☘1☘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1: GIA TỘC HUNTER TRUYỀN ĐỜI
_._._._._._._._._._._._.

“Tên vampire đáng ghét kia, đầu hàng mau, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay?”– Natalie giơ cao ngón trỏ vẽ ra giữa không trung một vòng tròn lửa rồi niệm chú lầm rầm, tập trung hết sức mạnh phóng lửa hướng về phía người gỗ. Đáng tiếc vòng tròn chưa kịp sa vào người gỗ thì bỗng tan biến mất.

“Tức thật, lần nào cũng thất bại.”– Cô nổi giận dậm chân bành bạch xuống mặt sàn. Dù đã tập đi tập lại loại phép thuật này hơn cả trăm lần, cô vẫn không cách nào điều khiển được sức mạnh của ngọn lửa thiêng.

“Natalie, vô ích thôi. Cháu không có năng khiếu làm hunter đâu. Cho dù cháu có năng khiếu đó, thời nay đâu còn vampire cho cháu diệt nữa. Lũ đó biến mất hết rồi.”– Paxton chán nản đưa tẩu thuốc lên miệng.

Cha mẹ của Natalie mất từ khi cô còn nhỏ. Bấy nhiêu năm dài, Paxton—bạn thân nhất của cha cô đã đảm nhận trách nhiệm người chú nuôi dưỡng cô và người anh trai lười nhác Jimin. Gia tộc Park từ đời cố cố tổ của cô, xưa đến mức không thể nhớ rõ năm tháng, nhưng duy trì hơn sáu thế kỷ qua đều là những hunter tài giỏi.

Máu của những người sinh ra trong gia tộc Park đều có màu xanh. Màu máu này nhắc nhở họ dù có trải qua bao nhiêu đời đi nữa, vẫn phải lấy tiêu chí diệt vampire làm lẽ sống. Paxton cũng là một hunter, nhưng ông đã nghỉ hưu từ rất lâu. Trải qua vô số cuộc chiến lớn nhỏ trong suốt cả ngàn năm nay, sức mạnh của vampire và hunter đều giảm đi rõ rệt. Khi vampire biến mất dần thì hunter như ông chẳng còn chuyện gì để làm nữa.

“Tại sao cháu không có được năng lực phi thường như anh Jimin. Anh ấy chỉ cần một ngày là học được thuật này, cháu đã học hơn ba năm rồi mà cứ thất bại hoài. Cháu không cam lòng, không cam lòng.”

Natalie ngồi xuống ghế sofa nũng nịu. Cô luôn muốn trở thành một hunter xuất sắc như người cha quá cố. Paxton vẫn hay kể cho cô nghe những trận đánh hiển hách với vampire khi cha cô còn sống. Hiềm một nỗi cô có siêng năng đến mức nào cũng không sao sánh bằng anh trai mình. Paxton có lần nói anh trai cô từ khi vừa chào đời đã được ấn định là người nối nghiệp hunter cho gia tộc. Nếu anh trai cô chịu học thuật tử tế thì không nói làm gì, đằng này anh ấy chỉ lo sáng tác nhạc này nọ, hoàn toàn xem cái sự nghiệp gia tộc là đồ bỏ. Đó mới là thứ khiến cô bực mình nhất, bởi cô luôn xem việc diệt trừ vampire như một thiên trách cao cả, chưa kể còn rất tự hào về nó.

“Có được năng lực như Jimin cũng chưa hẳn là một điều tốt.”– Paxton đặt tẩu thuốc xuống mặt bàn rồi vỗ vỗ vào tay Natalie.

“Cháu chẳng thấy có gì xấu cả, anh ấy học cái gì cũng nhanh hơn người ta.”– Natalie bĩu môi.

“Natalie, năm nay cháu đã mười tám rồi, cũng là lúc cháu nên biết lý do vì sao anh trai cháu lại mạnh như vậy.”– Paxton quay sang nhìn cô trìu mến.

“Có lý do sao? Không phải anh ấy bẩm sinh đã vậy à?”– Cô kinh ngạc.

“Không.” – Ông đáp. – “Chú cũng không biết rõ ngọn ngành, ngay cả cha mẹ cháu cũng vậy. Cái đêm anh cháu ra đời, có một kẻ lạ mặt đã đến và cướp anh trai cháu đi.”

“Sao? Cha cháu không đánh cho hắn tơi tả à?”– Cô tròn xoe mắt.

“Chú nghĩ là ngược lại. Cha cháu bị trọng thương rất nặng. Đến khi bình phục, cha cháu đã đi tìm Jimin khắp nơi nhưng không gặp. Điều kỳ lạ là hai tuần sau, người này tự động đem trả anh trai cháu mà không hề có điều kiện gì. Tuy nhiên, kể từ đó trên cổ tay phải của anh trai cháu có một dấu ấn hoa hồng gai. Sức mạnh của anh trai cháu phát xuất từ dấu ấn này.”

“Cháu đâu có thấy trên cổ tay anh ấy có dấu ấn nào?”– Natalie đăm chiêu suy nghĩ.

“Chú nói anh trai cháu chính là người thông minh nhất trong số những người thông minh chú từng gặp. Jimin căm ghét cái nghề diệt trừ vampire, nhưng lại học không sót bất cứ phép thuật nào. Sở dĩ cháu không thấy là vì Jimin đã tự phong ấn nó lại. Ngoài cha mẹ cháu, chú là người duy nhất biết sự thật này.”

Natalie giơ cao hai nắm tay nhìn Paxton:

“Anh ấy suốt ngày lười nhác, chỉ biết ngủ và sáng tác nhạc vớ vẩn. Cháu không tin anh ấy lại có hứng thú với phép thuật. Cùng lắm là mèo mù vớ được cá rán thôi. Cháu sẽ đi tìm anh ấy. Cháu phải xem cái dấu ấn kia.”

“Thôi thôi, cháu hãy để Jimin sống bình yên ở học viện. Đừng làm phiền nó.”– Paxton vội đứng lên ngăn cản.

“Dù gì ngày mai cũng là ngày giỗ của cha, anh ấy nhất định phải về. Giờ cứ xem như cháu đến sớm đón anh ấy vậy.”

Nói rồi, Natalie hí hửng chạy đi. Paxton tuy thấy không ổn, nhưng chẳng buồn đuổi theo. Đã hơn một năm Natalie và Jimin không gặp mặt, ông nghĩ trong lòng hai đứa chắc chắn là rất nhớ nhau, chỉ tại đứa nào cũng đặt sỉ diện lên hàng đầu nên mới không chịu để lộ tình cảm.

Thật ra vẫn còn một chuyện ông chưa nói với Natalie vì sợ con bé sẽ hốt hoảng. Việc này thì Jimin đã biết từ lâu. Người năm xưa bế đi Jimin chính là thuỷ tổ của tộc vampire – Galvin Jeon. Không ai biết đến bây giờ hắn còn sống hay đã chết, nhưng ông vẫn thỉnh thoảng nghĩ về hắn. Hắn rốt cuộc đã làm gì Jimin? Tại sao Jimin lại ghét dây dưa với vampire và hunter đến vậy?

----------------------------

“Jimin, mi mau dậy đi. Mi còn định nướng đến bao giờ nữa?”– Một con quạ bay xà xuống từ không trung đáp lên ngực Jimin. Nó dùng chân khều khều dưới cằm cậu đánh thức.

Jimin mệt mỏi tỉnh giấc. Những tia nắng mặt trời gay gắt chiếu vào mắt khiến trong người cậu dâng lên một cảm giác khó chịu. Cậu hất tay gạt con quạ sang một bên:

“Mi ồn quá Ian”

“Mi suốt ngày chỉ biết ngủ thôi. Mi đã hứa với ta là đêm nay sẽ đi bắt tinh linh, mi nhớ không?”– Ian phủi phủi cánh.

“Ta đã hứa thì sẽ không quên, nhưng…”– Jimin nhắm mắt cảm ứng. – “…hình như con bé Natalie đang bò đến đây.”

“Sao mi biết?”

“Những người sinh ra trong gia tộc Park từ nhỏ đã có tâm linh nối liền. Tổ tiên của ta đời đời diệt vampire. Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng gì, do đó, để phòng hờ việc chết mất xác nơi xứ người, họ sẽ ghi tên tuổi lẫn ngày tháng năm sinh của những đứa trẻ mới sinh bỏ vào một cốc thánh gọi là Finbar. Chiếc cốc này sẽ kết nối tâm linh chúng với nhau. Chúng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau trong một phạm vi nhất định, thậm chí nếu một đứa xảy ra chuyện, đứa còn lại cũng biết nơi tìm đến cứu giúp, hoặc vả đem xác về chôn.”

“Gia tộc của mi kỳ dị quá.”– Ian rùng mình. –“Nhưng vậy thì sao? Mi đừng nói với ta có mặt Natalie thì mi sẽ không bắt tinh linh cho ta.”

Jimin không đáp trả, mỉm cười đứng lên hít thở luồng không khí trong lành.

“Này, mi đã hứa rồi đấy, mi không được nuốt lời đâu.”– Ian cảnh cáo.

“Chắc cũng đến giờ vào lớp rồi.”– Jimin lấy túi ba lô dưới sàn khoác lên vai rồi ung dung bước đi.

“Jimin…Jimin…chưa nói xong mà.”– Ian đuổi theo với giọng khẩn trương.

“Học xong rồi tính. Nghe nói cô giáo mới rất xinh đẹp.”

Để tránh Ian thôi lãi nhãi làm phiền, Jimin niệm một câu chú nhỏ rồi đưa ngón trỏ chỉ về phía nó. Toàn thân Ian bắt đầu bốc hơi, chẳng mấy chốc thu vào mặt dây chuyền hình trăng khuyết đeo trên cổ cậu.

“Ngoan ngoãn đi.” – Cậu phóng vội xuống các bậc thang tiến về phía lớp học.

Jimin hiện đang học năm hai tại học viện Stoker, một học viện danh tiếng chuyên đào tạo các thiên tài âm nhạc. Bẩm sinh cậu không hứng thú mấy với việc trở thành một nghệ sĩ, chỉ qua là yêu thích giai điệu và công việc sáng tác. Jimin đã bán không ít tác phẩm cho các ca sĩ và kiếm được khá nhiều tiền ngay khi chỉ mới hai mươi. Các thầy cô đều bảo cậu hoàn toàn có khả năng tiến xa hơn nữa trên con đường nghệ thuật này.

Thiên tài thường là những kẻ lập dị. Bất cứ ai đã và đang quen biết Jimin đều có chung một nhận định: cậu là một tổ hợp của những điều mâu thuẫn. Jimin mang một vẻ đẹp dịu dàng của con gái, nhưng lại là tay quyền anh cừ khôi. Sóng mắt rất ngọt ngào nhưng thường giữ ánh nhìn lạnh lùng. Đàn hát đều hay nhưng ít khi trổ tài. Là hoàng tử trong mộng của biết bao nhiêu cô gái, thậm chí họ còn lập một club hâm mộ dành cho cậu, nhưng lúc nào cũng bảo đang chờ đợi một người con trai. Ấy là chưa kể Jimin đang giữ chức hội trưởng hội học sinh, nhưng mỗi lần có đợt khám sức khoẻ định kỳ thì cậu lại là người trốn trước tiên.

Đối với Jimin, khám sức khoẻ định kỳ hay đến bệnh viện là những chuyện mà một người thuộc gia tộc Park như cậu không thể làm. Máu của cậu đặc biệt khác người. Nếu để ai đó vô tình phát hiện được, không chỉ cậu, còn có cả Natalie sẽ bị giới khoa học đem ra làm đề tài nghiên cứu. Chỉ tưởng tượng thôi Jimin cũng đủ biết nó khủng khiếp đến nhường nào.

——

Sau khi tan lớp vẽ, cô Chelle vừa chuyển đến đã chủ động bảo Jimin ở lại phụ mình mang xấp bài đến phòng giáo viên. Kể ra thì cô cũng rất xinh đẹp. Màu mắt xanh biếc và mái tóc dài suôn thẳng là hai điểm quyến rũ lòng người nhất. Chỉ tiếc cô không phải dạng cậu thích. Tuy nhiên, suốt buổi cậu đã nhìn cô không chớp mắt. Lý do? Chỉ có một. Jimin cảm thấy người phụ nữ này có gì đó rất khác lạ so với con người.

Đặt xong xấp bài của các bạn xuống bàn, Jimin quay sang cô ôn tồn hỏi:

“Cô còn có gì cần em giúp không?”

“Không.” – Cô mỉm cười hiền hoà. –“Cảm ơn em đã giúp cô mang chúng đến đây. Một mình cô chắc là làm không nổi.”

“Là việc em nên làm. Nếu cô không cần gì nữa, em đi trước.”

“Khoan đã Jimin.” – Cô với tay theo gọi lại khi cậu định quay bước.

“Có gì vậy cô?”

“Cô muốn khuyên em một câu.”

“Khuyên em?” – Jimin nhíu mày không hiểu.

“Đúng vậy. Em không cần phải chờ đợi lâu, vì người luôn luôn quấy nhiễu tâm trí em sẽ sớm xuất hiện. Người này sẽ trả lại món nợ đã từng thiếu em. Em đừng hoài nghi, cũng đừng suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần chấp nhận là đủ.”

Ánh mắt Chelle như mang theo một thứ ma lực mãnh liệt nhìn xuyên suốt qua đôi đồng tử của Jimin. Jimin bất giác chao đảo. Ánh mắt này thực sự quá quen thuộc với cậu.

“Cô không phải con người. Cô là ai? Sao có thể biết chuyện của em?”– Cậu phân vân hỏi.

“Không muốn trả lời. Những gì cần nói thì cô đã nói hết. Cái không cần, em có hỏi cô cũng không nói.”– Chelle bình thản đáp.

Jimin tự biết không thể moi thêm thông tin nào nữa. Cậu lặng yên một hồi rồi mới mở miệng:

“Em có thể hỏi cô một câu cuối cùng không?”

Chelle đứng khoanh tay sẵn sàng lắng nghe.

“Em tin lời cô nói được không?”

“Được!”– Cô gật đầu khẳng định.

Jimin mỉm cười như đã hiểu thông.

“Vậy gặp cô sau.”

Cậu đẩy cửa bước ra ngoài, mặc dù trong lòng còn tràn ngập nghi hoặc. Chuyện gì đến sẽ đến. Thêm vào xưa nay cậu không phải loại người chưa gặp chuyện đã sợ, còn như gặp thì nhất định dùng hết khả năng đối diện, tuyệt đối không tránh né bao giờ. Nếu thế, thiết nghĩ cũng chẳng còn gì đáng để bận tâm nữa.

——

Tục truyền những linh hồn thuần khiết từ chối lên thiên đàng mà hay lảng vảng xung quanh các khu rừng rậm được gọi là tinh linh. Tinh linh chỉ xuất hiện vào ban đêm, do đó nhiều người vẫn lầm tưởng họ với loài đom đóm. Tinh linh không bao giờ hại ai. Họ thích nhất là trò chuyện với nhau.

Ban ngày, họ sẽ hoà nhập vào cuộc sống náo nhiệt của loài người và lắng nghe trăm ngàn câu chuyện đắng cay cũng như hạnh phúc từ loài người. Đến khi đêm xuống, họ thường trở về rừng rậm để kể cho nhau nghe. Bất cứ ai cũng có thể nghe được đoạn đối thoại giữa họ, miễn là người đó sở hữu một tâm hồn thuần khiết như họ. Bất cứ ai!

“Mi làm gì thế Jimin?”– Ian cất giọng hỏi khi thấy Jimin đang nhắm mắt đứng lặng ở giữa rừng. Họ đã đến đây được một tiếng đồng hồ, nhưng nó chẳng thấy cậu làm gì ngoài việc chết trân giống hệt pho tượng đá.

“Suỵt! Ta đang nghe tinh linh trò chuyện.”

“Suỵt suỵt cái gì, tâm hồn mi làm sao thuần khiết đến mức đó? Ta không tin đâu.”– Ian đậu trên vai Jimin, không ngừng xỉa xói vào lỗ tai cậu.

“Ta không gạt mi. Ta nghe được một tinh linh nói với ta rằng nó đang bị săn đuổi. Không đúng!”– Jimin đột ngột mở mắt. –“Toàn bộ tinh linh đều bị săn đuổi. Có ai đó muốn ăn họ. Có ai đó muốn sống dậy nhờ vào sức mạnh của họ.”

“Mi đứng cả tiếng mà chỉ nghe được nhiêu đây thôi sao?”

“Mi nghĩ dễ dàng nghe được tinh linh nói chuyện lắm à? Ta phải rất tập trung mới nghe được lí nhí nhiêu đó. Nếu mi không làm phiền, ta đã biết được ai muốn bắt họ rồi.”– Jimin đánh nhẹ vào đầu Ian.

“Chúng ta chứ ai? Mi đã hứa bắt một tinh linh cho ta còn gì?”

“Không bắt có được không? Ta thấy họ rất thuần khiết.”

“Không được. Ta muốn trở lại hình hài con người. Mi đừng làm con rùa rụt cổ, hứa rồi nuốt lời đấy.”

“Biết rồi!”– Jimin vẽ một hình tròn vào lòng bàn tay, bên trong có ngôi sao năm cánh. Tiếp đó, cậu ngửa lòng bàn tay về phía một tinh linh đang bay, tinh linh này lập tức bị ánh sáng của ngôi sao hút vào trong và hoá thành cánh bướm nhỏ.

Jimin miễn cưỡng chìa cánh bướm về phía Ian:

“Ăn nó đi.”

Ian hăm hở định nuốt cánh bướm vào bụng, nhưng chưa kịp ngoạm thì một trận cuồng phong bỗng nổi lên khiến cây rừng ồ ạt ngả về một phía. Một người thanh niên có vết sẹo dài ngay má trái xuất hiện, há to miệng nuốt hết đám tinh linh, ngay cả tinh linh nhỏ trên tay của Jimin cũng bị trận gió xô dạt về nơi hắn đứng, còn Ian mất thăng bằng ngã phịch từ vai cậu xuống mặt đất.

Năm đầu ngón tay phải của Jimin phóng ra năm luồng điện tấn công hắn. Anh ta quắc mắt nhìn cậu, tròng mắt chuyển sang đỏ rực. Dưới ánh trăng không quá sáng, cậu vẫn có thể nhìn rõ cặp răng nanh bén ngót đang nhô dài. Vampire sẽ không tuỳ tiện hiện ra hình dạng thật nếu như chúng không cảm thấy bị đe doạ. Thực vậy, một luồng điện của Jimin vừa bắn xuyên bả vai trái của anh ta dù anh ta đã tránh rất giỏi.

Anh ta ôm bả vai đẫm máu nhìn Jimin đầy căm giận. Thấy kinh động, tất cả những tinh linh chưa bị hút lập tức lẩn trốn mất. Tinh linh không sợ con người, cái chúng sợ là những kẻ có dự định bắt chúng. Đương lúc anh ta chuẩn bị nhào đến phản công cậu, một đàn dơi không biết kéo từ đâu vội bay sớt ngang mặt hai người. Jimin giơ cao tay tránh né chúng. Khi đàn dơi di tản hết, người thanh niên cũng biến mất theo. Trước cảnh tượng kỳ lạ này, Jimin đứng thất thần một lúc lâu nghĩ ngợi.

Người lúc nãy chắc chắn là vampire. Thế nhưng, không phải tất cả vampire đã biệt tích cùng Galvin từ hai mươi năm trước rồi sao? Bỗng nhiên lại có một kẻ xuất hiện, còn vô cớ truy bắt tinh linh. Các tinh linh đã nói với cậu có ai đó muốn sống dậy nhờ vào sức mạnh của họ. Phải chăng người thanh niên bắt tinh linh về để nuôi một người khác? Kẻ này là ai? Galvin chăng?

“ Jimin, mi không có tính người. Mi không lo cho ta, còn thờ người ra đó mà làm gì?”– Ian nhảy dựng lên, tung cánh đậu lại trên vai cậu.

“Tinh linh chạy hết rồi, làm sao bắt được nữa?”

“Xém chút là ta ăn được rồi, tự dưng có kỳ đà cản mũi. Mi quen hắn không?”– Ian gắt.

“Không. Người đừng lo, hai hôm nữa chúng ta đến.”

“Tại sao phải đợi đến hai hôm nữa? Ta muốn hoá thành người càng sớm càng tốt.”

“Ngày mai là giỗ của cha ta, mi quên rồi sao?”

Nhờ Jimin nhắc, Ian mới sực nhớ ra. Đành thôi, nó sụt sùi:

“Hai hôm nữa thì hai hôm nữa.”

“Anh hai, nửa đêm nửa hôm sao trốn ở rừng rậm thế này?” – Natalie đi theo cảm ứng tâm linh mới tìm được chỗ Jimin đang ở.

“Ngắm trăng, phải không Ian?”– Jimin mỉm cười đáp.

“Ờ, ờ phải.”– Ian ậm ừ phụ hoạ.

“Đêm nay đâu phải ngày rằm, trăng mờ thế kia mà ngắm cái gì?”– Natalie vuốt tóc nghi ngờ.

“Tuỳ hứng thôi, lúc nào thích thì ngắm lúc đó. Tự dưng đến tìm anh làm gì?”

“Anh biết từ trước phải không?”– Cô cười giả lả.

“Dĩ nhiên, cảm ứng tâm linh của nhà Park quá mạnh mà.”– Jimin đáp.

Natalie bước đến cạnh Jimin và vung tay gạt Ian bay sang chỗ khác. –“Ta muốn nói chuyện riêng với anh ấy, mi đi chơi chỗ khác giùm nhé.”

“Ian, vào mặt dây chuyền đi.”– Jimin ra lệnh.

“Khoan…vào đây thì nó cũng nghe được mà. Em không muốn cho ai nghe được cả. Một chuyện rất riêng tư.”– Cô nháy mắt.

“Ta biết điều mà, không làm phiền hai anh em mi đâu.”– Ian giận dỗi phẩy cánh bỏ đi.

“Em mà cũng có chuyện bí mật sao?”– Jimin đưa tay nhéo má cô em gái tinh nghịch.

Kể ra thì cũng lâu rồi cậu mới gặp lại Natalie. Tuy nhiên, một năm qua cả hai vẫn thường trò chuyện với nhau qua webcam nên không thể gọi là nhớ nhung đến độ da diết. Nhìn Natalie ngoài đời hay nhìn qua màn hình laptop thì cũng y như nhau thôi.

Natalie chẳng vội trả lời, cầm ngay cổ tay phải của Jimin kéo thẳng về phía mình:

“Cho em xem đi, dấu ấn trên tay anh ấy.”

“Khùng hay sao vậy?”– Jimin giựt cổ tay lại, đưa ngón trỏ dí vào trán cô. –“Tò mò không phải là tính tốt đâu cô bé. Nếu em đến tìm anh vì chuyện này thì bỏ cuộc đi. Anh không rảnh đùa với em.”– Jimin không cần hỏi cũng biết là ai đã kể lại cho cô nghe, và cậu càng không lạ gì tính nhiều chuyện của em gái mình.

“Cho em xem một chút thì có mất mát gì đâu? Anh giấu em bấy lâu rồi còn gì? Em là em gái của anh mà, chẳng có tình nghĩa chi hết.”– Nalalie hờn dỗi.

“Anh về ký túc xá lấy vài bộ quần áo. Có gì về đến nhà hãy tính.”– Jimin thản nhiên đút hai tay vào túi trước quần jean bỏ đi trước.

“Anh…anh à, cho em xem đi, cho em xem…” – Natalie vừa đuổi theo vừa cố thuyết phục cậu, nhưng kết quả vẫn là không ích gì.

——

Trong căn hầm nhỏ hiếm muộn ánh sáng, có hai cỗ quan tài bằng thuỷ tinh đang nằm ở giữa sảnh. Cha mẹ Jimin tuy đã qua đời nhiều năm, nhưng thể xác của họ vẫn được giữ nguyên vẹn cho đến tận bây giờ. Chung quy là vì gia tộc Park có ba bảo vật linh thiêng: một cặp bích ngọc khiến cho thể xác không bao giờ thối rữa, quyển sách thánh dạy các loại bùa chú, và chiếc cốc Finbar bảo vệ sợi dây huyết mạch liên thông giữa các đời con cháu họ Park.

“Mẹ và cha thật xứng đôi, một người rất xinh đẹp, còn một người rất tài giỏi.”– Natalie sờ vào quan tài thuỷ tinh mỉm cười ngưỡng mộ.

“Nếu em đừng suốt ngày lo kế thừa nhiệm vụ hunter của gia tộc, em sẽ tìm được một người xứng đôi với em như cha và mẹ.” – Jimin đứng trước chiếc bàn nhỏ nằm ở một góc tường gần kề cửa sổ. Trên bàn có đặt sách thánh và chiếc cốc Finbar. Mỗi lần nhìn thấy chúng, Jimin luôn nghĩ đến một việc.

“Anh không thể nói thế, đó là niềm tự hào của em khi được làm con cháu gia tộc Park.” – Natalie nhìn Jimin phản bác.

Jimin cũng có nhìn lại cô vài giây, rồi tư lự:

“Anh không muốn cãi nhau với em. Em ra ngoài trước đi, anh sẽ ở lại đây thêm một lúc. Anh cần sự yên tĩnh.”

“Sao thế? Chê em gái này phiền à?”

“Em vốn dĩ luôn phiền mà.”– Cậu mỉm cười đáp.

“Anh đấy, đừng nghĩ làm anh trai thì em sẽ không dám đánh anh nhé.”– Natalie liếc mắt lườm Jimin rồi dùng dằng bỏ đi.

Jimin đợi cho Natalie đã đi xa được một lúc, mới cầm lên quyển sách thánh của gia tộc:

“Cha mẹ, thật ra con đã học hết những bùa chú trong đây, nhưng thiết nghĩ nếu gặp Galvin, con vẫn phải bất lực mà thôi. Con cảm nhận được sức mạnh của hắn vô cùng đáng sợ. Đừng nói một mình con, cho dù có thêm mười người như con, cũng không đủ sức đối phó hắn. Nếu hắn đã biến mất, hà tất con còn phải cố công săn đuổi để tự gây hoạ cho bản thân? Cái nhiệm vụ hunter này quá nặng nề. Con không làm nổi đâu. Con chỉ muốn cùng Natalie sống một cuộc đời bình thường. Xin lỗi cha mẹ.”

Cậu ném quyển sách lên không trung và phóng tia lửa điện thiêu trụi nó. Ngay tức khắc, thứ từng được gọi là tâm huyết của tổ tiên cậu cháy tan thành những hạt bụi li ti vương vãi khắp căn hầm.

Jimin luôn có một suy nghĩ. Nếu những thánh vật này không còn nữa, cuộc đời của cậu và Natalie từ đây về sau sẽ dễ thở hơn một chút. Không có gì đáng gọi là trách nhiệm. Không có gì đang gọi là tự hào. Càng không có gì đáng gọi là mối thù hằn truyền đời giữa vampire và hunter. Mọi thứ bỗng trở nên đơn giản.

Jimin cầm lấy chân đế của cốc thánh Finbar. Chiếc cốc này hoàn toàn trống rỗng bên trong, bởi vì những mảnh giấy lưu lại tên tuổi một khi đã bỏ vào đây sẽ biến mất vĩnh viễn dưới đáy ly. Cậu không do dự giơ cao nó lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net