Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phác Trí Mân, em mẹ nó tới đây xem hộ anh cái này là cái gì!" Mẫn Doãn Kỳ tức giận giơ điện thoại tới trước mặt Phác Trí Mân.

"Sao thế, anh gọi mẹ em làm gì? Em chỉ có hai người bố thôi, đâu phải anh không biết." Phác Trí Mân dửng dưng trả lời, đưa tay cầm lấy điện thoại, trên đó là ảnh chụp màn hình trang Weibo của cậu, cho thấy cậu vừa like một bài viết liên quan đến Điền Chính Quốc, có lẽ do người hâm mộ chụp lại.

Mẫn Doãn Kỳ chỉ hận không thể ký đầu cậu, nhưng gương mặt này quá đỗi quý giá, còn không thể chạm vào, chỉ đành nén giận nói: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, lên mạng thì đừng có dùng acc chính, em lại không nghe! Chẳng lẽ nhấc tay đổi acc khó khăn tới vậy cơ à? Hả?"

Cũng may là bức ảnh này do fan chụp lại, được anh kịp thời phát hiện, nếu bị anti mất não nhìn thấy rồi làm lớn chuyện, e rằng chỉ riêng vấn đề xử lý công chúng cũng đủ khiến anh đau đầu.

Đây chính là điểm khiến người ta khó chịu ở Phác Trí Mân, tuy không gây đại họa, nhưng lại rước một đống chuyện vặt về cho bạn, còn ra vẻ như bản thân đúng lắm, quan trọng hơn chính là bạn vẫn không thể mắng cậu, mắng xong còn phải tiếp tục dỗ dành.

Lắm lúc Mẫn Doãn Kỳ còn tưởng mình đang chăm trẻ con, một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng không thể đánh hay mắng, chỉ đành nghẹn khuất.

"A, phải rồi, lần trước dặn anh tìm một giáo viên thanh nhạc chuyên nghiệp, anh tìm hộ em chưa?" Phác Trí Mân chưa bao giờ tỏ ra tích cực với việc gia tăng khối lượng công việc như hiện tại, nhưng theo Mẫn Doãn Kỳ thì tinh thần hăng hái này đặt chưa đúng chỗ.

Mẫn Doãn Kỳ khẽ nhíu mày, không hiểu Phác Trí Mân có ý gì, định thuyết phục cậu bỏ cuộc: "Anh tưởng em đùa, việc này có cần thiết không? Em không phải ca sĩ, sau này cũng không phát triển theo lĩnh vực này, phí sức làm gì, mai kia nếu công việc yêu cầu thì không nhận là được, người khác sẽ không để ý khuyết điểm nhỏ như vậy đâu."

Phác Trí Mân không vui, "Em không muốn bị Điền Chính Quốc xem thường! Anh cũng nói cậu ta đang tiến bộ mà, sao em thua kém được! Em không muốn sau này phải nghe người ta nói 'Ồ, Phác Trí Mân hát sao, vẫn y như trước, không hề thay đổi', coi như em chịu được đi, vậy anh chịu được ư? Chẳng lẽ anh muốn thấy nghệ sĩ nhà mình bị mạt sát như vậy sao! Hả?"

Giọng Phác Trí Mân dạt dào xúc cảm, như thể đang phải chịu nỗi uất ức khủng khiếp lắm.

"Được được được, anh sợ em rồi, bây giờ anh tìm ngay cho em, được chưa? Cậu chủ?"

Cậu hài lòng gật đầu: "Được."

Mẫn Doãn Kỳ không muốn nhìn bộ dạng gợi đòn kia thêm một lúc nào nữa, xoay người mặc xác cậu, cũng dần quên mất mình đang định bụng giảng đạo cho Phác Trí Mân một trận.

.

"Kính chào quý vị khán giả, chào mừng các bạn đến với Another Dimensionality, tôi là người dẫn chương trình Kim Thạc Trân."

Một giọng nói dõng dạc cất lên, Kim Thạc Trân thành thục chào khán giả phía trước, vậy là chương trình đã chính thức bắt đầu, những người hâm mộ bắt đầu đứng ngồi không yên, Kim Thạc Trân rất hài lòng.

Another Dimensionality, hay còn gọi là "Nơi chiều không gian khác", là một talkshow đình đám nổi tiếng toàn quốc, một mình Kim Thạc Trân đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình, nhờ ngoại hình xuất chúng cùng khả năng ăn nói khéo léo nên rất được khán giả tán dương.

Bên cạnh đó, chương trình này còn vô cùng thú vị, ngoài phong cách dẫn chương trình hài hước hợp thị hiếu ra thì dàn khách mời cũng đều là những minh tinh mới nổi hoặc có độ hot nhất định, đồng thời đụng chạm đến những vấn đề gây chấn động.

Đây chính là thứ người hâm mộ muốn xem, ví dụ như cuộc sống thường nhật của thần tượng, phản ứng về những tin đồn trên mạng.

"Chà, hình như hôm nay các bạn đều rất phấn khích nhỉ, liệu có phải do vị khách mời của chúng ta cực kỳ đặc biệt không? Được rồi, không úp mở nữa, kẻo lát nữa mọi người lại mắng tôi, xin mời anh Phác, Phác Trí Mân lên sân khấu!!"

Dưới khán đài đột nhiên gào thét ầm ĩ, Phác Trí Mân ung dung bước lên, cậu không trang điểm đậm, giữ gương mặt tự nhiên, dẫu vậy vẫn tỏa ra sức hút không thể lu mờ.

Phác Trí Mân mỉm cười chào mọi người, khen xã giao vài câu cùng Kim Thạc Trân, rồi nhanh chóng bước vào phần đầu tiên của chương trình.

"Đây là lần đầu tiên anh Phác đến với chương trình của chúng tôi, cảm giác thế nào, hồi hộp chứ?" Kim Thạc Trân cầm kịch bản trên tay, hồ hởi hỏi.

"Không hồi hộp, thú thực là hôm qua tôi còn nằm chết dí ở nhà, cuối cùng bị quản lý hốt tới đây."

Vẻ mặt Phác Trí Mân điềm tĩnh, có thể thấy cậu thật sự không hề hồi hộp, ai nấy đều rất hài lòng thưởng thức đoạn chia sẻ vô thức về cuộc sống thường nhật này.

"Tôi cũng từng nghe nói đến Another Dimensionality, hầu hết nghệ sĩ đều không dám tham gia chương trình, sợ bị hỏi vấn đề nhạy cảm sẽ không ứng phó kịp, nhưng chắc là tôi sẽ ổn thôi, tôi đã học qua cách xử lý chuyện này, ừm... Còn đâu thì phải xin anh Thạc Trân hạ thủ lưu tình." Phác Trí Mân mỉm cười, mắt cong hình lưỡi liềm, cướp lấy trái tim thiếu nữ của người hâm mộ.

"Ấy, không thể nói vậy, sao lại ụp nồi cho tôi chứ? Rõ ràng câu hỏi đều được chọn lọc từ bài viết do người hâm mộ gửi đến, đúng, chính là các bạn! Tôi không gánh cái nồi này đâu nhé!" Kim Thạc Trân hét to với các fan bên dưới, mang lại một tràng cười rộ.

"Không dài dòng nữa, nào, câu hỏi thứ nhất, mọi người đều biết, anh Phác trở thành ảnh đế* từ khi còn rất trẻ, là ảnh đế trẻ nhất nước Z trong những năm gần đây, song có người đặt ra nghi vấn, cho rằng ảnh đế này mua danh không xứng thực, anh cảm thấy thế nào về việc này?"

(*ảnh đế: giải thưởng diễn viên nam chính xuất sắc nhất thuộc mảng điện ảnh.)

Câu hỏi đầu tiên đã được nêu rõ, Phác Trí Mân khẽ ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Tôi đoán ý của câu hỏi này chính là, tôi đoạt được danh hiệu ảnh đế nhờ vào chiêu trò."

"Cho dù có thể mua chuộc một hay vài người trong hội đồng thẩm định, vậy tôi có thể mua chuộc toàn bộ hội đồng sao, hay là mua tất cả nghệ sĩ trong giới giải trí, để họ nhường danh hiệu ảnh đế cho tôi? Hay là hàng triệu khán giả ngoài kia? Có mua giải hay không, mọi người đều rõ."

Câu trả lời xuất sắc nhưng không kém phần kiên định, ánh mắt tự tin chứng minh người đàn ông này thực sự không hề sợ hãi.

"Rất mạnh mẽ, tôi thích, câu hỏi tiếp theo, trong giới có rất ít nghệ sĩ Omega, anh là một trong số đó, theo như tôi biết, anh Phác mới ra mắt hai năm trước đúng chứ? Vậy suốt hai năm qua, thân phận Omega có gây trở ngại gì cho anh trong công việc không?"

Phác Trí Mân im lặng một hồi, chậm rãi cất tiếng: "Hoàn toàn không, nếu ý anh là chất dẫn dụ và kỳ phát tình thì tôi chỉ có thể nói, không chỉ tôi mà toàn bộ Omega, đều phải đối mặt với đặc thù giới tính của bản thân, đừng coi nó như trở ngại, trên thế giới có vô vàn thứ có khả năng ức chế kỳ phát tình và chất dẫn dụ, ngoại trừ hai yếu tố đó ra, chúng ta và Alpha hay Beta có gì khác biệt chứ?"

Một số Omega có mặt tại trường quay rưng rưng nước mắt, quyền bình đẳng của Omega vẫn luôn là chủ đề nóng, có thể có nhiều người lên tiếng giúp Omega, nhưng dứt khoát tuyên bố trước màn ảnh như Phác Trí Mân thì chẳng được mấy ai, từng câu từng chữ đều len qua trái tim tựa dòng nước ấm.

Kim Thạc Trân nhất thời vui mừng vì mình là Beta, không như Alpha và Omega bị chất dẫn dụ kiềm hãm lẫn nhau, còn phải đối mặt với bất công, câu hỏi này thật sự đã xúc phạm đến Phác Trí Mân, nhưng anh ta không thể tùy tiện thay đổi kịch bản, chỉ dám âm thầm lo lắng cho cậu.

"Câu hỏi tiếp theo khá thú vị, hầu hết nghệ sĩ trong làng giải trí ngày nay đều giữ hình tượng khiêm tốn, hiền lành, hạn chế tranh giành cướp đoạt, nhưng có vẻ hình tượng của anh lại không hề liên quan đến chúng, anh trả lời sao về ý kiến này?"

Phác Trí Mân bật cười: "Tôi không có hình tượng, tôi là một diễn viên, không cần dùng hình ảnh năng lực tích cực để níu giữ người hâm mộ, dĩ nhiên con người đều có mặt xấu, là một nhân vật công chúng, về bản chất tôi không thể truyền bá tiêu cực, cho nên tôi sẽ không phơi bày mặt xấu, song tôi cũng không cần cố gắng gây dựng hình tượng hoàn hảo."

Dưới sân khấu vọng lên tiếng hò hét, Phác Trí Mân và Kim Thạc Trân cùng liếc mắt nhìn, Kim Thạc Trân cười nói: "Oa, xem ra mọi người đều đồng tình với lời anh Phác nói."

"Câu hỏi cuối cùng, hiện tại anh đang kẹt trong mối quan hệ khó xử với Điền Chính Quốc sao? Việc hai người bất hòa có phải sự thật?"

Câu hỏi chủ chốt, cũng là câu hỏi mọi người muốn lắng nghe nhất, chương trình Another Dimensionality này vô cùng ghê gớm, không vòng vo, trực tiếp nói thẳng, Phác Trí Mân đã sớm dự đoán được chương trình lần này chắc chắn sẽ đề cập tới Điền Chính Quốc, cho dù không muốn đi nữa, cậu vẫn phải là ngoan ngoãn nói lời xuôi tai.

"Ừm..."

"Ô? Sao thế, rốt cuộc cũng có câu hỏi làm khó anh ư?" Kim Thạc Trân cười ha ha, giọng điệu đắc ý.

Phác Trí Mân giữ nụ cười trên môi, bầu không khí vẫn vô cùng thoải mái, không hề gượng gạo, "Phải phải phải, các anh hài lòng chưa?"

"Hài lòng chứ, bằng không hỏi suốt nửa ngày mà chẳng hề hấn gì đến anh, thế thì thiếu cảm giác thành tựu lắm."

"Thật ra thì... Nói sao ta, thú thực tôi chưa bao giờ tiếp xúc với cậu ấy, thậm chí còn chưa từng trò chuyện, theo những gì tôi biết thì từ 'bất hòa' chỉ được sử dụng khi hai bên có giao tiếp nhất định, cho nên tôi và Điền Chính Quốc đều không tồn tại vấn đề bất hòa, ừm, chính là như vậy."

Đây đã là giọng điệu dịu dàng nhất của Phác Trí Mân rồi, đời này chưa bao giờ nói câu nào mệt mỏi tới vậy, trái tim Mẫn Doãn Kỳ thịch một cái, chỉ sợ Phác Trí Mân nóng tính sẽ nói toẹt ra "Tôi ghét cậu ta."

Trái tim Kim Thạc Trân cũng đập thình thịch, cực kỳ muốn xem chuyện xảy ra sắp tới, anh ta kích động nói: "Nếu anh Phác đã nói thế, vậy chúng tôi cũng không ngại mời anh Điền lên trao đổi trực tiếp, xin mời anh Điền ra sân khấu!"

Cả trường quay xôn xao, ngay cả Phác Trí Mân cũng ngơ ngác vài giây mới phản ứng kịp, cậu quay ngoắt sang nhìn Mẫn Doãn Kỳ dưới khán đài, sắc mặt lạnh lùng không giấu được vẻ chột dạ, Phác Trí Mân hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra, lòng thầm ghi hận, mắng ekip chương trình ngu xuẩn, nhân tiện mắng cả Điền Chính Quốc.

Đờ mờ còn có mặt mũi nói chuyện với ông, cút ngay!

Chẳng trách dọc đường tới đây luôn cảm thấy Mẫn Doãn Kỳ kỳ quái, giấu giếm chuyện lớn như vậy suốt bao lâu, quả nhiên ngày đó không nhìn nhầm, người cậu bắt gặp ở khách sạn chính là Điền Chính Quốc, lẽ ra cậu nên phát giác có mùi bất ổn sớm hơn mới phải!

May mà nhờ vào tố chất chuyên nghiệp, Phác Trí Mân không có giận ra mặt.

Nếu biết Điền Chính Quốc cũng tham gia ghi hình, có chết cậu cũng không cho Mẫn Doãn Kỳ nhận chương trình này, càng sẽ không tới thành phố B, Mẫn Doãn Kỳ khùng điên thì thôi đi, ngay cả Điền Chính Quốc cũng điên theo là sao?

Đánh giá tình huống này, chắc hẳn Điền Chính Quốc biết cậu tới tham gia Another Dimensionality, cho dù không tường tỏ thì cũng sẽ biết thông qua báo chí hoặc fan, với mối quan hệ đối địch giữa cả hai, biết rõ cậu sẽ đến, nhưng vẫn lựa chọn tham gia chương trình này, ngoài việc câu fame ra thì cậu cũng không nghĩ thêm được nguyên do nào khác.

Thế nên ấn tượng Phác Trí Mân dành cho Điền Chính Quốc ngày càng kém đi, chỉ muốn lập tức rời khỏi buổi ghi hình.

Mẫn Doãn Kỳ cũng lo sốt vó, mình làm vậy là quá nguy hiểm, biết đâu Phác Trí Mân trực tiếp trở mặt, đến lúc đó chính anh sẽ phải toàn quyền chịu trách nhiệm với mớ rắc rối còn lại.

Điền Chính Quốc giữ bí mật quá tài tình, ngay cả người hâm mộ của hắn cũng chằng hề hay biết về lịch trình này, song giận nhất chính là fan nhà Phác Trí Mân, bởi tình cảnh khó xử giữa hai nhà, fan bỏ tiền để đến gặp thần tượng, đột nhiên nhồi thêm nghệ sĩ đối thủ, ai mà nuốt trôi cục tức này cho nổi? Dĩ nhiên, bọn họ vẫn lo lắng về phản ứng và trạng thái của Phác Trí Mân hơn.

"Mời anh Điền ngồi." Kim Thạc Trân lên tiếng nhắc nhở.

Điền Chính Quốc ngồi xuống chiếc sô pha đối diện Phác Trí Mân, gương mặt vô cảm, thậm chí còn chẳng nở một nụ cười nhạt, có điều cũng không trách được hắn, fan Điền Chính Quốc cũng hiếm khi được chiêm ngưỡng cảnh hắn nở nụ cười, đa phần là bộ dạng lạnh lùng kiệm lời, nhưng đây không phải cái gọi là "mặt đen", Phác Trí Mân biết rõ.

Vô cảm và "mặt đen" hôm đi thảm đỏ cực kỳ khác biệt, thế nên bất kể fan Điền Chính Quốc tẩy ra sao thì cũng không thể trắng được, Phác Trí Mân càng nghĩ càng giận, lén trợn mắt trong lòng.

"Cảm ơn hai vị đã đến tham dự chương trình, vậy tiếp theo tôi sẽ thay mặt khán giả đặt vài câu hỏi, hy vọng hai vị có thể phối hợp thật tốt." Kim Thạc Trân cười giảng hòa, nếu vừa rồi anh ta còn cắn dưa hóng chuyện, thì hiện tại đã bị bầu không khí ngột ngạt đè bẹp tới mức ngột thở.

"Ừm, được." Điền Chính Quốc đồng ý trước, mọi người vội nhìn sang Phác Trí Mân, chỉ thấy ánh mắt Phác Trí Mân ẩn giấu ý cười, đồng thời có phần kiêu ngạo, môi nở nụ cười đẹp mắt, cất giọng nói trong trẻo: "Được!" Phối hợp con mịa nó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net