rào cản của chất dẫn dụ để cứu rỗi đối phương, cho nên bọn họ không chọn Omega cũng là có lý do, em đừng cho rằng..."

"Đây rõ ràng là con mẹ nó phân biệt giới tính! Ai bảo Omega không thể diễn Alpha, người nào, người nào nói?"

Phác Trí Mân sở hữu khả năng nhập vai đa dạng, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bất cứ vai diễn nào cũng có thể giao cho cậu, cậu nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, có thể do khí chất tướng mạo không hợp, hoặc do vấn đề của bạn diễn, hoặc những yếu tố khác.

Nhưng cậu không ngờ, chỉ vì giới tính thứ hai của mình lại khiến cậu mất đi cả cơ hội thử vai.

Hiệu quả giống như phép khích tướng vậy, Phác Trí Mân còn chưa thèm ngó qua kịch bản đã manh nha ý định diễn bộ phim này, thậm chí còn hết sức mãnh liệt.

"Em phải đoạt được vai diễn này." Cậu hung hăng tuyên bố.

.

Về đến khách sạn, Phác Trí Mân kéo vali đi vào, chợt phát hiện một đám đông đứng trước thang máy, người bị vây ở giữa ăn vận kín mít, chỉ để lộ đôi mắt trong trẻo động lòng người, còn hơi quen quen.

"Ê ê, người kia có phải Điền Chính Quốc không?" Phác Trí Mân giơ tay đẩy Mẫn Doãn Kỳ, kêu anh nhìn về phía đó.

Mẫn Doãn Kỳ lau mồ hôi lạnh, thầm có dự cảm không lành, còn chưa nhìn đối phương đã lên tiếng bác bỏ: "Em có thấy rõ là Điền Chính Quốc không, người ta đội mũ đeo khẩu trang kín mít thế kia, em nhìn được cái quái gì."

"Ò." Phác Trí Mân luôn cảm thấy Mẫn Doãn Kỳ hơi kỳ quái, bèn nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi.

Nhưng có lẽ do bị tin vịt ngày hôm đó ảnh hưởng chăng, cậu không suy nghĩ nhiều, ngáo ngơ chịu đựng Mẫn Doãn Kỳ cằn nhằn đến tận hôm sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net